Xe bus có mùi rất khó chịu, hương vị nồng nồng kia làm đầu
tôi choáng váng quay cuồng, còn nữa, đường núi khó đi, xe bus phá lệ cố
hết sức chạy, lắc lắc lắc lắc, tôi giống như đang ngồi trên đu quay ở
trên xe lúc lên lúc xuống......
Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện âm thanh tranh cãi ầm ĩ, tôi cố gắng trợn to mắt nhìn về phía trước, phát hiện phía trước có rất nhiều người vây chung quanh, có nam có nữ, có già có trẻ, tất cả vây làm thành một
vòng chỉ trỏ nghị luận cái gì ở bên trong.
Bởi vì người đông, ngăn chặn quốc lộ, xe bus không thể đi về phía trước, vì thế liền phải ngừng lại.
Lái xe là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, đầu đưa
ra ngoài cửa sổ, đối với đám người kêu: "Làm cái gì, mau tránh ra, tôi
còn phải lái xe."
Trong đám đông có người đáp lời nói: "Có người té xỉu, chúng tôi cũng không biết người này là ai."
Có người hôn mê, thân là bác sĩ Trình lập tức đứng lên, thanh âm lo
lắng nói: "Nhanh lên nhanh lên, tôi là bác sĩ, tôi có thể hỗ trợ xem."
Bác sĩ Trình xuống xe, Vưu Hòa cũng đi theo vô giúp vui, tôi vốn
choáng váng hồ hồ, nhìn Vưu Hòa đi xem náo nhiệt, tôi cũng đi theo một
khối xuống xe.
Bác sĩ Trình tiến vào đám người, đám người như là biết ông lão này là bác sĩ, tự động tránh ra, tầm mắt nhìn xuống, phát hiện người nằm là
một cô gái tướng mạo thanh tú đáng yêu, tôi trước mắt có chút choáng
váng, nhìn cái gì đều rất mơ hồ, cuối cùng khi thấy rõ mặt mũi người nằm ra sao, tôi kinh hô một tiếng!
Tiếng kinh hô của tôi khiến cho người bên ngoài chú ý, đồng thời một giây, khiến cho người bên ngoài lên tiếng kinh hô!
"Oa, hai người là song bào thai?"
"Gì vậy, ban ngày ban mặt gặp quỷ?"
"......"
Mọi người đều nghị luận, tôi đầu đầy hắc tuyến, cô gái nằm trên đường kia, không phải là người vô cùng khoa trương, thích tiêu xài, thích cho rằng người mình yêu là siêu cấp danh nhân chị hai tôi sao?
Lúc này, trên người chị tôi mặc là bộ quần áo thể thao cũ trước kia
của tôi, tóc xén, khuôn mặt gầy, nhìn gần, phát hiện màu da chị trắng
bệch.
Tôi lo lắng, thúc giục bác sĩ Trình: "Bác sĩ Trình, bác sĩ Trình, mau cứu mạng , người này là chị cháu!"
Bác sĩ Trình tỏ vẻ đã sớm lường trước, sờ sờ chòm râu dưới cằm, chậc
chậc nói: "Quả nhiên là song bào thai, sao chưa từng nghe cháu nhắc
tới?"
Nói tới nói lui, bác sĩ Trình đại lại ngồi xổm xuống, đưa tay thay
chị bắt mạch, xem qua, ông nói: "Cô ấy đại khái là bị đói, trước đem trở về, chờ sau khi cô ấy tỉnh lại, cho ăn no sẽ không có việc gì."
Bà chị thích khoa trương mê tiêu xài của tôi cũng sẽ đói choáng váng sao? Hay là bác sĩ Trình nói giỡn?!
Tôi vẻ mặt bất khả tư nghị, nhưng cũng không dị nghị nhiều lắm, nâng
bà chị đang hôn mê bất tỉnh dậy, tôi đầy bụng nghi hoặc, nhưng cũng phải đợi cho chị thanh tỉnh mới có thể biết rõ chân tướng.
Xe bus chỉ chạy đến đầu lộ, cuối cùng chúng tôi còn phải đi hai giờ
đường núi, giúp đỡ một người hôn mê bất tỉnh đi đường núi xác thực vô
cùng vất vả, nhưng tôi cũng không có yêu cầu bất luận kẻ nào hỗ trợ.
Ngẫm lại, bác sĩ Trình đã lớn tuổi như vậy, chẳng lẽ muốn ông ấy đi đỡ?
Nghĩ đến Vưu Hòa, anh ấy không lời nói lạnh nhạt châm chọc tôi đã may lắm rồi, làm sao tốt như vậy giúp tôi đây?
Đang lúc tôi nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm giác bên người nhẹ hẳn,
quanh thân chợt lạnh, đưa mắt nhìn, nguyên lai là Vưu Hòa Vưu đại soái
ca chủ động nâng chị tôi dậy, sau đó không nói một lời đi về phía trước.
Tôi đuổi theo, hỏi: "Anh yêu, anh muốn giúp em sao?"
Vưu Hòa trợn mắt, mắt lạnh liếc tôi một chút, nói: "Đã nói biết bao nhiêu lần rồi, không được gọi tôi như vậy."
"Không cần thì thôi ~ anh yêu ~" Tôi buồn nôn hề hề nói, nói xong làm người ở đây hết thảy rùng mình, nổi hết da gà......
Đương nhiên, phương diện này trừ bỏ người chị hôn mê của tôi.
Vưu Hòa chịu không nổi lời buồn nôn của tôi, rõ ràng cõng chị tôi đi
nhanh hơn, muốn đem tôi đá ở phía sau, tôi chạy nhanh đuổi theo, nếu là
trước kia, Vưu Hòa tuyệt đối sẽ đóng sầm cửa trước mặt tôi, bất quá hôm
nay trên người anh đang mang nặng, cho nên động tác chậm lại, tôi liền
nhanh chút.
"Anh yêu, đợi chút, tay anh để ở chỗ nào vậy, anh rõ ràng là muốn ăn đậu hủ của chị em thôi." Tôi miệng đầy dấm chua nói.
Vưu Hòa rống giận: "Làm ơn, tôi đang giúp cô nha, cô thế nhưng đem tôi nói thành sói!"
Tôi cuống quít khẩn trương đáng thương lắc đầu nói: "Là anh tự mình thừa nhận, không phải em nói ."
Vưu Hòa giận nghiến răng nghiến lợi, nói một câu: "Chó cắn Lã Động
Tân." Phút chốc, anh đem bà chị sau lưng mạnh mẽ thả xuống, cũng không
cũng không cần biết người rơi có đau hay không, hừ lạnh một tiếng nói:
"Người tốt không thể làm, vậy cô tự mình cõng cô ta."
Tôi còn không kịp phản ứng, chị tôi bị ngã trên mặt đất hai mắt hơi
hơi mở, mông truyền đến đau đớn làm cho đầu óc ý thức chị ấy dần dần
khôi phục, chị hò hét: "Mẹ nó, đứa nào làm ngã lão nương, chán sống à!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...