Lúc nhàm chán, tôi sẽ lấy kẹo Vưu Hòa cho tôi ra, bóc vỏ, bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào nhất thời tập kích vị giác của tôi, tôi rất vui vẻ, ai, chí hướng của tôi rất nhỏ bé, vào tình huống nhàm
chán như vậy có thể ăn được một viên kẹo ngọt ngào thì cũng cảm thấy
cuộc đời không còn cầu gì hơn.
Cửa gỗ kẽo kẹt vừa vang lên, người vào quả nhiên là Vưu Hòa, Vưu Hòa thấy miệng tôi đang ngậm kẹo liền hỏi: "Ăn ngon không?"
Tôi gật đầu, thực ngọt nha.
Vưu Hòa ngồi ở bên giường tôi, không chút khách khí đưa tay lấy một viên kẹo, bóc vỏ bỏ vào miệng mình.
Tôi ngây ngẩn cả người, không quen thấy như vậy .
"Anh cũng thích ăn kẹo sao?"
"Không thích." Mặt Vưu Hòa nhăn lại, tỏ vẻ không quá thích hương vị này.
"Vậy sao anh lại ăn?" Tôi tò mò .
"Nhìn cô một bộ dáng hạnh phúc nên tôi muốn ăn thử xem có phải kẹo
này có hiệu quả gì đặc biệt hay không, kết quả ăn rồi còn chẳng bằng
không ăn." Tuy rằng nói như vậy, nhưng kẹo ở trong miệng anh ta căn bản
là vẫn ở trong ấy, nếu anh ta thật sự chán ghét như anh ta nói thì tình
huống hiện tại căn bản chính là khẩu thị tâm phi*.
*khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Một ngày một đêm anh không trở về là vì mua kẹo cho tôi sao?" Tôi
nghĩ nửa ngày, quyết định vẫn là hỏi một nghi hoặc vẫn luôn tồn tại
trong lòng ra, lúc tôi chờ câu trả lời của anh ấy, trong lòng không hiểu vì sao lại có chút khẩn trương.
"Đúng vậy." Vưu Hòa thừa nhận, còn một bộ khẳng khái nói: "Tôi đây là người có tấm lòng bao la, sẽ không so đo với đứa trẻ như cô, thấy cô bị rắn cắn sợ cô buồn bực, mới vội mua kẹo tới cho cô ăn thôi."
Lời nói của anh giống như một dòng nước ấm, làm tâm tôi được dỗ dành
ấm áp, nhịn không được muốn cùng anh ta đấu võ mồm: "Ai nói tôi là đứa
trẻ, tôi nhưng là tròn mười tám tuổi rồi đấy."
Vưu Hòa mang một bộ ánh mắt không thể tin nhìn tôi, trên dưới đánh
giá xong, nói: "Thật không, tôi thấy cô dường như còn chưa dậy thì hoàn
toàn nữa đấy."
Lời của anh ta làm cho ánh mắt tôi hơi hơi nheo lại, hơi thở nguy
hiểm trong nháy mắt vây quanh bốn phía, giỏi cho tên này, anh dám nói
tôi dậy thì chậm, muốn bị ăn đòn sao?
Tôi lộ ra một tươi cười vô cùng yếu ớt, Vưu Hòa nhìn mà chả hiểu thế
nào, anh ta vừa định mở miệng nói thì tôi đã một phen giữ chặt áo anh
ta, tới gần, sau đó yếu ớt ghé vào tai anh ta nói: "Anh dám nói tôi dậy
thì chậm, tôi sẽ để cho anh thấy."
Tôi vốn không phải như vậy, nếu là người bình thường nói tôi như vậy
lúc đó tôi cũng chỉ là cười cho qua mà thôi, nhưng giờ phút này tôi hiểu được rõ ràng lòng mình.
Aiz, quả thật tôi đã thích đại soái ca đáng ghét rất không có nhân phẩm này.
Vưu Hòa hỏi: "Cô muốn làm......" hai chữ 'cái gì' còn chưa nói ra
miệng, mặt của tôi đã để sát vào rồi, trực tiếp miệng đối miệng, anh ta
nói tôi dậy thì chậm, thử hỏi một cô bé còn chưa dậy thì hoàn toàn có
biết cái gì gọi là hôn không?
Đại khái qua ba giây sau, Vưu Hòa bắn ngược lại, dùng giọng điệu vô
cùng ác liệt nói với tôi: "A, tôi đã nói cô dậy thì chậm mà, nghĩ rằng
môi đối môi thì là hôn sao a." Lúc này, tuy rằng miệng Vưu Hòa ác độc,
nhưng sắc mặt rõ ràng có chút đỏ ửng, trên khuôn mặt anh tuấn có chút
hồng hồng, còn không được tự nhiên mà không thừa nhận, nhất thời tôi cảm thấy anh ấy rất đáng yêu.
"Hừ, tôi thấy anh cũng chỉ có như vậy ."
Ừ, môi của Vưu đại soái ca thật mềm thật mịn thật ngon, tuy rằng vừa
rồi chỉ là môi đối môi, nhưng cũng coi như là nụ hôn đầu tiên của tôi
rồi.
"Phải không?" Vưu đại soái ca nhíu nhíu đầu mày, nói: "Cho cô thấy cái gì mới gọi là hôn."
Nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Vưu đại soái ca liền hướng về phía
bên này của tôi tới gần, sau đó bàn tay to giữ đầu của tôi ấn về phía
trước, môi của chúng tôi lại chạm vào với nhau, chỉ là, lần này cùng lần trước không giống......
A, tôi khiếp sợ, Vưu đại soái ca thế nhưng chủ động hôn tôi !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...