Thanh Vân vệ đồng thời rút đao, trên mỗi thanh đao đều sắc bén tràn ngập sát ý, giống như đã uống máu trăm ngàn người.
Phượng Tây Trác cười lạnh một tiếng, trường kiếm đột nhiên thu lại, tay trái nhanh như chớp giật đưa về phía Trương Đa Văn.
Trương Đa Văn giống như đã sớm đoán được một chiêu này, duỗi
tay chụp vào lấy quan tài. Quan tài kia được mọi người trong Chung phủ
cẩn thận chuẩn bị, là loại gỗ thượng đẳng, lại bị hắn dễ dàng nắm lấy,
che ở trước người.
Phượng Tây nhìn thấy cảnh này lại càng giận không thể nhịn nổi, cả bàn tay trái dồn sức tung ra một chưởng vào tấm ván gỗ. Trương Đa
Văn chỉ cảm thấy một lực lượng vô cùng mạnh mẽ xuyên qua tấm chắn trước
mặt, lục phủ ngũ tạng đảo lộn đau đớn khôn cùng, lập tức phun một ngụm
máu tươi.
Đúng lúc này, đao của Thanh Vân vệ đã ở sau lưng.
Phượng Tây Trác cũng không quay đầu lại, tay phải vung kiếm.
Khí thấu ánh kiếm, trước khi đao kiếm chạm nhau, đã đánh bay một loạt
đao.
Thủ lĩnh Thanh Vân vệ hoảng sợ nói: “Vô hình kiếm khí!”
Người có thể luyện đến cảnh giới vô hình kiếm trong thiên hạ
chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, đều là tông sư cấp bậc cao nhất,
Phượng Tây Trác tuổi còn trẻ lại có tu vi như thế, sao không khiến người ta kinh sợ.
Thật ra một kiếm vừa rồi nhìn có vẻ lợi hại, nhưng chưa đối với bọn họ chưa tạo ra thương tổn nghiêm trọng. Ngược lại khiến Phượng Tây
Trác chịu nội thương không nhỏ.
Võ công trong thiên hạ chia làm hai loại, một loại như danh môn chính phái, chậm rãi từng bước, tiến hành theo chất lượng, không có nửa điểm may mắn. Một loại giống như Tự Tại sơn, mặc dù tu vi không đến,
cũng có thể đi lối tắt, đi đường nhỏ, nhưng đối với thân mình của bản
thân thương tổn vô cùng lớn. Võ công của nàng vốn không đến cảnh giới
này, lại cố tình sử dụng, bị thương gần như đạo kiếm khí kia chém vào
chính mình.
Giờ phút này địch nhiều ta ít, nàng không thể tỏ vẻ yếu thế.
Nhắm mắt lại, đem máu trào đến yết hầu nuốt ngược trở vào, nàng quay
người xoay kiếm như hoa, cười nói: “Dùng Trương đại nhân đổi Chung phu
nhân, thế nào?” Tuy rằng Trương Đa Văn không rơi vào trong tay nàng,
nhưng giờ phút nàng này vẫn đứng ở trước mặt bọn họ, hơn nữa một chiêu
vừa rồi cao minh đến cực điểm, bởi vậy đám người Thanh Vân vệ không biết nàng chỉ mạnh miệng.
Thủ lĩnh Thanh Vân vệ thấy Trương Đa Văn im lặng không lên
tiếng, hiểu được hắn muốn đáp ứng lại không muốn mất mặt, nhân tiện nói: “Phượng cô tội gì khó xử một vị phụ nhân tay trói gà không chặt?”
Phượng Tây Trác cong khóe miệng, “Ta chỉ hỏi ngươi, đồng ý hay không đồng ý?”
Thủ lĩnh Thanh Vân vệ thở dài, “Được.” Nhiệm vụ hàng đầu của
bọn họ là bảo vệ Trương Đa Văn, Chung phu nhân vốn không phải chức
trách.
“Trương đại nhân!” Chung phu nhân kêu thảm một tiếng, thân thể mềm mại đổ gục.
Thủ lĩnh Thanh Vân vệ nhíu nhíu mày. Hắn mặc dù đồng ý đổi
người, lại không thể tự tay đem nàng giao cho Phượng Tây Trác, nhưng nếu không như thế, bọn họ cũng chỉ có thể thối lui. Đến lúc đó nếu Phượng
Tây Trác đổi ý, chỉ sợ Trương Đa Văn cùng Chung phu nhân đều rơi vào tay nàng.
Đang lúc hắn hết sức do dự, tàm ti của Phượng Tây Trác đã im
lặng không một tiếng động quấn lấy cổ Chung phu nhân. Chung phu nhân ạch một tiếng, cái cổ trắng nõn bị quấn chặt một vòng.
Trong mắt Phượng Tây Trác chợt lóe ánh sáng lạnh, thân như chim yến, chớp mắt xẹt qua mọi người, lao ra ngoài cửa.
Cổ của Chung phu nhân bị quấn chặt, ngay cả giãy dụa đều không
kịp đã bị kéo ra ngoài. Thi thể của đứa trẻ như vải rách rơi xuống đất,
lăn đến một bên.
Thủ lĩnh Thanh Vân vệ không chút nghĩ ngợi đuổi theo.
Tàm ti dưới ánh sáng ban ngày lấp lánh phản quang.
Thủ lĩnh Thanh Vân vệ quay người từ trong tay thủ hạ nắm lấy một thanh đao, quăng về phía tàm ti.
Chỉ nghe một tiếng keng thanh thúy vang lên, tàm ti chấn động, đao bắn ngược giữa không trung.
Đám người Thanh Vân vệ thấy thế, đều quăng đao trên tay đi. Tàm ti như dây đàn, đứt quãng ra tiếng, cuối cùng không chịu được, bị cắt
đứt.
“Phụt!” Chỉ thấy Phượng Tây Trác ngửa mặt lên trời phun ra một
ngụm máu tươi, thân thể như diều đứt dây lao ra ngoài, ở giữa không
trung, nàng miễn cưỡng giữ một hơi, cầm kiếm đâm về phía Chung phu nhân.
Kiếm đâm được hai phần ba, kiệt lực rơi xuống.
“Đuổi theo!”
Thanh Vân vệ tự tin tăng nhiều, đồng loạt tiến về phía nàng.
Trương Đa Văn từ bên trong đuổi ra, nhìn thấy Chung phu nhân hấp hối, mặt đen như than.
Thị vệ đứng ở một bên hỏi: “Đại nhân, nàng…”
“Bà đỡ đâu?” Trương Đa Văn không để ý tới hắn, quay đầu hô lớn.
Không bao lâu, một bà mụ lật đật từ bên ngoài cửa vội vàng tới, “Dân phụ bái kiến đại nhân.”
Trương Đa Văn chỉ vào xác đứa nhỏ nói: “Ngươi có thể nhận được?”
Bà mụ thấy Chung phu nhân mất đi nửa cái mạng quỳ rạp trên mặt
đất, thân thể run rẩy, thật cẩn thận đi đến bên cạnh đứa nhỏ, xem xét kỹ càng mới nói: “Đứa trẻ này chính là hậu nhân của Chung gia.”
“Không sai chứ?”
“Quyết không thể sai, khi đứa bé này sinh ra, trước ngực có một vết bớt màu đen.” Nói rồi bà ta cầm quần áo lật ra cho hắn xem.
Trương Đa Văn vừa lòng gật gật đầu, nói với thị vệ: “Thay chung phu nhân mời đại phu tốt nhất.”
Thị vệ nghe lệnh lên đường, chạy được một nửa, lại xoay người nói: “Nhỡ đâu Chung phu nhân…”
Trương Đa Văn cười nhạo nói: “Thì đã làm sao?”
Phượng Tây Trác giống như nỏ mạnh hết đà. Con đường dưới chân
ngày càng trở nên phù phiếm, đầu nặng giống như có thể ngã quỵ về phía
trước bất cứ lúc nào. Cả đời nàng, chưa bao giờ gặp cảnh thê thảm thế
này. Cho dù lần đó bị tam đại cao thủ vây công, nàng vẫn có thể duy trì
thanh tỉnh để tiếp tục tính bước tiếp theo nên đi đường nào, nhưng giờ
phút này, dường như toàn bộ thiên địa đều muốn vứt bỏ nàng.
“Cẩn thận!” Trong mê man có người bắt được cánh tay nàng.
Nàng theo bản năng trở tay bắn ra một tàm ti, lại bị đối phương thoải mái nắm ở trong lòng bàn tay, “Ngay cả bị thương cũng không
ngoan.” Miệng bị mạnh mẽ nhét vào một viên thuốc, thân thể đỡ lấy kéo đi một đoạn mới dừng lại.
Chỉ một lúc sau, sự đau đớn trong lục phủ ngũ tạng giảm đi một
chút. Trong đầu, giống như có giọt nước mưa nhỏ vào lạnh lẽo lại khiến
suy nghĩ của nàng trở nên tỉnh táo.
Nàng nâng mắt, liếc mắt nhìn người đang ngồi cạnh, “Sao ngươi lại trở lại?”
“Trác nhi gặp nạn, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn.” Nam Nguyệt Phi Hoa cười tủm tỉm nhìn nàng.
Phượng Tây Trác lé mắt nhìn bả vai vừa rồi bị mình ghé đầu tựa
lên, bên trên là một chiếc khuyên tai màu vàng óng hình bông lúa, chậm
rãi thẳng đứng dậy, “Xuất hiện rêu rao như vậy mà chưa bị tóm lấy, thật
sự là ông trời không có mắt.”
“Ha ha, ta hiện tại đã là khách khanh* của Thượng Sí Bắc,
Trương Đa Văn làm sao có thể bắt ta?” Hắn cười vô cùng sáng lạn, hoàn
toàn không thấy sắc mặt đột nhiên trầm xuống của Phượng Tây Trác.
*Khách khanh: Thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc. Nam Nguyệt Phi Hoa là người của Nam Nguyệt quốc.
“Chung lão đại là ngươi bắt?”
Nam Nguyệt Phi Hoa chống má nói: “Sao Trác nhi có thể đổ oan
cho ta như thế. Ta và Chung lão đại cùng nhau bị bắt, có điều sau đó hắn muốn chạy trốn, bị giết. Không có cố chủ, ta mới cố mà tìm chủ mới.”
Phượng Tây Trác nói: “Ngươi và Thượng Sí Bắc không phải bất hòa sao?” Nàng vừa nói chuyện, vừa điều hòa chân khí.
“Trước khác nay khác.”
Phượng Tây Trác nói: “Hiện tại ngươi cứu ta, có tính phản bội chủ nhân mới hay không?”
Trong mắt Nam Nguyệt Phi Hoa hơi lóe lên, “Ta chưa từng có chủ nhân, chỉ có ông chủ.”
Phượng Tây Trác chống tường đứng dậy, đánh giá bốn phía, là một ngôi nhà cũ kỹ, “Đây là nơi nào?”
“Bắc thành.” Hắn nhún vai nói, “Là ngươi chạy đến nơi này, ta chỉ trùng hợp gặp gỡ.”
Thành bắc là nơi Trương Đa Văn đóng quân.
“Có điều, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Cho dù Trác nhi bị thương, vẫn rất thông minh.”
Phượng Tây Trác cảm thấy chân khí trong cơ thể dần dần tràn
đầy, ‘Tự nhiên khí’ của Tự Tại sơn quả nhiên diệu dụng vô cùng: “Ta phải đi.”
Hắn thản nhiên nói: “Có muốn… cùng hợp tác với ta hay không?”
“Không.”
“Tất cả chuyện của Chung gia đều do Trương Đa Văn gây nên, Thượng Sí Bắc vốn muốn thủ hạ lưu tình.”
Phượng Tây Trác cười lạnh nói: “Nói chính xác là Thượng Sí Bắc
muốn thu thêm một tay sai, nhưng Trương Đa Văn lại không muốn nhiều thêm một đối thủ tranh thủ tình cảm thì đúng hơn nhỉ?”
Nam Nguyệt Phi Hoa vỗ tay cái bốp, “Phải.”
“Vậy ngươi nên cẩn thận mạng nhỏ của mình.”
“Ta? Ha ha, ta đối với giang sơn Đại Tuyên không có một chút
hứng thú nào.” Hắn nháy mắt nói, “Có điều nếu Trác nhi muốn đáp trả
Trương Đa Văn, đây chính là một biện pháp tốt.”
Phượng Tây Trác dựa vào tường trầm mặc một lúc lâu nói: “Thượng Sí Bắc sẽ trọng dụng ta?”
“Cái này chỉ sợ ngươi phải hỏi hắn mới biết được.”
Nàng buồn bã nói: “Những người khác đã đi cùng với Nguyễn Đông Lĩnh đến Miễn châu.”
“Hai chữ Phượng cô chẳng lẽ còn phải người khác phụ trợ?”
“Ta cũng không muốn chống lại bọn họ.”
“Trác nhi nghĩ thật xa.” Hắn đột nhiên tới gần nàng, nhẹ giọng
nói, “Nếu có ngày đó, không bằng Trác nhi theo ta trở về Nam Nguyệt?”
Phượng Tây Trác liếc trắng mắt, “Ta thà rằng bị đám người Hiểu Hiểu loạn đao chém chết.”
“Trác nhi luôn vô tình như vậy.” Hắn ra vẻ bị thương.
“Hiện tại Thượng Sí Bắc ở nơi nào?”
“Lệ Xuyên.” Nam Nguyệt Phi Hoa mở cửa ra, “Chúng ta mau chóng lên đường, để tránh Trương Đa Văn chạy đến cắn người.”
Phượng Tây Trác một đường đi theo Nam Nguyệt Phi Hoa ra khỏi Tống thành, quả nhiên không ai tra hỏi.
Hắn chuẩn bị một chiếc xe ngựa, trên xe áo cơm không cần lo lắng, còn có rất nhiều sách giết thời gian.
Phượng Tây Trác ngồi trên xe ngựa, yên lặng vận công chữa
thương. Viên thuốc Nam Nguyệt Phi Hoa cho nàng ăn quả nhiên là thánh
phẩm trị thương, nhưng chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị tận gốc,
vết thương của nàng nếu tự mình điều trị, chỉ sợ phải mất một hai năm
mới có thể khôi phục như lúc ban đầu. Nghĩ đến đây, không khỏi vì lúc
đó cậy mạnh mà âm thầm ảo não.
Nam Nguyệt Phi Hoa cũng không quấy rầy nàng, sau khi dặn dò đi
về phía bắc, liền ung dung nằm ở trên trên thảm mềm nghiêng đầu đọc
sách.
Xe ngựa chạy đến bờ sông Hoàng Thủy, cũng không thấy Trương Đa Văn phái người đuổi theo.
Bên bờ, Nam Nguyệt Phi Hoa đã chuẩn bị một con thuyền nhỏ có thể chứa được mười mấy người.
Phượng Tây Trác thở dài: “Xem ra đãi ngộ của ngươi ở phủ La quận vương không tốt lắm.”
Sắc mặt của Nam Nguyệt Phi Hoa cũng không đẹp mặt lắm, “Đã nhiều ngày nay thuyền lớn đều đi Phàn châu.”
“Phàn châu?”
“Sắp đến sinh nhật của Trưởng Tôn Nguyệt Sắc.”
Phượng Tây Trác giật mình ồ một tiếng, nói: “Thể diện thật lớn.” Ngay cả phủ La quận vương cũng không tìm thấy thuyền lớn.
Hắn cười nhạo nói: “Ừ, hắn là thủ phủ Đại Tuyên, thương nhân trong thiên hạ tự nhiên phải nhìn sắc mặt hắn mà sống.”
Phượng Tây Trác nhảy lên thuyền, tùy tiện tìm một vị trí ngồi
xuống nói: “Ta phát hiện ra một chuyện, ngoại trừ giang sơn, tiền cũng
là một thứ tốt.”
Nam Nguyệt Phi Hoa theo nàng lên thuyền.
Sông Hoàng Thủy rất rộng, khoảng chừng bốn năm dặm, thuyền chạy chầm chậm. Đi được nửa sông, Phượng Tây Trác đột nhiên hỏi Nam Nguyệt
Phi Hoa đang nhắm mắt dưỡng thần: “Ngươi quen biết Thượng Sí Bắc được
bao lâu rồi?”
Nam Nguyệt Phi Hoa bỗng dưng mở to mắt, “Sao Trác nhi lại hỏi lời ấy?”
“Người sáng mắt không nói tiếng lóng.” Nàng học ngữ điệu lên cao của hắn.
Hắn mỉm cười, “Trác nhi biết được bao nhiêu rồi?”
“Trần Nguyên Thù nói Tiêu Tấn vốn cũng không tín nhiệm Trương
Đa Văn, nhưng từ sau khi Nguyễn Đông Lĩnh qua thành Tùng Nguyên, sợ
Hoàng đế truy cứu lên, mới liên tiếp lấy lòng hắn, lúc này Tiêu Tấn mới
tin hắn. Nguyễn Đông Lĩnh qua Tùng Nguyên là ý của Chung lão đại, nhưng
người đề suất là ngươi. Chung lão đại đương nhiên sẽ không lấy an nguy
thuộc hạ của mình đi giúp đỡ kế hoạch của người khác, thế người hợp tác
với Thượng Sí Bắc, ta nghĩ không cần thẳng nói ra.” Nàng hơi dùng một
chút, lại nói tiếp, “Có điều ngươi và Thượng Sí Bắc liên thủ diễn thật
là không tệ.” Lúc ấy toàn bộ Chung phủ chỉ sợ ngoại trừ hai người bọn
họ, có ai cũng cảm thấy Nam Nguyệt Phi Hoa và Thượng Sí Bắc không hợp
nhau.
Hắn cười nói: “Chỉ bằng điểm này, Trác nhi không khỏi võ đoán rồi.”
“Sau đó Chung lão đại thất bại ở Lệ Xuyên, con đường trốn chạy
lại từ núi Thiên Hà… Chuyện này chỉ sợ cũng là kiệt tác của ngươi?” Lúc
ấy Chung Túc đã nói, có tiểu nhân châm ngòi.
“Hai điểm này toàn bộ đều là Trác nhi là đoán.”
“Vậy ngươi muốn ngụy biện thế nào?”
Khóe miệng Nam Nguyệt Phi Hoa cong len, nói: “Hình như bất luận ta nói cái gì Trác nhi đều sẽ không tin. Cho nên… ta thừa nhận. Ta cùng với Thượng Sí Bắc trước khi đến Tống thành đã quen biết.”
Phượng Tây Trác thản nhiên nhìn hắn.
“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, luận tâm kế luận mưu lược, so
với Thượng Sí Bắc, Chung Chính chỉ là đứa trẻ cái gì cũng không hiểu
sao?”
Phượng Tây Trác không phủ nhận.
“Thiên hạ phân tranh, nếu thật sự phải có người đứng lên, chỉ
sợ thế nào cũng không đến lượt hắn.” Hắn mở tay ra, “Cho nên, ta có gì
sai?”
Phượng Tây Trác nhún vai nói: “Ta cũng không nói ngươi sai. Chỉ là…”
Nàng đột nhiên đứng dậy, thân thể lao ra đầu thuyền.
Nam Nguyệt Phi Hoa nhướng mày, thân hình lại vẫn ngồi yên bất động.
Phượng Tây Trác nhảy vào trong nước, lộ đầu ra, vẫy vẫy tay với hắn, “Không chung đường thì mưu cầu khác nhau mà thôi!” Dứt lời, đầu
chìm vào trong nước không thấy.
Thủ hạ nhìn Nam Nguyệt Phi Hoa, “Công tử?”
Thấy hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ cái trán, “Không cần để ý nàng. Đi thôi.”
“Vâng.”
Trong thành Truy Lạc.
Thượng Tín đứng ở tường thành cao nhất, nhìn cát vàng ngoài
thành, hăng hái. Ngày hôm qua, hắn còn đứng tại ở đầu kia ra xa nhìn
thành này. Hôm nay, hắn đã đem chỗ ngồi này dẫm nát dưới chân!
Phó tướng vội vàng tới, “Khởi bẩm Vương gia, trong kinh truyền đến thư mật.”
Nếu là ngợi khen, không khỏi quá nhanh rồi, “Chuyện gì?”
Phó tướng vội vàng mở thư ra, biến sắc nói: “La quận vương phản!”
Tuy rằng Thượng Tín khiếp sợ, nhưng cũng không quá bất ngờ. Từ
lúc La quận vương dâng thư đi bắt Chung gia, cảm giác bất an đã luẩn
quẩn trong lòng hắn, hiện tại nghĩ đến, đại khái sầu lo chính là do việc này.
Kích động Hoàng đế cùng Lam quận vương đấu võ, mới không rảnh để ý đến hắn. La quận vương tình toán tốt lắm!
“Hoàng Thượng mời Vương gia lập tức về kinh hộ giá.”
Thượng Tín ngẩn ra, “La quận vương tấn công Đế châu?”
Phó tướng lại nhìn thư lại một lần, nói: “Chuyện này không thấy nói.”
Có lẽ là Hoàng Thượng chột dạ, sợ. Thượng Tín nện một quyền lên tường thành, “Thế Truy Lạc thì sao?” Hắn vất vả vài ngày đêm, dùng máu
tươi của mấy ngàn binh lính thay đổi thành trì, chẳng lẽ cứ như vậy chắp tay dâng cho người khác?
“Trong thư Hoàng Thượng nói, toàn quân lùi trở về.” Phó tướng
nhìn dáng người vẫn bất khuất trước mắt, nhỏ giọng nói, “Vương gia, quân lệnh như núi.”
Thượng Tín trầm mặc một lúc lâu, nói: “Bổn vương đã biết.”
Dưới ánh chiều tà, cát vàng trước mắt như máu.
Trên đầu tường, máu trong cơ thể như cát vàng.
Cuối tháng sáu.
Hành trình chinh phạt của Kiêu Dương vương Thượng Tín chỉ vì
một phong mật thư của Hoàng Đế mà vội vàng chấm dứt. Tám vạn năm ngàn
đại quân được thiên hạ xưng là ‘Lưu Mã sư’, Kiêu Dương vương được gọi là Lưu Mã vương.
Mặt khác, La quận vương đã lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng
tai đánh hạ Tân Ung, chiếm cứ một nửa Thụy Châu, binh lực gia tăng tới
mười lăm vạn. Cùng Lam quận vương là thế đối chọi, kìm kẹp Đế châu.
Ngày mùng một, tháng bảy.
Thượng Tốn chiếu cáo thiên hạ, phong La quận vương thành Tần
Ung vương, ngầm đồng ý sở hữu Tân Ung. Đồng thời, kết tội Lam quận vương ngỗ nghịch phạm thượng, phạt bổng ba năm.
Đến tận đây, thiên hạ phân tranh đã nổi lên trên mặt nước.
***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...