Sơ Huân Tâm Ý



Nửa tháng sau.

Đầu thu, mới sáng sớm trời còn hơi se lạnh, làn gió nhẹ khẽ mơn man gò má, mang theo hương quế thơm ngào ngạt làm say lòng người. Kiều Sơ Huân xách chiếc giỏ mây rảo bước trong chợ, đi được mấy bước thì nhìn thấy ven đường có một bà lão đang bán hoa quế phơi khô. Hai cái giỏ trúc, một cái đựng ngân quế trắng tinh, một cái đựng kim quế vàng óng, một vàng một bạc tôn lên lẫn nhau, đưa hương bay xa, vừa nhìn đã thấy trong lòng dễ chịu.



Kiều Sơ Huân suy nghĩ một lát, đi tới trước gian hàng hỏi giá tiền. Bà lão cười híp mắt, tìm mấy cái lá khô để gói lại, vừa làm vừa nói: "Chà, hoa quế này đúng là một thứ tốt! Chưng bánh ngọt, làm bánh đường, ướp mật hoa quế, cất rượu hoa quế... Làm được thật là nhiều món ngon..."

Kiều Sơ Huân cười nhẹ nhàng nói phải, nhưng trong lòng lại nghĩ đến dược tính của hoa quế, có thể tiêu đờm giảm ho, xua hơi lạnh làm ấm người, hết sức thích hợp với vị trong phủ kia. Hai hôm trước trong lúc dùng bữa tối có nghe hắn nói muốn uống rượu, lát nãy phải để ý xem trên đường có bán rượu hoa quế không... Ngày mai mua thêm một chút rồi tự mình ủ, có lẽ đến lập đông là có thể uống được rồi.

Mua hai túi hoa quế, Kiều Sơ Huân lại xách thêm một con gà mái cùng một ít rau tươi theo mùa, hai vò rượu hoa quế nhỏ, bao lớn bao nhỏ quay trở về phủ.

Ba ngày trước, đoàn người bọn họ đến phủ Việt Châu, phủ đệ đã được sắp xếp sẵn, bọn họ chuyển vào phủ ngay tối hôm đó. Phủ đệ không lớn, từ bên ngoài nhìn vào thì chẳng khác gì phủ trạch của một gia đình giàu có, nhưng bên trong lại tốn không ít tâm tư để bài trí, từ vườn hoa đến đình nghỉ mát đều đầy đủ, phía sau gian phòng chính của Cảnh Dật còn có một con suối nước nóng bán lộ thiên nho nhỏ.

Những người đi theo cũng không nhiều, ngoài nàng ra thì cũng chỉ có mười mấy tên hộ vệ do Cao Linh đứng đầu, bốn người trong số đó còn được sung làm kiệu phu khênh kiệu. Ngoài đám người này ra, trong phủ không có nha hoàn, cũng chẳng có đầu bếp, đơn giản tới mức có phần hiu quạnh.

Ngày chuyển vào phủ đệ, Kiều Sơ Huân đã nói với Cảnh Dật, một mình nàng có thể nhận hết việc nấu cơm, chỉ cần tìm thêm hai nha hoàn tới giúp làm việc vặt và phục vụ hắn là được rồi, Cảnh Dật lập tức đồng ý, Cao Linh liền dán cáo thị ở bên ngoài phủ, thế nhưng đến chạng vạng tối hôm qua thì vẫn chưa có người tới cửa xin làm.

Dọc đường trở về phủ, Kiều Sơ Huân đều mải suy nghĩ chuyện này, vừa tới cửa thì thấy Cao Linh từ bên trong phủ đi ra. Thấy bao lớn bao nhỏ trên người Kiều Sơ Huân, Cao Linh cũng sửng sốt một lúc, vội vàng nhận lấy con gà mái và mấy thứ nặng hơn, nhàn nhạt nói: "Lần sau phải ra ngoài sớm như vậy thì cứ gọi vị huynh đệ nào đó đi cùng. Một cô nương như ngươi lại xách nhiều đồ như vậy... không an toàn..."

Dường như Cao Linh không quen với việc nói những lời như vậy lắm, một câu nói hoàn chỉnh lại bị đứt quãng giữa chừng, sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên. Kiều Sơ Huân nắm hai bọc hoa quế, tay còn lại thì xách giỏ đựng thức ăn, khóe môi khẽ nở một nụ cười điềm đạm: "Ta đã biết, đa tạ."

Cao Linh lại sửng sốt một lúc nữa, quay đầu sang nhìn nàng, giống như không ngờ rằng sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà được người ta nói cảm tạ. Mặc dù hai ngày nay Kiều Sơ Huân lo liệu cơm canh cho hơn mười miệng ăn trong phủ, nhưng cho dù tướng mạo, khí chất, cử chỉ hay lời nói đều không giống nữ tử con nhà bình thường, lời cảm tạ từ trong miệng nàng thốt ra nghe có vẻ khá kỳ quặc.

Nhưng dường như Kiều Sơ Huân lại không thấy có gì không ổn, khẽ mỉm cười, hỏi: "Vẫn còn chưa tuyển được người sao?"


Cao Linh gật đầu một cái, tỏ ra phiền muộn. Chẳng lẽ là tờ cáo thị hắn viết có vấn đề gì, tiền công ít quá sao? Một tháng hai quan tiền cũng không thấp mà...

Kiều Sơ Huân đặt hết đồ lên chiếc bàn dài, lại cười cười động viên hắn: "Không sao đâu, những chuyện này một mình ta vẫn còn có thể xoay xở được, chủ yếu là ở chỗ công tử." Mặc dù mọi người đều biết thân phận thật của Cảnh Dật nhưng tất cả đều ăn ý gọi hắn là công tử.

Cao Linh lộ ra nụ cười có phần gượng gạo: "Công tử nói là không cần người phục vụ. Bên chỗ hắn đã có các huynh đệ thay phiên nhau trông nom, thật ra vẫn khá tốt."

Kiều Sơ Huân lấy gáo nước, đổ vào đó một ít kim quế, lại thêm một chút nước lạnh, rửa đi lớp bụi bặm bám trên nhụy hoa, sau đó đi tới tủ gỗ, tìm một bộ trà cụ bằng sứ men xanh. Bộ trà cụ này là do nàng mua được trên đường ngày hôm qua, lớp men sứ mịn màng trơn bóng, màu sắc thanh nhã, nàng mặc cả với người ta một lúc lâu, cuối cùng mua được với giá mười lăm lạng bạc, còn được tặng thêm hai bình đựng rượu nhỏ cùng màu.

"Chờ một chút, chờ trà ngấm rồi mang tới cho công tử, ta đi làm cơm ngay đây." Kiều Sơ Huân vừa nói, vừa bắt đầu nhanh nhẹn pha trà.

Nàng bỏ vào trong ấm trà một nắm hoa quế đã rửa sạch, rót thêm nước vừa mới đun sôi, hơi nóng nhẹ nhàng bốc lên, Kiều Sơ Huân đậy lại nắp ấm trà, lấy hai cái chén đặt vào trong khay. Nàng lấy hũ mật ong từ trong tủ gỗ ra, múc hai muỗng cho vào một cái đĩa nhỏ, cuối cùng giao lại khay cho Cao Linh, khẽ mỉm cười: "Đây, nhắc công tử hãy uống nhân lúc còn nóng, sẽ tốt cho thân thể hắn. Nếu cảm thấy chát thì đổ một chút mật ong vào." Trà hoa quế đương nhiên rất thơm, chỉ là vị không được ngọt lắm, cho nên Kiều Sơ Huân mới bỏ một đĩa mật ong nhỏ bên cạnh.

Cao Linh hít một hơi, nhịn không được, cất tiếng khen ngợi: "Thơm quá!"

Kiều Sơ Huân mím môi cười một tiếng: "Lát nữa sẽ chưng bánh hoa quế cho các ngươi, nếu ngươi muốn ăn nóng thì nửa canh giờ nữa tới đây một chuyến."

Cao Linh cố nén cảm giác muốn nuốt nước miếng, gật đầu một cái, bưng trà hoa quế đi.

Kiều Sơ Huân xúc từ cái vại nhỏ bên cạnh một chút bột gạo tẻ, lại đổ thêm một ít bột nếp, vừa đổ nước lạnh vừa cầm đũa chậm rãi khuấy đều, lại vẩy vào bên trong một ít đường trắng.

Nhào bột một lúc, bỏ vào trong chậu, phủ lên một tấm vải ướt, để sang một bên. Nàng lại lấy một ít hoa quế đã rửa lúc nãy bỏ vào trong một cái bát nhỏ, múc thêm mấy muỗng mật ong cho vào, cầm đũa lên nhẹ nhàng trộn đều.

Nhân lúc chờ bột dậy, Kiều Sơ Huân đi vào trong sân, dùng dao chẻ một đoạn trúc nhỏ, quay lại trong bếp rửa sạch sẽ, dùng làm khuôn đổ bánh.

Bột được chia làm hai nửa, một nửa thì dùng đoạn trúc kia tạo thành hình tròn mập mạp, cắt đôi ở giữa, múc vào một muỗng mật hoa quế đã được chuẩn bị xong từ trước, dùng tay ghép lại, bên trên phủ hai bông hoa quế, đặt vào nồi để chưng. Một nửa còn lại thì dùng dao cắt thành từng miếng mỏng, cho vào nồi hấp chín rồi mới quét lên một lớp mật ong hoa quế, bỏ vào chảo dầu, lật đi lật lại hai lần.


Kiều Sơ Huân vừa mới bỏ số bánh hoa quế vừa chiên xong vào trong khay thì ngoài cửa đã có ba, bốn người chen nhau, nghển cổ dõi mắt nhìn vào bên trong bếp, lại chẳng ai dám lên tiếng. Kiều Sơ Huân vừa xoay người đã bị đám người đó dọa cho giật nảy mình. Vừa đúng lúc này thì Cao Linh đi tới, gõ đầu mỗi người một cái, lại mỉm cười nhìn về phía Kiều Sơ Huân, trên mặt đầy vẻ mong ngóng.

Kiều Sơ Huân đưa khay bánh hoa quế trong tay cho Cao Linh, lại lễ phép cười cười với mấy người ngoài cửa: "Vốn là làm cho các ngươi, phải ăn nhân lúc còn nóng mới ngon."

Mấy người kia rối rít cảm ơn, người nào người nấy rụt rè đưa tay ra cầm lấy một khối bánh từ chiếc khay trên tay Cao Linh, đưa lên miệng cắn một miếng lớn. Ồ! Lớp vỏ bên ngoài vàng óng xốp giòn, bên trong lại là lớp nhân mềm mịn, cắn một miếng còn có một chút mật ong tràn ra, nhai một lúc, trong miệng tràn đầy hương hoa quế ngọt ngào đậm đà. Có người nhanh tay vội vàng cầm lấy một khối bánh khác từ trong khay, vừa cười vừa không ngớt lời khen ngợi Kiều Sơ Huân: "Thơm quá! Lại còn không quá ngọt... Ngon quá!"

Cao Linh thấy trong khay chỉ còn lại hai khối bánh hoa quế cuối cùng, khẽ ho khan hai tiếng, khiến bàn tay đang vươn ra kia đành phải rụt trở về. Lúc này Cao Linh mới nhìn về phía Kiều Sơ Huân: "Công tử đã nếm trà, uống hai chén liên tục, ta tới lấy thêm chút mật ong."

Lúc này Kiều Sơ Huân cũng vừa mới lấy bánh hoa quế vừa chưng xong ra, đưa một khối cho Tiểu Nghị đang đứng bên cạnh Cao Linh mỏi mắt nhìn hai khối bánh hoa quế chiên còn lại kia, nói: "Nếm thử cái này xem."

Đám người đứng ngoài cửa kia lại lập tức ùn lên, vừa ăn vừa hít hà: "Nóng quá đi!" "Oa, bên trong có mật hoa quế, ngọt quá..." "Hai bông hoa quế phủ ở bên trên rất thơm!" "Chao ôi, ngon quá..."

Kiều Sơ Huân khẽ cười, đổ một đĩa mật ong nhỏ đặt vào tay Cao Linh, lại đưa cho hắn hai khối bánh hoa quế chưng: "Thân thể công tử không tốt, không nên ăn các loại đồ ăn chiên rán. Bên trong hai khối bánh này bỏ ít đường hơn, ngươi mang cho hắn nếm thử một chút."

Cao Linh bưng đồ xoay người lại, hung hăng trừng mắt với đám người tham ăn ngoài cửa: "Còn chen chúc nhau ở đây làm gì, ai đi làm việc của người nấy đi!"

Kiều Sơ Huân lại múc ra một khay bánh hoa quế chưng, đưa cho một người trong số đó: "Đây là dành cho mấy người còn lại." Tiểu Vãn nhận lấy cái khay, vẻ mặt vô cùng cảm động, các huynh đệ không tới cũng có người nhớ tới, Kiều tiểu thư thật là tốt bụng! Rồi nhanh tay lấy một khối bánh trong khay giấu vào trong ống tay áo, lập tức bị mấy người nhìn thấy bĩu môi khinh bỉ.

Kiều Sơ Huân xoay người, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Gà đã được rửa sạch, phần thịt ức đã được cẩn thận cắt ra, toàn bộ phần còn lại của con gà được cho vào một cái nồi hầm nho nhỏ, bên trong bỏ thêm linh chi cùng mấy thứ dược liệu tốt cho việc làm ấm cơ thể. Trong phủ có đủ các loại dược liệu cần thiết, càng chẳng thiếu những thứ bổ dưỡng như nhân sâm hay linh chi, tất cả đều được mang từ kinh thành tới, chứng tỏ bệnh tình của Cảnh Dật đã kéo dài nhiều ngày.

Nhặt rau, rửa rau, thái đồ ăn,... Loay hoay một mình, cuối cùng cũng làm xong bữa trưa. Đồ ăn cho cả đám huynh đệ là xương sườn kho hành lá, rau thái sợi xào, trứng gà chiên lá hẹ, củ cải đỏ ngâm nước lạnh, cuối cùng còn có một nồi canh sườn thơm ngát.




Đồ ăn cho Cảnh Dật được làm riêng. Một chung cháo gà nho nhỏ, lớp dầu mỡ nổi trên cháo đều được gạn đi, cháo được nấu từ gạo tẻ, bên trong còn bỏ thêm một ít khoai từ cắt nhỏ, màu sắc trông có vẻ thanh đạm nhưng mùi vị lại rất đậm đà. Phần thịt ức gà được luộc chín rồi cắt thành từng sợi nhỏ, trộn với nước gia vị chua ngọt, ngoài ra còn làm thêm một món ăn miền sơn cước. Nấm tươi mới hái trên núi, măng núi cùng với câu kỷ tử, cắt thành sợi mảnh, chần qua một lượt nước sôi, lại bỏ thêm chút nước gia vị chua ngọt đã pha sẵn.

Trong thời gian chần rau, Kiều Sơ Huân còn hâm non nửa bầu rượu hoa quế, ước chừng chỉ đủ để rót ba chén. Xong xuôi thì đặt tất cả lên khay.

Cao Linh chờ vào bếp bưng thức ăn giúp, đám huynh đệ đều ăn cơm ở sảnh phụ. Kiều Sơ Huân thì bưng cơm nước vào phòng ngủ của Cảnh Dật, vừa bước chân vào trong phòng thì đã ngửi được hương hoa quế trong veo. Cảnh Dật mặc rất dày, trời vừa vào thu mà áo choàng trên người hắn đã là một lớp gấm dày, trên cổ vẫn quàng một chiếc khăn lông cừu như trước đó, hắn cầm một quyển sách dựa vào cái sạp nhỏ, tay còn lại bưng một chén trà chậm rãi uống từng hớp.

Kiều Sơ Huân đặt khay lên bàn, đi tới trước sạp chừng ba thước thì dừng lại, buông mắt xuống nhẹ giọng nói: "Công tử, dùng bữa thôi."

Cảnh Dật đặt chén trà xuống, trong tay vẫn nâng quyển sách, nhìn dáng vẻ thanh tú của người trước mặt, bất giác cau mày: "Sao không ngước mắt lên?"

Kiều Sơ Huân hơi sửng sốt, bình tĩnh lại mới nghe lời mà ngước mắt lên, khóe môi lộ ra nụ cười yếu ớt: "Trời lạnh, thức ăn sẽ mau nguội. Công tử muốn dùng bữa ở đây hay là tới bàn?"

Cảnh Dật thả quyển sách xuống, nhìn vào mắt nàng, chậm rãi nói: "Bưng tới đây đi."

Kiều Sơ Huân đáp lại một tiếng, lấy bộ trà cụ trên sạp đi, lại bưng khay cơm tới đặt xuống. Nàng mở nắp chiếc chung nhỏ trước, lại đưa thìa canh tới, nhẹ giọng nói: "Uống chút cháo nhân lúc còn nóng trước đã."

Cảnh Dật nhìn cái chén nhỏ đựng rượu ở bên cạnh, hơi kinh ngạc, khẽ hít mũi: "Rượu hoa quế sao?"

Kiều Sơ Huân vâng một tiếng, nhấc bầu rượu lên rót đầy chén: "Với tình trạng thân thể hiện giờ của công tử thì vẫn có thể uống một chút rượu, chỉ là cần phải chú ý tới loại rượu, hơn nữa tốt nhất là nên hâm nóng trước."

Cảnh Dật cầm chén rượu lên khẽ nhấp một chút, lại chậm rãi buông xuống.

Kiều Sơ Huân đứng bên cạnh, thấy hắn cau mày thì khẽ hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"

Cảnh Dật ngước mắt lên nhìn nàng một cái, nuốt hết chút rượu trong miệng, chậm rãi nhả ra một câu: "Uống không ngon." Sau đó lại thấp giọng bổ sung: "Trà và bánh đều rất ngon."

Kiều Sơ Huân cong cong khóe miệng: "Rượu này là mua bên ngoài. Ngày mai ta sẽ mua thêm chút hoa quế về cất rượu, có lẽ đến lập đông thì có thể uống được."

Cảnh Dật gắp một miếng gà cắt sợi, nhai thử: "Nước gia vị pha rất được, chỉ là hơi nhạt."

Kiều Sơ Huân khẽ mỉm cười: "Thân thể ngươi không tốt, không nên ăn mặn."


Cảnh Dật lại nếm một chút rau núi, chậm rãi nói: "Cái này ăn rất ngon." Vị nấm ngọt mát, măng chua dịu, câu kỷ tử non mềm, ba loại rau sơn dã được trộn chung một chỗ, nếm thử mới thấy vô cùng thơm ngon, khiến người ta vô cùng thoải mái.

Kiều Sơ Huân lui về đứng ở phía sau. Khoảng chừng một khắc trôi qua, Cảnh Dật dùng xong bữa trưa, nhận lấy chiếc khăn do nàng đưa tới, lau miệng. Dường như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, hàng mi khẽ nhướng lên: "Ngươi đã ăn rồi sao?"

Kiều Sơ Huân cong khóe môi: "Đã ăn rồi." Sau đó thì bắt đầu thu thập chén đũa, bưng khay lui xuống, chỉ chốc lát sau đã đưa tới một bình trà hoa quế, nước trà lần này là dùng lửa nhỏ để đun lên, bên trong còn cho thêm sơn tra thái lát và đẳng sâm, bên cạnh vẫn có một đĩa mật ong nhỏ như thường lệ.

Cảnh Dật nếm một hớp nước trà, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc: "Mùi vị không giống như trước đó!" Trà hoa quế trước đó trong veo lại nhuận miệng, lại vẫn có chút đắng chát, hương thơm ngọt ngào làm ấm lòng người. Bình trà hoa quế này quả thật đã bớt hương, thế nhưng vị lại nồng đậm hơn, trong ngọt có chua, còn có một chút vị nhân sâm nhàn nhạt.

Kiều Sơ Huân cười cười: "Bình trước đó là pha trực tiếp, bình này là nước trà được nấu riêng, bên trong lại thêm một số thứ khác, có lẽ mùi vị nồng hơn một chút."

"Ta lui xuống trước." Nói xong thì nhẹ nhàng lui về sau mấy bước rồi mới xoay người ra khỏi phòng.

Cảnh Dật dựa vào cái sạp nhỏ, khẽ nhấp một ngụm trà hoa quế thơm nồng, ánh mắt nhìn theo bóng dáng đang rời đi kia qua làn hơi nước lờ mờ.

* Câu kỷ tử (củ khởi, củ khỉ, cẩu kỷ, kỷ tử, danh pháp khoa học: Fructus Lycii) là một loài thuốc quý, quả khô trị nhiều chứng bệnh như can thận âm hư, âm huyết hư tổn, chứng tiêu khát, hư lao, khái thấu,...



* Sơn tra (táo gai - danh pháp khoa học: Crataegus) là một chi lớn chứa các loài cây bụi và cây gỗ trong họ Hoa hồng (Rosaceae), được dùng để chữa trị chứng đầy bụng ăn không tiêu, đau bụng, tiêu chảy, đau bụng do ứ huyết sau khi sinh, chữa cao huyết áp.



* Đẳng sâm (đảng sâm bắc - danh pháp hai phần: Codonopsis pilosula) có tác dụng bổ trung ích khí, sinh tân, dưỡng huyết; chủ trị chứng trung khí bất túc, phế khí hư nhược, khí tân lưỡng hư, huyết hư hoặc khí huyết lưỡng hư.



* Canh hầm từ câu kỷ khởi, đẳng sâm và một số thảo dược khác



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui