Edit: Leo
Phượng Tây Trác ngồi ngây ngốc ở dưới gốc cây rất lâu, lâu đến nỗi hai cái đùi có cảm giác đã mọc rễ nảy mầm vào trong đất.
Tử Khí đã rời đi, nhưng giọng nói của nàng ta lại luẩn quẩn bên tai mãi không tan.
Nàng thở dài. Xem ra Tự Tại sơn là nơi phong thuỷ tốt, nếu không tại sao vừa rời đi, đủ loại sự việc kỳ lạ xuất hiện như tre già măng mọc.
Đêm qua nàng đã nghĩ vô cùng thông suốt, nhận ra bản thân có ấn tượng rất tốt với Trưởng Tôn Nguyệt Sắc. Nếu không tại sao mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng đều nhộn nhạo vui sướng. Chỉ là nàng vừa lĩnh ngộ ra ở đầu này, đối phương đã đứng ở điểm cuối cùng. Chênh lệch như vậy, nhìn thấy mà sợ.
Trời xanh thăm thẳm không một gợn mây.
Trong lòng lại rối loạn như vừa gây tai họa.
Nàng đấm đấm hai chân đau nhức chân, chuẩn bị đi tìm kiếm phương án giải quyết tai họa này.
“Ta muốn gặp Trường Tôn công tử.” Phượng Tây Trác tiện tay giữ một người hầu ở phường vải hỏi thăm.
Chờ đến khi hắn dẫn nàng tới nơi, nàng mới biết thì ra Trưởng Tôn Nguyệt Sắc ở ngay bên cạnh phòng nàng. Chỉ cách nhau một bức tường, gần đến độ một bên hắt hơi, bên kia sẽ lây bệnh.
Nàng gõ gõ cửa.
“Mời vào.” Giọng nói mang theo một chút khản đặc, giống như tối hôm qua, chỉ là khi đó hắn cười rất dịu dàng, đến nỗi nàng căn bản chẳng hề ý thức được giọng nói ấy có sự mệt mỏi khó nén.
Đẩy cửa ra, Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nằm nghiêng trên ghế, trâm gài rơi sang một bên, tóc đen rối tung trải dài đến tận thắt lưng. Đây là thời điểm hắn không đề phòng nhất, giấu đi nụ cười, ánh mắt ảm đạm, tuấn nhan tiều tụy không che đạy được.
Hắn hơi nghiêng đầu, nâng lên con ngươi, đôi mắt đen như mực ngay lập tức trở nên sinh động: “Tây trác?”
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tưởng tượng một đôi mắt như vậy lại không nhìn được. Trong lòng nàng thán phục một hồi, mới bước vào bên trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Ừ, là ta.”
“Nàng không nên xuống giường.” Hắn nhấc chăn mỏng lên, trên người vẫn ăn mặc chỉnh tề, là bộ quần áo tối hôm qua.
“Không sao. Nội công của Tự Tại sơn sinh sôi không ngừng, chỉ cần ta còn một hơi, sẽ rất nhanh khỏi.” Phượng Tây Trác nói xong, tiến lên đoạt lấy đôi giày mà hắn đang xoay người muốn xỏ vào, nói: “Không phải ngươi nằm ở trên ghế ngủ một đêm đấy chứ?” Là lo lắng nàng phát bệnh, để có thể thức dậy bất cứ lúc nào? Sau khi chọc thủng lớp giấy che tim kia, nàng phát hiện rất nhiều chuyện hắn vô cùng quan tâm nàng.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc bỏ qua vấn đề này, vươn tay ra: “Để ta bắt mạch cho nàng.”
“Ngươi nằm xuống trước đã.” Nàng giấu cả hai tay đang cầm giày ra sau lưng.
Hai người im lặng giằng co.
Nhìn đôi tay hắn run nhè nhẹ giữa không trung, Phượng Tây Trác nhận thua trước, buông giày, đưa tay qua.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc im lặng bắt mạch một lúc lâu mới nói: “Còn phải tĩnh dưỡng thêm.”
“Đến phủ Lam quận vương, Hiểu Hiểu và Hình thúc bọn họ sẽ chăm sóc ta.” Phượng Tây Trác thốt ra, lại vì vẻ mặt chợt ảm đạm của người trước mặt mà hối hận không thôi.
Từ nhỏ đến lớn, lần đầu có người quan tâm nàng như thế. Tuy rằng Tự tại lão nhân cũng quan tâm nàng, nhưng là sự bao dung dẫn lối của sư phụ và trưởng bối. Mộ Tăng Nhất và nàng tình như huynh muội tay chân, nhưng bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình, nếu không phải chuyện lớn, bình thường rất ít khi gặp nhau. Mà những người khác như Hiểu Hiểu, Hình thúc lại lấy nàng làm chủ, sai đâu đánh đó, nàng nhọc lòng cho bọn họ nhiều hơn. Bởi vậy được che chở như thế này, ngược lại khiến nàng không tự nhiên, không tự nhiên đến nỗi không biết nói gì.
Hắn mỉm cười, nói: “Trong phủ Lam quận vương danh y vô số, Nguyệt Sắc lo lắng thừa rồi.”
Phượng Tây Trác cố gắng muốn tìm lại những lời nói đã chuẩn bị tốt trước khi tới, nếu dông dài thêm nữa, chỉ sợ cuối cùng nàng lại áy náy đến tự sát mà chưa nói ra được ý đồ: “Trưởng Tôn công tử đối với Phượng Tây Trác có ơn cứu mạng, có đức chỉ điểm, có tình bao dung, Phượng Tây Trác ghi nhớ trong lòng. Ngày khác nếu có chuyện cần Phượng Tây Trác hỗ trợ, cứ việc nói thẳng, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, phàm là công tử cần, Phượng Tây Trác đều làm theo!” Nửa đời này nàng cảm tạ không ít người, nhưng nói đến tận mức này, chỉ có một người Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mà thôi.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc lạnh nhạt nói: “Ta nghĩ từ ngày ta gọi nàng là Tây Trác, nàng gọi ta Nguyệt Sắc, chúng ta đã trở thành bằng hữu, Phượng cô nương.”
Ba chữ ‘Phượng cô nương’ cuối cùng, tuy hắn nói không nặng không nhẹ, lại dường như một cây kim, đâm qua trái tim nàng từ đầu bên này sang đầu bên kia, để lại một khoảng trống rỗng.
Có điều may mắn, Phượng Tây Trác phản ứng rất nhanh, da mặt cũng đủ dầy. Lập tức vỗ vỗ bờ vai hắn: “Nói cũng phải. Ta vừa rồi cố ý nói như vậy, là sợ ngươi thật sự bắt ta lên núi đao xuống biển lửa. Ha ha…… Không ngờ thiên hạ thủ phủ cũng làm một vụ mua bán lỗ, đã để lỡ mất một cao thủ võ lâm rồi.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nở nụ cười: “Không sao, chỉ cần cuối cùng không lỗ là được.”
Phượng Tây Trác gượng cười mấy tiếng: “À, đúng rồi.” Nàng lấy từ trong ngực ra ba miếng da trâu, đặt vào tay hắn,“Thứ này tuy rằng có chút tên tuổi, nhưng cho ta cũng vô dụng, chẳng bằng đưa cho ngươi, biết đâu lại có ích.”
Ngón tay Trưởng Tôn Nguyệt Sắc khẽ sờ vài lần trên miếng da trâu: “Bản đồ kho báu Cao thị?”
“Sao ngươi biết được?” Nàng ngẩn ra. Tuy rằng thứ này nàng đã cầm gần nửa năm, nhưng nàng thật sự không có biện pháp phân biệt nó với những miếng da trâu bình thường khác.
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc lấy một tấm trong ba tấm mở ra: “Nơi này từng bị nến đốt cháy một góc, có hơi cứng.”
Phượng Tây Trác nhận ra là một tấm cướp được từ nhà phú hộ dưới chân núi Vị Ương, phú hộ kia nói hắn lấy được từ bà con xa của tiên sinh phòng ghi chép của Trưởng Tôn thế gia, chẳng lẽ lại chính là của Trưởng Tôn phủ. Xem ra lúc đó Trần Ngu Chiêu tính toán không sai, một tấm bản đồ cuối cùng quả thật ở Kinh Thành, lại ở trong tay Trưởng Tôn Nguyệt Sắc.
“Cái này gọi là…… Vật về chủ cũ?”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc gập tấm bản đồ lại: “Bí bảo truyền lưu đến nay nhiều lần đổi chủ, nếu nói chủ cũ, chỉ sợ chúng ta đều không phải.”
“Nếu đã không có chủ, đương nhiên là người có đức thì nhận được. Nói đến đức tài, không phải Nguyệt Sắc thì là ai.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nghe nàng gọi thẳng tên mình, đôi mắt cong cong: “Nàng không muốn kho báu sao?”
“Tìm kiếm kho báu nào có vui như cướp bóc.” Nàng thở dài một hơi: “Tuy rằng còn thiếu một tấm, có điều cũng đủ để người khác trông mỏi mắt.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nói: “Không bằng nàng đưa cho Tiêu thế tử, hắn chắc chắn sẽ đối xử tử tế với nàng.”
Phượng Tây Trác thấy mọi chuyện hắn đều vì mình tính toán, cảm động khó có thể nói nên lời. Nhưng dù trong lòng nàng càng cảm động, ở ngoài mặt lại càng đĩnh đạc: “Nhỡ đâu để hắn phát hiện ra ta là một người vô cùng tài cán, trí kế vô song, mọi chuyện đều đến nhờ vả, chẳng phải ta sẽ mệt chết đi sống lại sao? Vẫn nên giấu kín tốt hơn.”
“Dù vậy, nàng cũng có thể giữ bảo đồ bên người, phòng khi có chuyện.”
Phượng Tây Trác thấy hắn đẩy qua đẩy lại, cầm lấy bảo đồ, nhét vào vạt áo hắn, “Ôi chao, đây là thứ đáng giá nhất trên người ta, coi như để ở chỗ ngươi bảo quản……” Lời nói của nàng đột nhiên dừng lại.
Trên vạt áo trước ngực Trưởng Tôn Nguyệt Sắc có một sợi dây nhỏ thò ra, nàng thuận tay kéo ra ngoài, trên sợi dây có một con phượng hoàng bằng đá sống động như thật: “Nàng đã tặng lễ vật đáng giá nhất rồi.”
Mặt Phượng Tây Trác nóng lên: “Cái đó, ta đã không sao rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mỉm cười gật đầu: “Được.”
“Phải thật sự nghỉ ngơi đó.” Nàng không nhịn được mà dặn dò.
Hắn nắm phượng hoàng trước ngực: “Lấy nó làm chứng.”
Vì sao này nghe câu này giống như thề non hẹn biển? Nhất định là nàng suy nghĩ nhiều. Phượng Tây Trác liều mạng bóp đùi mình.
Đáng tiếc Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nhìn không thấy, nếu không nhất định sẽ kinh ngạc mà phát hiện có người mặt đỏ như cà chua.
Leo: Huhu, anh Nguyệt dịu dàng quá, thích quá!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...