Sơ Lễ


“Em…… Em nói thật sao?” Đàm Lễ không ngờ mình lại vượt qua vòng này dễ dàng như vậy.
Thời Sơ Thần gật đầu: “Vậy anh có muốn không?”
“Đương nhiên rồi.” Đàm Lễ liền nói, anh rất muốn ôm chầm lấy cô.

Anh đến chỗ này lâu như vậy, ngoại trừ lần đó hôn cô hai cái một cách nông nổi thì gần như không có tiếp xúc gần gũi nào thêm, ngay cả nắm tay cũng chưa từng: “Anh có thể ôm em một cái được không?”
“Lúc anh hôn em cũng chưa từng hỏi qua em nha.” Thời Sơ ngước nhìn anh.
“Nhưng hiện tại anh rất muốn ôm em.”
“Đến đây.” Thời Sơ Thần giang hai tay ra, sau đó liền rơi vào vòng tay đầy ấm áp và mạnh mẽ.
Đối với Đàm Lễ mà nói, cô ở trong lòng mình không thể quen thuộc hơn.

Nhưng đối với Thời Sơ Thần mà nói, cô rất ngờ vực, tại sao cái ôm này lại thân thuộc đến vậy.
Cảm giác đó giống như chiếc chăn bông thường đắp, vừa đắp vào liền biết, đó là chiếc chăn của bạn.
Đàm Lễ không dám manh động gì.

Mặc dù trước đây anh đã ôm cô rất nhiều lần, nhưng anh của hiện tại đối với Thời Sơ Thần mà nói là một người đàn ông hoàn toàn mới, trải nghiệm tiếp theo của bọn họ đều là lần đầu tiên.
Thời Sơ Thần ngửi ngửi mùi hương trên người anh, thật thanh nhã và thơm tho, đó là mùi nước giặt đơn giản.

Cô ngẩng đầu, tựa cằm trên vai anh.


Trước mắt là đường quai hàm của người đàn ông này và làn da mịn màng của anh, ở khoảng cách gần như vậy mà cũng không thấy rõ lỗ chân lông.
Cô rụt đầu lại cười nhẹ, hơi thở phả trên cổ Đàm Lễ một cách mờ ám, rồi quan sát yết hầu của anh chuyển động lên xuống..
“Em cười gì vậy?” Đàm Lễ cúi đầu hỏi cô.
“Anh rất căng thẳng phải không? Nhịp tim rất nhanh.” Thời Sơ Thần dựa vào người anh, cảm nhận rõ ràng trái tim đang đập liên hồi của anh.
Ôm cô vào lòng, nếu nói là tâm tĩnh như nước, nhất định là anh làm không nổi.

Bởi lẽ từ trước đến nay Đàm Lễ chưa từng ôm cô của mười tám tuổi.

Người con gái ấy trong vòng tay thật thơm tho mềm mại, trong mắt anh ngập tràn yêu chiều.
“Không còn sớm nữa, em phải quay về rồi.” Thời Sơ Thần buông tay, trả lại áo cho anh: “Lần sau lại cho anh ôm.”
“Được!” Đàm Lễ cười xoa xoa đầu cô.

Trước đây, đó là động tác theo thói quen của anh, hiện tại anh phải cố gắng cẩn thận nhất có thể: “Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh nhé.”
Thời Sơ Thần đảo mắt một vòng, duỗi ngón trỏ ra móc móc: “Lại đây.”
Đàm Lễ hơi nghiêng người về phía cô, Thời Sơ Thần hôn một cái lên má anh, hôn xong liền xoay người chạy đi.
Nụ hôn này quá nhẹ, nhẹ đến nỗi môi của cô rời đi thì cảm giác động chạm đó liền tiêu biến mất.
Nhưng dư vị còn lưu lại của nụ hôn ấy chính là cảm giác khó chịu cồn cào trong lòng Đàm Lễ.

Trước đây để có thể đạt được nụ hôn của cô anh làm dễ như trở bàn tay, nhưng bây giờ, một cái chạm nhẹ thôi đã có thể đoạt đi linh hồn anh.
Thời Sơ Thần chìm vào bầu không khí yêu đương, cảm giác bao quanh người đều là bong bóng màu hồng.

Cô cũng không giấu diếm Chu Thu Bình và Thời Đại Cường, nhưng Thời Đại Cường có vẻ không vui lắm sau khi biết con gái mình yêu đương.
Thỉnh thoảng cuối tuần cô đưa Đàm Lễ về nhà ăn cơm, ăn xong hai người liền ở trong phòng.
“Á… A… Đau… Nhẹ… nhẹ chút…” Thời Sơ Thần trốn sang một bên.
“Hơi chặt, không vào được.” Đàm Lễ không dám dùng lực, tay hơi run lên.
“Ừm… Đau lắm…”
“Hay là, không làm nữa?” Đàm Lễ hỏi cô: “Rất đau phải không, để anh rút ra nhé?”
“Đừng, đã tiến vào một nửa rồi.” Thời Sơ Thần thở ra một hơi, nhắm mắt lại cố gắng để cơ mặt thả lỏng: “Anh dùng sức cắm vào đi.”
“Vậy em chịu đựng một chút.” Đàm Lễ day day nhẹ nhàng, “Đau thì em cứ véo anh, thả lỏng nào.”
“Ưm…” Thời Sơ Thần cau mày, “A” một tiếng.
“Được rồi, tất cả vào rồi.” Cuối cùng Đàm Lễ cũng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
“Ưm…” Thời Sơ Thần nhìn anh, “Anh thử động một chút đi… Ôi ôi…”

Đàm Lễ vừa động, Thời Sơ Thần liền kêu lên một tiếng.
“Đau không?” Anh vội hỏi.
“Không đau không đau, anh động đi.” Thời Sơ Thần sợ anh không dám động, liền vội yeutruyen.net vàng trấn an anh.

“Không sao, em không đau.”
Đàm Lễ chuyển động chậm rãi, sau một lát Thời Sơ Thần cũng không đau nữa.
“Có vẻ hơi sưng lên rồi.” Đàm Lễ nhìn nhìn rồi nói với cô.
“Ừm… Chủ yếu là do hơi to…” Thời Sơ Thần nhìn anh hỏi: “Đẹp không?”
“Đẹp.” Đàm Lễ bắt gặp đôi mắt đang cười của cô.
Thời Đại Cường đứng ở cửa, một tay bê đĩa trái cây, tay kia ôm lấy con tim đầy “mong manh” của mình, cảm thấy cả ngực đau thắt, nhưng lại bất lực chẳng thể làm gì, chỉ đành mang theo trái tim tan vỡ xoay người xuống tầng.
Thời Đại Cường yeutruyen.net ngồi ở phòng khách dưới tầng không ngừng nhìn đồng hồ.

Đợi hơn một tiếng đồng hồ, rồi mãi đến tận chín giờ tròn, hai người kia mới đi xuống.

Tai Thời Sơ Thần còn đỏ ửng.
Anh chào Thời Đại Cường, luôn cảm thấy ánh mắt của ông nhìn mình không đúng lắm.
“Vậy anh về cẩn thận nhé.” Thời Sơ Thần tiễn anh tới cửa.
“Ừm…” Đàm Lễ xoa xoa đầu cô.
Thời Sơ Thần đưa một ngón tay ra móc móc, Đàm Lễ rất biết ý đưa mặt lại gần.

Kể từ khi hẹn hò, hành động này đã trở thành một ám hiệu ngầm giữa họ.
Hôn lên má anh xong, Thời Sơ Thần vẫy tay chào anh, để anh mau đi.


Thời Đại Cường đến cửa lén nhìn, đợi Thời Sơ Thần quay đầu lại, thì nhanh chí giả vờ cầm tờ báo lên lật xem.
“E hèm…” Thời Đại Cường ho hai tiếng, hỏi một cách úp úp mở mở: “Hai đứa…Biện pháp…có làm không?”
“Cái gì ạ?” Thời Sơ Thần nghe không hiểu.
“Cái đó… Đúng… Chính là….” Thời Đại Quang cũng không biết nói thế nào: “Hai đứa…Chú ý an toàn…”
“Chú ý an toàn cái gì cơ ạ?” Thời Sơ Thần cau mày hỏi ông: “Hai bọn con làm gì cơ?”
“Hai đứa con…chính là ở…ở trong phòng làm chuyện…Chú ý phải làm biện pháp phòng chống!” Thời Đại Cường nói xong lời này, cảm thấy toát hết mồ hôi.
“Hả?!” Thời Sơ Thần nghĩ một chút, sờ sờ tai mình nóng rực,: “Anh ấy xỏ lỗ tai cho con mà phải làm biện pháp gì chứ?”
Thời Đại Cường bây giờ mới để ý Thời Sơ Thần có đeo một đôi bông tai.
“Anh ấy tặng cho con một đôi bông tai.

Cái đinh rất to.” Thời Sơ Thần bấm lỗ tai vào năm lớp mười.

Sau khi bấm nhà trường không cho đeo trang sức, gần đây mới bắt đầu tập tành đeo thử.
Thời Sơ Thần nghĩ tới cái gì đó, liếc mắt nhìn ông: “Nói đi bố, chuyện bố nghĩ là cái gì thế?”
“Bố…” Thời Đại Cường vỗ đùi, đánh trống lảng: “Chẳng phải chính là nói con xỏ lỗ tai sao? Có bôi thêm cái gì không? Nhìn tai đỏ hết lên rồi, ôi chao, khiến bố đau lòng.”
“Nhất định bố không hề nghĩ tới cái này.”
“Haizz.” Thời Đại Cường lúng túng đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Bảo dì Nguyệt lấy hộp thuốc đi khử trùng cho con, kẻo bị viêm… Đó là biện pháp phòng trống… Phải làm tốt …”
Tôi tưởng rằng thầy Đàm có thể ăn thịt, nhưng không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận