Sơ Huân Tâm Ý



Vừa qua buổi trưa, bên ngoài cửa có người lớn tiếng rao bán cua.

Tiểu Lô bưng lấy nước trà mà Tiểu Đào Nhi đưa tới, ngoảnh về phía sân sau cười lớn tiếng: "Kiều tiểu thư, ngoài cửa có bán cua đấy!"

Kiều Sơ Huân đang ủ rượu, nghe được lời này thì không khỏi ngẩng đầu lên cười hỏi: "Muốn ăn cua sao?"

Tiểu Lô gật đầu liên tục: "Các huynh đệ cũng rất thích ăn cua! Trước đây hằng năm cứ vào đầu thu thì huynh đệ bọn ta đều cách vài ba hôm lại đến quán ăn ăn các món từ cua, cái gì mà cua ngâm rượu, cua hấp, cua nấu gừng... Trước đây công tử thích ăn nhất là món cua nhồi cam..." Vừa nói xong chữ cam cuối cùng, Tiểu Lô lập tức tỏ ra hơi ảo não, cúi đầu nhấp một hớp nước trà.



Kiều Sơ Huân khẽ mỉm cười: "Thân thể công tử bị nhiễm lạnh, không nên ăn cua."

Tiểu Lô gật đầu qua loa một cái, bưng chén trà định quay người đi, thế nhưng Kiều Sơ Huân lại đi theo: "Ta cùng ngươi đi ra xem."

Tiểu Lô hơi kinh ngạc quay mặt sang, Kiều Sơ Huân cười nhìn hắn: "Nếu các huynh đệ đều thích ăn thì làm một ít, dù sao ta cũng chưa chuẩn bị cơm tối, vẫn làm kịp."

Nói xong liền kêu Tiểu Đào Nhi ra ngoài cửa chọn cua. Ra ngoài xem, quả thật cua rất tươi, con nào con nấy bóng nhẫy chắc nịch. Kiều Sơ Huân tính đầu người mua một sọt to, hai ngày nữa bốn người thị vệ kia sẽ tới nơi, cộng thêm Cao Linh, Tiểu Đào Nhi và cả chính nàng thì tổng cộng vừa vặn hai mươi người.

Kiều Sơ Huân đưa cho Tiểu Đào Nhi một ít bạc, bảo nàng ra phố mua mấy quả cam, lại thêm hai bình nữ nhi hồng thượng hạng. Cua có tính hàn, mặc dù mùi vị ngon miệng nhưng ăn nhiều lại dễ bị đầy bụng khó tiêu, phải phối hợp với một chút rượu vàng để dung hòa. Tiểu Lô xung phong xách rượu giúp, đi cùng Tiểu Đào Nhi.

Tiểu Lục khiêng sọt cua ra sau bếp, thấy Kiều Sơ Huân trông có vẻ hơi sợ thì gọi hai người nữa tới, muốn buộc lại giúp cho Kiều Sơ Huân, đứng ở trước sân múc nước giếng rửa sạch cua rồi nhanh chóng cột chắc cả con cua lại.


Kiều Sơ Huân ở bên cạnh nhìn một lúc thì cũng đã nắm được cách làm, vừa mới vươn tay ra muốn bắt lấy một con để thử thì lập tức bị Tiểu Nê cản lại. Hai người kia cũng đều lên tiếng khuyên can, nói thẳng ra là không thể để cho nàng phải làm những việc nặng thế này, Kiều Sơ Huân chỉ có thể lại ngồi xuống bên dưới gốc cây ngô đồng, tiếp tục đậy kín vò rượu.

Hôm đó Tiểu Đào Nhi đưa đồ ăn sáng cho Cảnh Dật, bữa trưa lại là Cao Linh đưa cơm, đến chạng vạng tối Cảnh Dật gọi Cao Linh vào phòng, nói là sau này để Kiều tiểu thư ăn cơm cùng hắn là được, như vậy vừa không phải làm phiền mọi người mà Kiều Sơ Huân cũng có thể ăn uống đàng hoàng, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Cao Linh nghe được thì khỏi phải nói là mừng đến mức nào, công tử nhà hắn sống hơn hai mươi lăm năm, đây là lần đầu tiên chủ động thân thiết với một cô nương đấy! Hơn nữa tất cả mọi người cũng đều rất thích Kiều Sơ Huân, đương nhiên rất vui mừng nếu hai người họ có thể gần gũi nhau.

Nhưng mà người trong cuộc lại không nghĩ nhiều như vậy. Cảnh Dật xưa nay đều không thích gần gũi với người khác, lại không muốn để bọn Cao Linh chỉ vì chuyện ăn cơm của hắn mà phải vất vả, hơn nữa Kiều Sơ Huân rất có chừng mực, không lắm lời như những cô nương mà trước kia hắn biết, vì vậy hắn mới đồng ý để cho nàng dùng bữa cùng hắn.

Lúc đầu Kiều Sơ Huân nghe được quả thật có hơi giật mình, sau đó cũng dần thấy bình thường. Tiểu Đào Nhi có vẻ vẫn còn rất sợ Cảnh Dật, những huynh đệ kia mặc dù thân thủ không tệ nhưng lại không quen phục vụ người khác, hơn nữa bây giờ nàng làm gì, làm như thế nào cũng chỉ là một câu nói của Cảnh Dật mà thôi, hôm nay chẳng qua chỉ là bảo nàng ngồi ăn cơm cùng một bàn, đây cũng không coi là làm khó người ta.

Bởi vì đây là lần đầu làm cua nên Kiều Sơ Huân làm món đơn giản nhất là hấp. Một sọt cua to, thả kín hai cái chõ hấp, Tiểu Đào Nhi ôm củi đến, ngồi bên cạnh cầm cái quạt nhỏ quạt lửa.

Kiều Sơ Huân định làm mấy món thanh đạm, nấu thêm một nồi canh cua, món chính là bánh màn thầu nhân cải trắng, thế là xong bữa tối. Đặt số rau cải cần dùng lên một góc bàn để lát nữa Tiểu Đào Nhi rửa, Kiều Sơ Huân bắt đầu đi rửa cam.



Hôm đó lúc Cảnh Dật kéo nàng vào trong ngực, nàng đột nhiên phát hiện ra trên người hắn không lạnh như nàng vẫn nghĩ, sức lực của cánh tay cũng không yếu ớt như kẻ mang bệnh lâu ngày, chỉ là hơi thở quả thật khá ngắn, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt.

Sau đó nàng đã hỏi riêng Cao Linh, xác nhận việc Cảnh Dật có biết võ, hơn nữa từ nhỏ nàng đã đọc đủ loại sách thuốc, cho nên có thể đoán được rằng hẳn là trước đó hắn bị thương nặng, mất máu quá nhiều nên tổn hại đến nguyên khí, nhưng mà cũng không đến nỗi nghiêm trọng như vẻ bề ngoài.

Nàng không hiểu tại sao Cảnh Dật lại phải giả bộ như trên người mang đầy bệnh tật, nhưng cũng biết chắc hẳn hắn có không ít nỗi niềm khó nói thành lời. Huống hồ nàng cũng chỉ cần chuẩn bị tốt ba bữa một ngày, giúp Cảnh Dật từ từ hồi phục sức khỏe, những chuyện còn lại một mình nàng cũng không quản được.

Sau khi biết được tình huống sức khỏe của Cảnh Dật, lúc nấu ăn Kiều Sơ Huân cũng mạnh dạn hơn, không chỉ chú tâm vào việc tẩm bổ cho hắn như lúc trước nữa. Mấy thứ như nhân sâm linh chi gì đó đều là thứ đại bổ, nếu không phải thân thể quá mức yếu ớt thì cũng không nên ăn nhiều, nếu không thì người đang khỏe mạnh cũng có thể sinh bệnh!


Kiều Sơ Huân vừa nghĩ vừa cắt cam, dùng cái thìa khoét bớt một chút thịt cam, chỉ chừa lại phần thịt cam dày bằng một ngón tay, sau đó lại nhét phần gạch cua đã xử lý sạch sẽ vào bên trong, dùng phần cuống cắt ra lúc nãy để đậy lại. Sau đó nàng lại bỏ hai quả cam vào trong một cái nồi hấp nhỏ, bỏ thêm vào trong nồi một ít giấm ngọt và rượu nếp, chỉ bỏ một chút muối, lại đặt lên nồi hấp với lửa nhỏ.

Tiểu Đào Nhi ngồi bên cạnh đã nhặt xong rau và rửa sạch sẽ, lau tay lên cái tạp dề, tiến tới bên cạnh Kiều Sơ Huân, hỏi đầy vẻ thần bí: "Sơ Huân tỷ tỷ, tỷ đoán xem hôm nay ta cùng Tiểu Lô ca ca ra phố đã nghe được chuyện gì?"

Kiều Sơ Huân cầm cái muôi canh nhẹ nhàng khuấy cháo trong nồi, hơi buồn cười liếc nàng một cái: "Chuyện gì?"

Tiểu Đào Nhi mở to đôi mắt tròn, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: "Ôi Sơ Huân tỷ tỷ, tỷ đừng cười! Chuyện này không buồn cười chút nào."

"Hôm nay ta cùng Tiểu Lô ca ca đến một cửa hàng rượu để mua rượu, nghe được phía sau rèm có người đang khóc, còn có tiếng nam tử ở bên cạnh đang an ủi... Sau đó bọn ta nghe tiểu nhị trong cửa hàng nói, con gái của ông chủ nhà hắn mất tích từ hơn một tháng trước, kết quả là sáng sớm hôm nay người của nha môn tới, bảo bọn họ đi nhận thi thể..." Tiểu Đào Nhi vừa nói vừa chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt cũng sáng hơn: "Chao ôi, vị phu nhân kia khóc cực kỳ thê thảm, tất cả mọi người trong cửa hàng đều mắng, không biết là kẻ nào thất đức như vậy..."

Kiều Sơ Huân nhấc vung lên, giữ lại một khe hở rồi đi tới chỗ cái thớt bắt đầu thái đồ ăn, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn: "Ngươi nói, ông chủ cửa hàng rượu đến nha môn nhận xác, xác nhận là cô nương nhà ông ta sao?"

Tiểu Đào Nhi gật đầu một cái: "Xác nhận!" Vừa nói vừa chà tay lên cái tạp dề, cúi đầu nói: "Nghe nói là chết rất thảm..."

Kiều Sơ Huân vừa thái thức ăn vừa nghĩ miên man. Mấy ngày trước lúc đi đường thấy quan phủ dán cáo thị, bảo các cô nương không nên ra ngoài lúc chạng vạng tối, cho dù có ra khỏi nhà cũng nên có người đi cùng, hóa ra là vì chuyện này sao? Mặc dù lúc đầu thấy hơi kỳ lạ nhưng nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều...

Chẳng mấy chốc, mấy món thanh đạm cũng đã làm xong, Kiều Sơ Huân bắt đầu chế biến nước chấm cho cua. Một đống người đứng ngoài cửa, nghển cổ nhìn hai chõ cua hấp kia mà nuốt nước miếng nhưng cũng không ai dám lên tiếng thúc giục. Kiều Sơ Huân bảo Tiểu Đào Nhi nhấc nắp lên, bưng cua ra, rồi lại đưa mấy cái khay trên chiếc bàn dài cho mấy người đứng chờ ngoài cửa: "Hôm nay là món hấp. Tháng này chính là thời điểm thích hợp để ăn cua, nếu các ngươi thích thì sau này sẽ làm thêm..."

Tiểu Vãn bưng một tô cua hấp chín, chảy cả nước miếng: "Kiều tiểu thư, bọn ta đi trước!" Tất cả mọi người chia nhau bưng khay và bát đũa, Tiểu Tiếu, Tiểu Lai mỗi người bưng một tô canh cua đi sau cùng.

Kiều Sơ Huân cười gật đầu một cái, nhấc cái nồi chưng trên lò xuống, không mở ra mà chỉ lót một cái khay bên dưới rồi đặt lên mâm. Sau đó nàng lại múc hai bát cháo, hai bát nhỏ canh cua, hai đĩa rau sống, cùng với một bầu nữ nhi hồng đã hâm nóng, cuối cùng lại gắp thêm hai chiếc bánh bao nhân chay.


Nhấc mâm lên bước mấy bước, quả thật rất nặng! Kiều Sơ Huân khẽ cong môi, may mà mấy ngày nay làm không ít việc, cánh tay cũng luyện thêm được một chút sức, nếu không thì đúng là không bưng nổi từng này thứ...

Đi tới cửa phòng chính, phát hiện ra cửa đã mở chốt sẵn, chỉ cần đẩy ra là được. Kiều Sơ Huân bưng mâm đi vòng qua tấm bình phong thì thấy Cảnh Dật đã đứng ở trước mặt mình, giật mình một cái, cánh tay run run, mâm chao nghiêng, đồ ăn đều sắp đổ ra.

Cảnh Dật một tay đỡ lấy cánh tay nàng, tay kia đỡ lấy bên dưới mâm, mấy cái bát nhỏ trên mâm lắc lư nhưng lại không đổ ra chút nào. Cảnh Dật dứt khoát nhận lấy toàn bộ cái mâm, chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, thả mâm xuống, lại nghiêng người sang nhìn Kiều Sơ Huân đang đứng ngây ra tại chỗ: "Sao lại không tới?"

Kiều Sơ Huân vội rũ mắt xuống, đáp một tiếng rồi bước lên trước giúp bưng đồ.

Cảnh Dật chậm chạp ngồi xuống chiếc ghế gỗ hoa lê trải đệm mềm, trên người khoác chiếc áo choàng mỏng màu đỏ tía, mái tóc dài đen như mực thả bù xù sau lưng, sắc mặt vẫn tái nhợt, lại càng tôn lên đôi con ngươi đen sâu thẳm, ánh mắt sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng vào hắn. Người này trời sinh đã có tướng mạo đẹp đẽ, lúc này nhờ y phục sẫm màu trên người mà trông càng có vẻ quyến rũ lạ thường, thế nhưng tính tình lại vẫn lạnh lùng như thường.

Kiều Sơ Huân đặt cái nồi hấp ở trước mặt hắn, mở nắp ra, tay cầm tấm vải mỏng giúp hắn nhấc cam ra. Cảnh Dật liếc thấy vết thương trên tay nàng thì giơ tay lên giật tấm vải trong tay nàng: "Ra đóng cửa."

Kiều Sơ Huân sửng sốt mất một lúc, vội vàng buông tay ra, bước nhanh qua tấm bình phong, đóng kín cửa lại. Đến lúc trở lại thì chỉ thấy người kia đang dùng một tay cầm muôi uống nước canh, một tay khác cầm đũa nếm món cua nhồi cam, một nam nhân bình thường vẫn luôn lạnh lùng, lúc này trông lại giống như một đứa bé con vậy, trông nét mặt có vẻ rất thích thú.

Trong phòng thắp hai ngọn đèn, một ở bên cạnh cái bàn tròn, một ở bên cạnh cái sạp nhỏ, bốn góc phòng cũng đặt đèn sa bát giác, vì vậy cả căn phòng đều sáng rõ. Kiều Sơ Huân cong cong khóe miệng ngồi xuống đối diện hắn, cầm muôi canh lên bắt đầu ăn canh.

Bên trong canh cua có bỏ thịt cua, nấm hương, táo đỏ, măng, đậu phụ cắt thành sợi mảnh, cùng với gừng và hành lá băm nhỏ, tạo ra hương vị thanh thuần ngọt miệng, uống một bát, trong bụng sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp dễ chịu.

Hai món ăn một mặn một ngọt, hương vị ngọt trong, vừa khéo phù hợp để ăn cùng cháo trắng và bánh bao.

Cảnh Dật đang nếm cua nhồi cam, thịt cua thơm ngon, cam lại có vị trong veo, còn thoang thoảng vị chua của giấm, vị nồng của rượu, lại phối hợp với một hớp nữ nhi hồng ấm nóng, Cảnh Dật không khỏi nheo mắt lại, rất lâu rồi chưa ăn ngon miệng như vậy...

Ăn hết một quả, Cảnh Dật lại mở nồi hấp nhấc quả thứ hai ra đưa cho Kiều Sơ Huân nhưng bị nàng lắc đầu từ chối.

Cảnh Dật nhướng một bên mày lên: "Ngươi không thích ăn sao?"


Kiều Sơ Huân khẽ mỉm cười: "Ta không quen ăn cua."

Cảnh Dật chậm rãi cong khóe môi: "Vậy ta sẽ không khách khí."

Kiều Sơ Huân nuốt một hớp cháo trắng, mỉm cười: "Ăn đi." Nàng biết thân thể Cảnh Dật vẫn còn nhiễm lạnh, cho nên còn chừa khá nhiều thịt cam, thịt cua cũng bỏ ít hơn, hơn nữa còn có canh cua và rượu vàng dung hòa bớt, Cảnh Dật ăn hai quả cũng không có gì đáng ngại.

Cảnh Dật ăn xong cua nhồi cam, lại uống hết một bát nhỏ canh cua, sau đó vừa uống rượu vừa ăn bánh bao và chút đồ ăn. Kiều Sơ Huân thấy hắn ăn nhiều hơn hẳn so với trước đây, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa thấy hơi tiếc. Trước kia nàng cho rằng thân thể hắn quá lạnh, lúc làm đồ ăn đều lấy canh và cháo làm món chính, cộng thêm vài món thanh đạm, mặc dù có tác dụng bồi bổ nhưng rõ ràng là không hợp khẩu vị của hắn, thế mà đến tận giờ hắn cũng chưa hề nói ra, thỉnh thoảng còn khen tay nghề của nàng tốt.

Cảnh Dật ăn uống thoải mái, thấy Kiều Sơ Huân chỉ uống hết bát cháo trắng rồi ngừng đũa, bánh bao cũng chẳng đụng đến liền hỏi: "Không ăn sao?"

Kiều Sơ Huân đang nghĩ ngợi chuyện khác, liền rũ mắt gật đầu một cái, thật ra thì nàng cũng không nghe ra hắn đang hỏi cái gì.

Cảnh Dật cầm bánh bao lên cắn một miếng, trong đôi mắt đen sâu thẳm thoáng qua nụ cười: "Ngày mai lại làm cua nhồi cam cho ta nữa được không?"

Kiều Sơ Huân tiếp tục gật đầu một cái, lại đột nhiên thấy không ổn, theo bản năng trừng mắt lên, nhìn thấy đôi mắt hẹp dài của người kia. Nhớ lại lời hắn vừa nói, Kiều Sơ Huân vội vàng lắc đầu: "Không được, thân thể ngươi hư nhược, không thể ngày nào cũng ăn cua."

Cảnh Dật suýt chút nữa bị nghẹn bánh bao, bưng rượu lên uống một hớp, cố nhịn cảm giác muốn bật cười, thế nhưng khóe môi vẫn bất giác cong lên: "Thân thể ta hư nhược?" Rốt cuộc nha đầu này có biết là có những lời không thể nói bậy nói bạ không đấy.

Kiều Sơ Huân lại hồn nhiên không cảm thấy lời nói của mình có ý gì khác, nghiêm mặt nói: "Ngươi bây giờ vẫn còn khá yếu, nên kiêng đồ lạnh, cua là thứ có tính hàn, không nên ăn nhiều."

Cảnh Dật thật sự bị nàng chọc cho bật cười, nhìn nàng đầy ẩn ý một lúc lâu mà Kiều Sơ Huân vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn một cách vô cùng nghiêm túc.

Cuối cùng vẫn là Cảnh Dật chịu thua trước, tiếp tục vùi đầu ăn bánh bao, nha đầu này, rõ ràng là chẳng hiểu cái gì hết...

* Đèn sa là loại đèn có chao đèn làm bằng vải lụa, bên ngoài được trang trí với nhiều hoa văn khác nhau, có vẻ bề ngoài rất thanh lịch nên thường được dùng trong cung đình.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui