Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!




[Chương này dành cho Bảo Bình:
'Đúng người đúng thời điểm là hạnh phúc.
Đúng người sai thời điểm là bi thương.']
----------------
Cô bé này ... sinh ra quả thật rất đẹp, mi thanh mục tú, môi hồng, răng trắng, cười rộ lên... làm cho người nhìn thần thanh khí sảng, như tắm trong gió xuân.
Lan Hề vẫn còn đang suy nghĩ, đôi chân bên dưới không tự chủ được bước về phía đầu đường, dừng lại ở bên dưới chiếc đèn lồng đỏ đang đong đưa, ánh mắt giống như thước đo, lại giống như ống kính máy ảnh vươn ra xoay tròn, muốn ngay trên người tiểu cô nương thanh tú tìm một góc độ thích hợp nhất, suy nghĩ phải thế nào mới có thể bắt được góc độ đẹp nhất.
Hàn Giang Tuyết dừng việc trong tay, có chút mơ màng ngẩng đầu nhìn người kia, con ngươi rực rỡ như ánh sao bên bờ biển, đứa nhỏ đưa tới một chén nhựa:
"Chị gái này, chị muốn ăn Quan Đông Chử không?"
"A" Lan Hề khẽ kêu một tiếng, nhìn trên chiếc xe nhỏ đầy đâu hủ viên ngâm trong nồi đun nước, như có điều duy nghĩ.
"Em tên là gì?"
Hàn Giang Tuyết nghiêng đầu, con ngươi vụt sáng.
"Em họ Hàn tên là Giang Tuyết."
Lan Hề khẽ cười:
"Kìa ai câu tuyết bên sông/ Áo tơi, nón lá, một ông thuyền chài."
"Không phải Hàn trong giá rét, là Hàn trong nước Hàn."* Hàn Giang Tuyết vội nói.
*寒 và 韩 đều phiên âm là [Hán] nhưng tên của Hàn Giang Tuyết chữ là 韩 [Hán] trong 韩国 [Hánguó] nghĩa là nước Hàn chứ không phải 寒 [Hán] trong 寒冷 [hánlěng] nghĩa là lạnh lẽo.
"Chị biết." Lan Hề gật đầu, tém tém lại tóc, cô cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất thú vị:
"Sao em không đến trường, lại ở chỗ này bán đồ ăn vặt?"
Hàn Giang Tuyết mím mím môi, tựa hồ có chút không vui:
"Chị à, chị có mua không, không mua, em còn phải buôn bán nữa..." chị có thể nhường một chút, đừng ở chỗ này cản trở chứ...
Trên mặt Hàn Giang Tuyết biểu lộ nho nhỏ biến hóa, tự nhiên không thể tránh được đôi mắt nhạy bén của Lan Hề. Ánh mắt của cô rũ xuống, trong lòng đối với hoàn cảnh của cô bé này đại khái đã có chút hiểu, suy nghĩ một chút, từ trong túi xách lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho đứa nhỏ này:
"Chị tên là Lan Hề, là người viết bản thảo kiêm biên tập 'Thư hương phẩm trà', văn hóa ẩm thực ăn vặt ở ngoài trường Anh Tài có điểm đặc sắc, gần đây vừa hay chị ở Anh Tài viết chuyên đề về văn học, thuận tiện cũng muốn viết một bài đặc biệt về 'món ngon đặc biệt'. Nếu như được, chị hi vọng em có thể giúp đỡ chị thu thập tin tức."
"Hửm..." Hàn Giang Tuyết bán tín bán nghi tiếp nhận danh thiếp, nhìn mặt trước lại nhìn mặt sau, rất tỉ mỉ. Nhìn xong, đứa nhỏ do dự một chút.
"Chị nói chị ở Anh Tài này viết bài phỏng vấn, là phỏng vấn các giáo sư Ngữ văn của trường sao?"
Lan Hề cười một tiếng:

"Đúng vậy!"
Đôi con ngươi vụt sáng, thân thể nghiêng về phía trước:
"Vậy có phải có cả Diêu Thư Hàm lão sư?"
Lan Hề chớp chớp mắt, trong lòng hơi kinh ngạc, đứa nhỏ này biết Diêu Thư Hàm? Cô gật đầu:
"Đúng vậy, chị chuẩn bị lần sau tới cùng em ấy tâm sự."
"Dạ, Diêu lão sư là người tốt, văn cũng viết tốt."
Lần này Lan Hề không khỏi có chút ngạc nhiên, hỏi:
"Xem ra em rất thích em ấy?"
Đứa nhỏ nở nụ cười:
"Thích Diêu lão sư thì có rất nhiều người, chị nếu cùng chị ấy tiếp xúc, cũng sẽ thích chị ấy thôi."
"Vậy chị rất mong chờ phỏng vấn em ấy. Như vậy, lần sau gặp. Gặp em sau nha!"
Lan Hề vẫy tay rồi xoay người, bất ngờ chìm vào biển người.
Hàn Giang Tuyết đưa mắt nhìn người kia đi xa, lại nhìn tấm danh thiếp trong tay, Lan Hề, tên rất lịch sự tao nhã.
"Chị ơi tính tiền!" Học sinh ở đối diện đưa chén nhựa đã đặt đầy các viên tròn.
"Ừ." Giang Tuyết đem danh thiếp cất vào túi áo, đếm que tính tiền:
"1 đồng, 3 đồng 5, 6 đồng 5, tổng cộng là 6 đồng 5 hào."
--------------------
Mới vừa lên đèn, khói bếp bốc lên trên từng mài nhà, bên trong cửa sổ tỏa ra ánh đèn ấm áp , thỉnh thoảng chiếu lên những người đi ngang qua, kéo ra một cái bóng thật dài ở bồn hoa trên con đường nhỏ.
Nhà trọ của lão sư, tòa nhà C, ở một căn hộ bình thường.
Thư Nhan dựa vào trên cửa mang giày, cái vali bị nhét căng phồng, bởi vì trọng lực không đều, cuối cùng không chịu nổi sức nặng liền nghiêng về phía trước. 'Rầm' một tiếng ngã trên sàn nhà, Diêu Thư Hàm khom lưng đem cái vali nhắc lên, dựa vào tường thu dọn.
Cô nhìn Thư Nhan, cau mày, nói:
"Tôi tự hỏi sao vừa đến cuối tuần liền không nhìn thấy cô, cô vẫn luôn ở cung thiếu niên mở lớp bổ túc?"
Thư Nhan kéo khóa giày, tay dừng một chút:
"Hả, ừm..."
Diêu Thư Hàm khoanh tay, thở dài:
"Trường học rõ ràng nghiêm cấm lão sư ra ngoài dạy bổ túc, cô có nghĩ tới chuyện bị lãnh đạo biết không, lúc đó phải làm sao hả?"
"Không có gì, cô đừng nghĩ phức tạp như thế, sẽ không bị phát hiện đâu. Cũng không phải chỉ có mình tôi ở ngoài dạy bổ túc đâu."

Diêu Thư Hàm tiến lên hai bước, rất muốn xách cổ áo tên kia để hỏi, lẽ nào cô thiếu tiền đến mức vậy sao?! Lại mạo hiểm lớn như vậy, liều mình ra ngoài dạy thêm, vạn nhất bị bắt thì phải làm sao bây giờ, tại sao Thư Nhan có thể đối với bản thân không có trách nhiệm đến thế? Hơn nữa, Thư Nhan còn gạt cô, cái gì cũng không nói...
"Haizz..." Diêu Thư Hàm ngẩng đầu lên thở ra một hơi, "Thư Nhan, về sau cô dạy thêm trong phòng mình đi! Dạy cho học sinh quen, đừng đi ra ngoài, như thế đỡ mạo hiểm."
Thư Nhan ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Diêu Thư Hàm, con ngươi hơi trầm xuống, lại đưa chân vào một chiếc giày khác:
"Ừ."
Diêu Thư Hàm bắt lấy cái khăn quàng cổ trên kệ áo quấn lên, kéo cái vali của Thư Nhan qua:
"Tôi đưa cô ra trạm xe lửa."
"Cô đừng đi ra ngoài, trời tối đen không an toàn." Thư Nhan bước ra cửa, xoay người một tay chắn ở cửa, nói:
"Tôi đi tàu điện ngầm chỉ mấy trạm là đến."
Diêu Thư Hàm buông cánh tay ra, muốn nói gì đó.
"Thư Hàm" Thư Nhan đưa tay ôm người kia, "Năm mới vui vẻ."


Diêu Thư Hàm cứng người, còn không kịp phản ứng thì Thư Nhan liền buông ra, xách vali lên rồi đi xuống lầu.
"Tôi đi, đừng lo lắng, sang năm gặp lại."
"Sang năm... gặp lại..." Diêu Thư Hàm ngơ ngác vẫy vẫy tay, bỗng nhiên có một bóng trắng từ trong cửa xông tới, mắt thấy nó sẽ chạy xuống lầu, Thư Hàm chặn ngang ôm lấy nó:
"Dưa Chua, đừng có chạy lung tung!"
"Meo meo ~"
Dưa Chua ngã vào lòng Diêu Thư Hàm, quơ quơ móng vuốt nhỏ của nó, đôi mắt thẳng tắp nhìn xuống dưới lầu, trong hành lang tối đen như mực, gì cũng không nhìn thấy.
Ah, Diêu Thư Hàm coi nhưng hiểu, Dưa Chua là luyến tiếc Thư Nhan, cô tức giận vỗ đầu nó: "Nuôi một Dưa Chua xấu, cánh tay mèo chìa ra bên ngoài!" lắc lắc móng vuốt của nó, "Mi có cánh tay sao, hửm? Mi có không? Không có cánh tay, chỉ có móng vuốt, cũng dám chìa ra ngoài? Hừ."
Diêu Thư Hàm đứng ở cửa một hồi sau đó mới ôm Dưa Chua vào phòng.
Hành lý của cô đã sớm thu dọn xong, sáng sớm phát xong thông báo liền có thể trở về nhà, nhà cô ở khu vực thành thị, ngồi xe buýt một chút là đến, cho nên cô không gấp về nhà, cùng Thư Nhan thu dọn đến tối, định đưa Thư Nhan đi, kết quả không có thành công đưa tiễn.
Aizz, không đúng, vì sao Thư Nhan nói đừng tiễn thì mình liền không tiễn, không phải mình có thể cố chấp sao?
Diêu Thư Hàm buông Dưa Chua bước tới cửa hai bước, lại nghĩ, vừa rồi đứng ngây người lâu như vậy làm gì, người đã đi xa, đuổi cũng không kịp....
"A---"
Diêu Thư Hàm phát điên, ngã lên ghế sofa, đây là xảy ra chuyện gì a, chỉ số IQ cũng không đủ dùng.
Hít sâu một hơi, Diêu Thư Hàm xoay người nằm ngang, nhìn trần nhà xuất thần.
Về nhà ăn tết? Kỳ thực cái nhà kia, có nên trở về hay không, đều như nhau cả thôi.

Nhà à, nhà của Diêu Thư Hàm...
Lúc đầu, cô cũng có một người cha nghiêm khắc nhưng luôn mềm lòng, một người mẹ từ ái lại cưng chiều, nếu như không có chuyện kia xảy ra, ba mẹ vẫn yêu thương cô, nhà của cô vẫn ấm áp và hoàn chỉnh.
AIzz.... Diêu Thư Hàm thở dài, nhắm mắt lại, chìm vào dòng hồi ức đau thương....
--------------
Bốp---
Một bạt tay mạnh mẽ giáng lên mặt Diêu Thư Hàm, đứa con gái nhỏ yếu đuối bụm mặt- in hằn dấu ấn đỏ- lui ra phía sau hai bước, đau đến mức nhịn không được nhe răng, thắt lưng vẫn thẳng tắp, trong ánh mắt lộ ra tia ngoan cường, thà chết chứ không chịu khuất phục.
"Diêu Thư Hàm, mày còn mặt mũi không hả, mày nói xem, mày xem đây là những thứ bẩn-thiểu-ô-uế gì hả!?"
Một quyển sách nện lên đầu đứa nhỏ, đứa nhỏ xoa xoa trán, đôi mắt rũ xuống, yên lặng nhặt lên cuốn sổ nhật kì Cá sấu dưới chân lên, ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn ba mình đang nổi trận lôi đình.
Ba Diêu kéo tay áo, trên tay nổi đầy gân xanh, chỉ vào mặt Diêu Thư Hàm:
"Mày nói coi, trong đầu mày rốt cuộc chứa cái gì!" Ông chợt kéo ngăn kéo bàn học của Diêu Thư Hàm ra, bởi vì dùng lực quá mạnh, ròng rọc bị kéo ra khỏi ray, rơi xuống mặt đất, ông bước tới cầm lấy một quyển ghi chép, hai ba cái liền xé nát ra, "Đầy cả một quyển, thật-bẩn thỉu không chịu nổi, tất cả đều là nữ nhân với nữ nhân, mày mới mấy tuổi lại có thể nghĩ ra mấy cái thứ này!"
Nhìn những mảnh vụn đầy trên mặt đất, vẻ cường ngạnh trên mặt Diêu Thư Hàm rốt cuộc cũng có chút run rẩy, viền mắt đỏ lên, gắt gao cắn môi dưới không nói lời nào.
Ba Diêu nhìn thấy Diêu Thư Hàm gương mặt uy vũ dáng vẻ bất khuất không sợ chết kia, ông nắm lấy điện thoại di động trên bàn ra sức ném xuống đất, quát:
"Mày còn có gan xem mấy cái clip đồng-tính-luyến-ái, mày như vậy... mày như vậy... súc sinh cũng không bằng, âm dương đảo lộn, chính-phụ không phân biệt được, bệnh tâm thần, mày không xứng đáng chảy dòng máu Diêu gia!"
Diêu Thư Hàm trầm mặc cúi đầu, tóc dài chảy xuống đầu vai, thân thể run lẩy bẩy, hai mắt chua xót, rất chát, nỗi đau dâng lên, đứa nhỏ ra sức gạt lệ, muốn gạt bỏ những giọt lệ đang tuôn, nhưng vô ích, không có tác dụng gì cả.
Diêu Thư Hàm không còn nhớ rõ trong đêm khuya vắng lặng, cô từng một mình trốn ở góc phòng khóc bao nhiêu lần.
Ban đầu, cô còn đủ sức khóc tròn một buổi tối rồi cả đêm.
Cô khóc hỏi Thư Nhan, chị nói tôi có cái gì không tốt, bộ dạng không xinh đẹp sao? Số học thành tích không tốt sao? Vì saochị không thể thích tôi chứ?
Sau này, Thư Hàm chỉ khóc nửa buổi tối, còn nửa buổi tối đôi mắt ngấn lệ nhìn ra ngoài cửa sổ ngây người. Và dường như Thư Hàm có điểm hiểu được, Thư Nhan không thích cô, không phải bởi vì cô không xinh đẹp, không phải bởi vì số học của cô không tốt, mà chỉ bởi vì cô không phải nam nhân.
Bởi vì cô là nữ nhân cho nên Thư Nhan không thích cô.
Và về sau nữa, buổi tối Diêu Thư Hàm không còn khóc nữa. Thật ra cô muốn khóc nhưng không khóc được. Tiểu Thư Hàm bắt đầu dùng cả đêm nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, bỗng nhiên có một ngày, tiểu Thư Hàm cũng hiểu rõ: Cho dù Thư Hàm có là một nam nhân thì Thư Nhan cũng không nhất định sẽ thích cô.
Thế nhưng... nếu cô là một nam nhân, cô có thể mua tặng Thư Nhan hoa hồng, có thể làm chocolate tặng cho Thư Nhan, có thể quang minh chính đại mà theo đuổi Thư Nhan.
Nếu như cô là nam nhân, Thư Nhan sẽ không thể trước mặt người khác nói cô là đồng tính luyến ái rồi. Cho dù Thư Nhan nói không thích cô thì cô vẫn còn có thể theo đuổi Thư Nhan, bởi nam theo đuổi nữ, chính là thiên kinh địa nghĩa*.
(*Chuyện đương nhiên.)
Nam thích nữ, chính là thiên kinh địa nghĩa.
Nữ thích nữ, lại là thiên lôi giáng xuống.
Diêu Thư Hàm khinh miệt nhếch miệng, đôi môi đỏ thẩm muốn nhỏ ra máu.
Ba Diêu dùng sức đá chiếc bàn một cái, phát ra tiếng kêu loảng xoảng:
"Mày... nghiệt tử, câm miệng!"
"Lão Diêu!"
Mẹ Diêu nghe tiếng, chạy tới, kéo chồng mình, bà không đành lòng nhìn đứa con nhỏ đứng ở góc nhà cúi đầu không nói lời nào, bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng thất vọng.
"Hàm Hàm à, con nói xem, con vẫn luôn rất ngoan, làm sao... làm sao lại hết lần này đến lần khác dính vào cái loại bệnh đồng-tính-luyến-ái này chứ, điều này làm cho ba mẹ rất đau lòng."

"Bà không phải có một bạn học làm việc ở trung tâm bệnh thần kinh sao? Bây giờ liền gọi cho ông ta, đem súc sinh này qua đó, điều trị cho nó đi!"
Ba Diêu lắc đầu, hàng lông mày rậm nghiêm khắc đung đưa, ông chỉ vào tiểu Diêu Thư Hàm rồi đi ra ngoài đốt điếu thuốc, ở phòng khách đi qua đi lại.
"Hàm Hàm" Mẹ Diêu bước tới giữ lấy vai đứa con nhỏ, mang theo giọng mũi khuyên nhủ, "Con ngoan nha, ngày mai cùng mẹ đi khám bệnh, trị xong rồi cùng ba ba nói lời xin lỗi, còn mấy tháng nữa liền thi tốt nghiệp trung học, chúng ta cùng nhau cố gắng, được không?"
Diêu Thư Hàm thả lỏng môi, ôm chặt quyển sách trong ngực:
"Con không có bệnh..."
Ba Diêu quăng cái gạt tàn thuốc đến:
"Nghiệt chủng, mày nói thêm câu nữa coi!"
Diêu Thư Hàm mờ mịt nhìn về phía người ba xa lạ kia, cô đã từng nghĩ người đàn ông cao lớn kia làm sao có thể đem mình cõng trên vai, làm sao có thể ôn nhu nói 'Hàm Hàm đừng sợ, ba ba nhất định bảo hộ con.'
Bỗng nhiên cô có chút ngẩn ngơ.
Thì ra, cho dù là lời hứa hẹn của người thân, có đôi khi cũng yếu ớt như vậy, yếu ớt đến nổi không chịu nổi một kích.
Mọi thứ đều yếu ớt.
Không thể dùng cách nào, không thể dùng bất cứ hình thức nào để hình dung sự yếu ớt đó.
Diêu Thư Hàm ngoắc ngoắc khóe miệng, mi mắt rũ xuống, chậm rãi mở miệng:
"Dạ. Con chữa bệnh."
Mẹ Diêu ôm lấy con gái, nước mắt từ khóe mi chảy xuống:
"Hàm Hàm ngoan."
Diêu Thư Hàm ở trong lòng mẹ mình, ngẩng đầu lên rồi bi thương nhắm mắt lại.
-----
Sáng sớm hôm sau, Diêu Thư Hàm đã bị đưa tới Trung tâm bệnh thần kinh, tiến hành trị liệu để bẻ thẳng đồng-tính-luyến-ái.
Lúc ở trong phòng 'biệt giam' chiếu một bộ phim les sắc-tình, cộng thêm phải dùng thuốc gây nôn, trong lòng Diêu Thư Hàm một mảnh đắng chát, cô đột nhiên nghĩ tới câu chuyện thần thoại xưa, truyền thuyết kể rằng cứ cách 67 triệu năm, tất cả vật chất trên thế giới này đều sẽ đổi mới một lần.
Diêu Thư Hàm cố gắng chịu đựng dạ dày sôi trào không khỏe, trong lòng nảy lên ý tưởng kì quái: Thư Nhan, nếu như toàn bộ thế giới này một lần nữa bắt đầu lại, tôi phải làm thế nào mới có thể lần nữa chiếm được một cơ hội để được thích chị?


Nữ theo đuổi nam, cách tấm lụa mỏng.
Nam theo đuổi nữ, cách cả tòa sơn.
Thư Nhan, chị có biết biết tôi muốn theo đuổi chị, phải cách 67 triệu năm, phải đợi vật chất trên thế giới này đều thay đổi, tôi mới có thể làm lại một lần nữa.
-----------------------
Ps. Yêu nhau đã khó bên nhau càng khó hơn. Những ai đang yêu hay những ai đã hạnh phúc về chung một nhà rồi thì dù xảy ra chuyện gì xin hãy yêu thương nhau, trân trọng lẫn nhau vì tình yêu của 2 người con gái khó khăn hơn rất nhiều.
[26/8/2017]




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui