Sau một trận đầu choáng váng nôn mửa, nấm độc trong bụng rốt cục bị tôi phun ra hết.
Nhưng mà đầu tôi vẫn còn choáng, cảnh vật trước mắt lúc ẩn lúc hiện, tôi nhẹ nhàng lắc đầu, xoa xoa hai mắt, trước mắt hết thảy đều ổn định lại.
"Tôi nói cô, cô cả ngày nếu không có việc gì thì đi ra ngoài đi bộ đi, suốt ngày trong đầu nghĩ cái quái gì đó, khiến cho người khác tức giận." Vưu Hòa nói xong, chân vừa nhấc, liền chuẩn bị tránh qua.
Theo bản năng, tôi lập tức đỡ lấy cái trán, liên tục kêu: "Ôi, em đau đầu."
Vừa mới nghe tôi bị như vậy thì Vưu Hòa lập tức la lên, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Cô có chịu yên hay không? Nếu không tôi sẽ đi nhờ bác sĩ Trình tới tiêm cho cô."
Tiêm?!
Ta sợ nhất cái đó !
"Ô ô ô...... Em đau đầu, anh là một người đàn ông, không thể hi sinh một chút đỡ em lên trên giường nghỉ ngơi sao?" Tôi vẻ mặt ủy khuất nhìn anh, biểu tình quả thực giống như nói 'anh không giúp đỡ em em sẽ chết cho anh xem'.
Vưu Hòa bất đắc dĩ, thật đúng là nghe lời đỡ tôi, sau đó thật cẩn thận đem tôi đặt bên giường.
"Em muốn nằm xuống."
Vưu Hòa cũng nghe lời, liền xốc chăn lên cho tôi ngủ, anh vừa muốn đứng dậy, ánh mắt của tôi chợt lóe, một giây sau liền kéo anh xuống.
Chính là dùng sức rất mạnh, ko cần biết có chết hay không, trực tiếp kéo anh vào lòng tôi.
Đầu Vưu Hòa hung hăng đụng vào giữa ngực của tôi, tôi cùng anh ta đồng thời thét lớn một tiếng, Vưu Hòa đang muốn đứng dậy mở miệng tức giận mắng tôi, tôi nhanh chóng phản ứng, đứng lên nắm cổ áo của anh, trực tiếp thực hiện hành vi "sỗ sàng".
Môi Vưu Hòa không phải lần đầu tiên thưởng thức, gặp sự kiện ngoài ý muốn trong phòng nhỏ làm tôi cảm giác được môi anh ấm áp cùng ngọt ngào hơn trước, vì thế tôi liền rơi vào cảm giác mê luyến nụ hôn của anh.
Đáng tiếc người đàn ông này rất lạnh lùng theo đuổi quá khó khăn, theo đuổi không kịp, số lần hôn môi ít đến đáng thương, vì thế mỗi lần đều là tôi chủ động bày ra một phen 'ngoài ý muốn' sau đó lại quang minh chính đại chơi trò vô lại với Vưu đại soái ca.
"Cô dám......" Vưu Hòa chịu không nổi muốn đẩy tôi ra, miệng vừa muốn mở miệng nói chuyện, kết quả tôi liền thừa cơ xâm nhập vào trong miệng của anh ta, ăn đậu hủ thật to.
Lúc này Vưu Hòa tức giận, dùng sức đẩy tôi ra , màu da trắng nõn không biết là tức giận hay thẹn thùng, có chút đỏ ửng.
"Anh nha có tật xấu!"
Lần trước tôi cùng anh ta, anh ta cũng mắng tôi như vậy, lòng tôi nghĩ, anh sẽ không đổi một câu kịch khác sao?
Vưu Hòa mắng xong định chạy, tôi lôi kéo anh vẻ mặt ủy khuất nói: "Anh vừa mới hôn em, cổ nhân nói, nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta đã có da thịt chi hôn, anh chẳng lẽ không nghĩ muốn đối với em phụ trách sao?"
Vưu Hòa hất tay tôi ra, cả giận nói: "Cô đi ăn shit"
Người đàn ông này bắt đầu giận đến động liền không tốt tính như vậy? Ai, bất quá tôi cũng thật kỳ quái, lại mạc danh kỳ diệu thích anh ta như vậy, còn yêu khắc cốt ghi tâm.
Tôi lôi kéo tay Vưu Hòa, vẻ mặt thật sự kiên định nói: "Vưu Hòa, em thật sự thật sự rất yêu anh."
Vưu Hòa giật nhẹ môi, đáy mắt hiện lên một tia hào quang, cũng rất mau biến mất: "Thực xin lỗi, tôi không thương cô." Nói xong, liền bỏ tay của tôi ra, biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Thực xin lỗi, tôi không thương cô.....
Thực xin lỗi, tôi không thương cô......
Những lời này lặp đi lặp lại trong đầu tôi, tôi mơ màng, tôi sửng sốt.
Đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trái tim, tôi phát hiện trái tim của tôi có tiếng đập, nhìn bóng dáng Vưu Hòa đi xa, lúc này đây tôi thật sự cảm thấy bị thương......
Vưu Hòa!
Chẳng lẽ, tôi thật sự nên buông tha cho anh sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...