Sổ Ngũ Phụng Thiên

Edit: Leo

Trong lúc hoảng hốt, miệng như bị nhét vào viên gì đó, hơi ngọt, theo nước bọt trôi tuột xuống cổ họng.

“Tây Trác.” Lỗ tai có hơi thở ấm áp.

Mở mắt ra, phía trước là khuôn mặt với chòm râu ấm áp của sư phụ, người thân thiết nhìn nàng.

“Sư phụ……” Nàng cố gắng vươn tay, chòm râu cách ngón tay chỉ mấy thước, “Sư phụ.”

Giống như có ai đó đang thở dài, nàng muốn quay đầu, trên lưng lại truyền đến một dòng nước ấm, chậm rãi chảy vào kỳ kinh bát mạch. Đau đớn giữa lồng ngực chợt giảm, thoải mái nói không nên lời.

“Sư…… Phụ……” Mí mắt càng ngày càng nặng, rốt cục mệt mỏi chiến thắng nhớ nhung và khao khát với sư phụ, nàng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ này, như trải qua vô số lần lên trời xuống biển. Đến khi nàng tỉnh lại, đã là nửa đêm. Nhìn ra cửa sổ bên ngoài, trăng tròn treo ở mái hiên, sáng đến chói mắt.

“Nàng tỉnh rồi.”

Phượng Tây Trác theo tiếng nói nhìn lại, nháy mắt mấy cái lại nháy mắt mấy cái.

Chàng trai tuấn nhã xuất trần mang theo nụ cười dịu dàng như nước ở trước mặt nàng.

Phượng Tây Trác nói: “Ta đang nằm mơ sao?”

Nếu không phải mơ, sao lại nhìn thấy người đáng lẽ ra bận trăm công ngàn việc, cách xa vạn dặm đang bưng một bát cháo nóng đứng trước mặt nàng?

Nếu không phải mơ, sao trong nháy mắt đã chuyển từ chiến trường sinh tử sang một gian phòng yên tĩnh ấm áp thế này?

Nếu không phải mơ, vì sao nàng lại có cảm giác mê mang và vui sướng khi ở trong mộng cảnh?


Hết mở thấy sư phụ lại mơ thấy Trưởng Tôn Nguyệt Sắc…… Chẳng lẽ ngay cả trong mơ nàng cũng không bằng lòng gặp sư huynh sao? Sư huynh quả nhiên nên kiểm điểm lại bản thân, làm sư huynh mà làm được như hắn cũng thật thất bại.

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc lắc lắc đầu, mặt mày tiều tụy phút chốc trở nên vui sướng.

Phượng Tây Trác yên lặng nhìn hắn, giống như đang cân nhắc hắn là thật hay là ảo, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng thở ra: “Quả nhiên, người chết sẽ không nằm mơ.”

Chữ “chết” dường như xúc động đến thần kinh của hắn, đôi môi khẽ run lên: “Ta tới chậm.” Không dám tưởng tượng nếu lúc ấy hắn đến muộn một chút…… Bàn tay bưng bát cháo chậm rãi siết chặt lại.

Đau lòng ảo não như vậy, giống như đã từng quen biết.

Phượng Tây Trác ngẩn ngơ, “Chúng ta ước hẹn khi nào?” Tới, là một khái niệm. Muộn, là một khái niệm khác. Trước hôm nay, nàng không biết hắn muốn tới, càng không biết khi nào hắn muốn tới, làm sao mà nói tới muộn?

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc cúi đầu, đôi con ngươi đen nhánh vừa vặn chạm đến ánh mắt nàng.

Dù biết hắn nhìn không thấy, trên mặt Phượng Tây Trác vẫn nóng bừng. Hắn có một đôi mắt vô cùng đẹp, đẹp hơn bất luận kẻ nào nàng từng gặp. Sạch sẽ, thuần túy, không mang bất cứ tạp chất nào. Như hồ sâu, không thấy ngọn nguồn. Như biển lớn, không có giới hạn.

Nàng không tự nhiên mà ho một tiếng, ánh mắt nhìn từ trái qua phải, rồi lại quét từ phải sang trái, “Cái đó, cháo là của ta sao?”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc bước lên hai bước, ngồi xuống mép giường, “Mời.”

Phượng Tây Trác chống đỡ hai tay chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy bát cháo nói: “Cám ơn. Sao ngươi biết ta tỉnh vào lúc này?”

“Ta chỉ phân phó cách nửa canh giờ đưa đến một bát cháo nóng.”

Nàng giống như nghĩ đến chuyện gì, hỏi: “Đây là nơi nào?” Nhìn gian phòng sạch sẽ thế này, chẳng lẽ đã trở lại thành Hưng Hòe?

“Thiên Y phường ở Đông Hằng.”


Nhanh như vậy đi đã đến Viễn Châu? “Ta ngủ mấy ngày rồi?”

“Năm ngày.”

Bàn tay múc cháo của nàng hơi cứng đờ, “Ngươi vẫn luôn chờ ở chỗ này?”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc mỉm cười.

Nàng không dám nhìn nữa, cúi đầu húp hai thìa cháo lớn, chờ tiếng tim đập ổn định, mới nhẹ giọng hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”

Đôi mắt Trưởng Tôn Nguyệt Sắc nhìn thẳng nàng, “Đến tiễn nàng.”

Lục Quang và Thiên Vệ tiễn đưa, nàng còn có thể miễn cưỡng dùng cớ Trưởng Tôn thế gia đãi khách thành tâm thành ý. Nhưng chủ nhân tự mình đưa xa ngàn dặm, cho dù nàng có vô tri, cũng biết điều này tuyệt đối đã vượt qua phạm trù đãi khách. “Vì sao?” Nàng bật thốt ra câu hỏi, đến khi chờ câu trả lời mồ hôi lại ứa ra, giống như chờ mong, lại giống như sợ hãi, đến chính bản thân nàng cũng không hiểu cảm xúc lẫn lộn này là như thế nào.

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc chỉ hơi cong khóe miệng, vươn tay: “Thêm một chén nữa nhé?”

Nàng theo bản năng đặt bát vào tay hắn: “Không, không cần.”

Trưởng Tôn Nguyệt Sắc đứng lên, “Nàng ngủ sớm chút đi.”

Phượng Tây Trác nhìn bước chân hắn không lớn không nhỏ, chính xác đi năm bước đến trước cửa, duỗi tay đẩy cửa phòng, vội gọi lại: “Đợi chút.”

Hắn quay đầu lại, gió bên ngoài lùa vào thổi tung mái tóc dài, như dây leo trượt theo hai bên má chạm vào cằm. Theo gió đưa đến một mùi hương nhẹ nhàng mà nàng không biết tên.

Nàng nghe được tiếng nuốt nước miếng của chính mình. Suy nghĩ bị gió thổi không còn biết trời nam đất bắc: “Ngủ ngon.” Cuối cùng hóa thành hai chữ lời ít ý nhiều.

Hắn cười nhẹ như ngậm gió xuân, vẻ mỏi mệt sau nụ cười hóa thành sương mù.


Một nén hương sau khi cửa đóng lại, nàng mới nhớ tới, hắn dường như không trả lời câu hỏi ‘vì sao’ kia.

Nửa đêm trằn trọc, nửa đêm khó ngủ.

Sáng hôm sau Phượng Tây Trác mang một đôi mắt thâm quầng mở cửa.

Ngoài cửa đám người Lục Quang, Hoàng thúc đứng thành một hàng, thấy nàng khỏe mạnh đi ra đều thở phào nhẹ nhõm.

Phượng Tây Trác duỗi duỗi cánh tay, “Sự thật một lần nữa chứng minh cho chúng ta, chính nghĩa tất thắng! Đám người kia thế nào rồi?”

Hoàng thúc nói: “Chết hơn nửa, tên quân giáo kia chết ở dưới roi của Tử Khí cô nương.”

Phượng Tây Trác cười nói: “Như vậy lần này chúng ta chẳng những không thiệt, mà còn kiếm được lợi.”

Lục Quang giữ chặt tay nàng, hốc mắt ửng đỏ, “Đều do chúng ta bảo hộ không chu toàn.”

Phượng Tây Trác sợ nhất trường hợp như vậy, vội vàng pha trò nói: “Đâu có không chu toàn, ta vẫn nhớ rõ cuối cùng là ai ôm lấy ta liều mạng ném sang một bên đấy.”

Lục Quang ngượng ngùng thè lưỡi, “Phượng cô nương còn nhớ rõ sao.”

“Nhớ rõ. Khi đó ta còn suy nghĩ, nên để gáy tiếp đất trở thành đần độn, hay nên để mặt tiếp đất hủy dung tốt hơn đây.”

Lục Quang che miệng cười nói: “Ta nhớ lúc ấy Phượng cô nương đổ người về phía sau.”

Phượng Tây Trác thở dài nói: “Thật ra ta muốn ngã nghiêng, cho dù hỏng một cái tai vẫn còn cái nữa. Nhưng ngươi ôm ta chặt quá, đành phải thuận theo ý trời.”

Hoàng thúc giống như chưa hết hoảng sợ, nói: “May mà công tử tới đúng lúc, nếu không hậu quả thật không tưởng nổi.”

Phượng Tây Trác thấy bọn họ đều bị thương lớn nhỏ, nhíu mày nói: “Vết thương của mọi người……”

Lục Quang nói: “Đều bị thương ngoài da thôi. Ngược lại Phượng cô nương, nếu không phải công tử mang theo Hồi Thần đan bên người, lại vì cô nương mà đả thông kinh mạch ba ngày, chỉ sợ……” Lời của nàng chỉ nói một nửa, nhưng hậu quả trong đó mọi người đều hiểu rõ.


Thật ra trải qua một đêm suy tư trằn trọc, nàng đã không còn mê mang và trì độn như khi mới tỉnh lại. Nhớ lại từ lúc quen biết Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, dường như lúc nào nàng cũng ở trong hoàn cảnh ưu đãi tốt nhất. Ăn, mặc ở, đi lại, mọi thứ đều thỏa đáng không chỗ để chê. Tiễn đưa ngàn dặm, cứu giúp khi mành chỉ treo chuông! Con người không phải cỏ cây, nếu nàng vẫn không hiểu gì, thế đừng gọi nàng là Phượng Tây Trác, gọi nàng là đầu gỗ đi.

Chỉ là tất cả xảy ra rất thình lình lại thật sự khó hiểu. Giống như một kẻ chơi bời lêu lổng lâu ngày đột nhiên xuất hiện một thần tiên tóc trắng báo cho hắn biết, kiếp trước hắn là quan lớn trên trời, bởi vì thương cảm thế gian mới xuống dưới chịu kiếp, nay công đức viên mãn, có thể trở về tiên giới hưởng thụ sung sướng. Cảm giác đột nhiên được ưu ái mà kinh sợ, không chân thực. Mặc dù có Phế môn là cầu nối ở phía trước, nhưng vẫn quá gượng ép.

Nàng quen biết Trưởng Tôn Nguyệt Sắc không lâu, nhưng cảm thấy hắn không phải người vừa gặp đã chung tình.

Tránh đi ý tốt muốn theo chân nàng của Lục Quang, Phượng Tây Trác quyết định đi dạo một mình. Tâm loạn như ma, muốn tìm một nơi không người để suy nghĩ rõ ràng. Có Lục Quang bên cạnh, cuộn đay rối này chỉ càng thêm rối.

“Khụ.”

Phượng Tây Trác bỗng dưng ngẩng đầu, thấy Tử Khí đứng cách đó không xa, trang phục tím hồng, tư thế hiên ngang, khiến hoa tươi phía sau cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nàng đứng lên ôm quyền nói: “Tử Khí cô nương, đa tạ ơn cứu mạng ngày hôm trước.” Đối với Tử Khí, nàng luôn có cảm giác gần không thể, xa không được. Giống như tường vi có gai, cho dù mĩ lệ, lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Tử Khí đi đến trước mặt nàng, lạnh lùng nói: “Người ngươi nên cảm tạ là công tử.”

Phượng Tây Trác cười nói: “Đó là tất nhiên.” Nếu không phải vì Trưởng Tôn Nguyệt Sắc, chỉ sợ Tử Khí thà rằng chạy tới Bắc Di học chăn cừu, cũng quyết không chạy tới cứu nàng. Điều này tự nàng hiểu rõ.

Tử Khí thấy nàng cười, sắc mặt càng trầm: “Công tử vì chữa thương cho ngươi, vận công quá độ, từng kiệt lực ngất đi.”

Nụ cười trên môi Phượng Tây Trác chợt tắt.

Sắc mặt Tử Khí hơi hòa hoãn: “Ngươi không được cô phụ công tử.”

Lần đầu tiên trong đời nàng nghe được mình có liên quan đến hai chữ ‘Cô phụ’, chột dạ không hiểu. Phượng Tây Trác thấy ánh mắt chăm chú của Tử khí, đột nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Từ lúc công tử hiểu chuyện, đã biết bản thân không giống những người khác. Người khác có thể trông thấy phía trước không có đường, biết bên cạnh có hồ nước, có thể đọc sách biết chữ, có thể vung bút thành tranh, nhưng công tử chỉ có thể suy nghĩ tưởng tượng, phác thảo những cảnh tượng đó trong trí nhớ. Bởi vậy công tử thích yên tĩnh, người chán ghét người khác ở bên cạnh nhắc nhở bên này không đi được, bên kia có cái gì. Thế giới của người rất nhỏ, chỉ cất chứa chính mình. Lão gia và phu nhân dùng đủ mọi biện pháp, cũng không có thể khiến công tử thoát khỏi vòng tròn của chính mình. Cho đến một ngày, tiền bối Mộ Hoài Tinh đến làm khách Trưởng Tôn thế gia. Hắn kể về rất nhiều người, rất nhiều chuyện với công tử. Từ đó về sau, công tử không còn kháng cự thế giới này, người bắt đầu dùng tai, mũi, tay để thay thế đôi mắt. Bắt đầu học tập làm thế nào để dung nhập cuộc sống người khác. Cũng bắt đầu từ khi đó, sinh mệnh của người nhiều thêm một cái tên……”

Thân thể Phượng Tây Trác cứng đờ.

“Phượng, Tây, Trác.” Tử Khí nhìn chằm chằm nàng không hề chớp mắt, “Phượng Tây Trác tiêu sái tùy ý, Phượng Tây Trác ghét ác như thù, Phượng Tây Trác tự tại không ràng buộc. Hàng năm, Tân Ung truyền đến rất nhiều tin tức của ngươi. Công tử chẳng bao giờ chê những chuyện đó phiền hà, có lẽ đối với ngươi mà nói, Bán Nguyệt yến là lần đầu tiên nhìn thấy công tử, nhìn thấy chúng ta, nhưng đối với chúng ta mà nói, ngươi đã sớm tồn tại trong sinh hoạt của mỗi người.”

Phượng Tây Trác cảm thấy trong chớp mắt trên vai đè nặng hai quả cầu sắt, nặng hơn vạn lần so với lúc trước Thượng Tín dùng để khóa nàng.

Tử Khí dừng lại, ánh mắt nhìn nàng đột nhiên trở nên sắc nhọn như dao, “Nếu như ngươi phụ công tử, chân trời góc biển, ta chắc chắn sẽ tìm ngươi tính sổ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui