Sơ Hiểu Mộ Niên

Ân Trúc vội vàng trở về, thuần thục nhảy qua cửa sổ tiến vào bên trong, luống cuống tay chân đóng cửa lại, la lên: “Sơ Hiểu, người của ta nói phu lang ngươi ngồi thuyền tới kinh thành, nhưng ta còn chưa tìm được hắn, ngươi không nên gấp gáp, ta lập tức phái thêm nhiều người nữa cùng đi tìm......”

Ân Trúc xoay lại, ngẩn người, buồn bực nhếch miệng: “Chậc, coi như ta chưa hề nói gì......”

Sơ Hiểu cong cong khóe miệng, sờ sờ khuôn mặt đang kinh ngạc của Mộ Niên, thản nhiên liếc Ân Trúc một cái.

Nàng nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Sơ Hiểu, có chút luống cuồng, sờ sờ cánh mũi rất thức thời nói: “Cái này...... Ta đi trước......” Xoay người mở ra cửa sổ vừa mới đóng lại.

“...... Đa tạ ngươi......” Phía sau truyền đến lời nói nhẹ nhàng của Sơ Hiểu.

“Ừ...” Tâm tình nàng bỗng nhiên rất tốt, cười hắc hắc, “Không có chuyện gì, ta còn phải tìm một chỗ ngủ ~” Sau đó trèo xuống.

“Ta sẽ lại đến

“ Thanh âm mơ hồ vọng lại.

Sơ Hiểu cười nhẹ, quay đầu trở lại, nói với người bên cạnh, “Bây giờ, đến phiên ngươi nói, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, hả?”

--- ------ ------ ------ ---

Sơ Hiểu tắm rửa, Mộ Niên một mình nằm ở trên giường, ngón tay di chuyển qua lại bên mép giường, tò mò đánh giá gian phòng này.

...... Đây chính là căn phòng của Sơ Hiểu......

“Đang nhìn cái gì vậy......” Sơ Hiểu lặng yên không tiếng động nhích tới gần, ôm lấy eo thon của hắn từ phía sau, kéo lại.

Mộ Niên nhẹ nhàng xoay người cầm tay nàng, sắc mặt trở nên hồng hồng, ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với nàng.


Sơ Hiểu sững sờ nhìn con ngươi trong suốt của hắn, âm thầm kinh ngạc vì hắn chủ động.

“Ta rất nhớ ngươi......” Hắn cố lấy dũng khí nói, ánh mắt không chớp nhìn nàng.

Sơ Hiểu nghe thấy lời hắn, đỏ mặt một chút, khẽ nghiêng đầu: “Ừ, ta... Ta cũng rất nhớ ngươi......” Đi xuống giường.

Mộ Niên ngoẹo đầu nhìn nàng cuống quýt tìm khăn lau chùi mái tóc ướt nhẹp, ánh mắt di chuyển nhanh như chớp, tò mò hỏi: “Sơ Hiểu...... Ngươi đang xấu hổ sao?”

Sơ Hiểu hô hấp chậm lại, thiếu chút nữa ngừng thở: “Khụ...” Trong nháy mắt thu hồi trạng thái quẫn bách của mình.

Thả khăn trong tay ra, lại leo lên giường, có ý xấu thổi hơi vào cổ của hắn: “... Ưm. Mới vừa nói gì......”

Mộ Niên bị nàng ép vào tường, toàn bộ mặt đều đỏ bừng, vừa bực mình vừa buồn cười: “... Ngươi...ngươi......”

Đem hắn kéo vào trong ngực, “Khi nào ngươi tới?” Lẳng lặng đếm tiếng tim đập mạnh của hắn.

“Ưm,“ Chóp mũi đầy rẫy mùi vị quen thuộc, hắn thỏa mãn cọ cọ ở trong ngực nàng, mới chậm rãi nói: “...... Từ ngày đó, sau khi ngươi đi......”

Thì ra sau khi Sơ Hiểu đi, Lê Lạc đôi khi có lúc qua nhà các nàng cùng Mộ Niên giải buồn tâm sự, hai nhà rời đi mặc dù không xa lắm nhưng mấy ngày kế tiếp thân thể Lê Lạc hơi khó chịu, cho nên liền kêu phu lang của Cảnh Tri là Dao Quang thay hắn giúp Mộ Niên.

Lê Lạc bởi vì thê chủ Y Cẩm có quan hệ nên kết thân với Dao Quang, mặc dù Lê Lạc có nghe thấy Cảnh Tri lạnh nhạt với Dao Quang, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới quan hệ của bọn họ, Dao Quang thường ngày cũng cực kỳ rãnh rỗi, đã sớm nghe Lê Lạc nói đến Mộ Niên, nên liền sảng khoái đáp ứng.

Tính tình Dao Quang hoạt bát sáng sủa, luôn luôn cố gắng chiếu cố Mộ Niên hết sức, ở chung với Mộ Niên rất tốt, mỗi ngày Dao Quang đều sẽ đem đến một ít thức ăn tinh sảo cho hắn (MN), nói một chút chuyện về điều mới lạ, thỉnh thoảng sẽ cùng hắn qua đêm.

Sau đó Dao Quang nhận được một phong thơ, có chút khó khăn, không yên lòng nói cho Mộ Niên biết mình muốn đi kinh thành làm một ít chuyện, có thể rời đi trong thời gian ngắn.

Thấy bộ dạng có chút cô đơn của Mộ Niên, hắn nhớ tới cái gì, vui vẻ đề nghị Mộ Niên đi kinh thành cùng hắn, coi như đi dạo chơi một phen, nếu có thể gặp Sơ Hiểu, liền dẫn hắn đến chỗ nàng, hỏi hắn có nguyện ý hay không.


Mộ Niên do dự một chút liền đáp ứng: Sơ Hiểu cũng không nhắc tới địa điểm cụ thể, mặc dù kinh thành lớn như vậy, nhưng có thể gặp hay không cũng khó nói......

Đến kinh thành, có mấy người nam nữ tiếp đãi bọn hắn, Dao Quang đã thu xếp tốt, để lại một nam tử lanh miệng chiếu cố hắn, nói cho hắn biết hôm nay trước tiên nên nghỉ ngơi một chút, ngày thứ hai sẽ dẫn hắn đi dạo, rồi vội vàng ra ngoài.

Mộ Niên có chút tò mò với người kia, nam tử cũng cười nói cho Mộ Niên biết hắn gọi là Lục Tử Khanh, Dao Quang hiện tại gặp một chút phiền toái nên hôm nay tạm thời không thể ở cùng hắn (MN), tiếp theo lại cùng hắn (MN) nói về chuyện lý thú ở kinh thành.

Nhưng mà không bao lâu sau Dao Quang liền trở lại, chỉ là là sắc mặt không được tốt lắm, nhìn thấy Mộ Niên chốc lát hoà hoãn lại.

Dao Quang không ra ngoài nữa, trò chuyện với Mộ Niên giết thời gian. Buổi tối cùng Mộ Niên ngủ chung một cái giường, hai người hàn huyên nói chuyện phiếm tới rất trễ.

Dao Quang nói, hôm nay hắn ra cửa, từ rất xa nhìn thấy thê chủ của hắn là Cảnh Tri, sợ bị nàng nhìn thấy nên liền vội vàng trở lại, cũng may là chuyện của hắn đã hoàn thành.

Dao Quang nói, mặc dù hắn gả cho Diệp Cảnh Tri, nhưng hai người hầu như chưa từng gặp mặt, huống chi là là nói chuyện.

Dao Quang nói, hắn không thích hợp với cuộc sống như thế, nếu sớm biết chắc chắn hắn sẽ kiên quyết phản đối hôn sự này.

Dao Quang nói, hắn không cam lòng, hắn không sai.

Dao Quang nói, Mộ Niên, ngươi rất may mắn.

Dao Quang nói, đứa ngốc, ngủ đi.

Giọng nói Dao Quang bình thản, không có bất công phẫn hận, mà là lạnh nhạt không quan tâm.

Đột nhiên Mộ Niên cảm giác được ánh mắt mình ươn ướt, không biết có phải bởi vì cuộc gặp gỡ của Dao Quang hay là bởi vì câu nói sau cùng của hắn (DQ) làm hắn nhớ tới người nào đó.

Ngày tiếp theo hai người dậy rất sớm, Dao Quang rất thân thiết lôi kéo Mộ Niên ghé qua các tiệm trên đường phố, hai người đi dạo mãi cho đến xế chiều cũng không biết mệt.


Lúc này, hai người đi tới bờ sông, mỗi người trên tay cầm một xâu mứt quả, mặt mày đều nở nụ cười.

“Dao Quang?” Ở phía trước có hai người đang đứng, một người trong đó có vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn vài tia phức tạp, khẽ kinh ngạc kêu một tiếng thăm dò.

Hai người này chính là Diệp Cảnh Tri cùng Hạ Húc.

Mộ Niên không biết Cảnh Tri, nhưng hắn nhận ra Hạ húc, nghĩ đến lời Dao Quang đã nói, trong lòng đại khái đoán được mấy phần. Có chút lúng túng, khẽ cúi đầu.

Thân thể Dao Quang không hề dừng lại, giống như các nàng nhận lầm người, không phải đang gọi tục danh của hắn dắt Một Niên đi tới, mặt không đổi sắc, cứ như vậy lướt qua.

Đi được mấy bước lại nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của Hạ húc: “Công tử, đồ của ngươi rớt.”

Dao Quang thầm kêu hỏng bét, Mộ Niên vô ý thức quay đầu trở lại.

Liền nhìn thấy sắc mặt âm hàn của Cảnh Tri, một khối ngọc lẳng lặng nằm trong tay nàng.

Đây là vật gia truyền của Diệp gia, lúc hắn gả cho Cảnh Tri chính tay đương gia chủ mẫu Diệp gia tặng cho hắn, đại biểu cho thân phận gia tộc, cũng nhắc nhở hắn phải luôn luôn mang theo trên tay, ban đầu hắn quả thật lúc nào cũng mang, nhưng sau đó lại cảm thấy không có ý nghĩa nên lấy xuống tùy ý đặt ở trên người, ai ngờ nó vào lúc này lại tuột xuống từ.

“Đây không phải là đồ của ta.” Mộ Niên lắc đầu.

Vẻ mặt Dao Quang không thay đổi, “Nếu không phải chúng ta, vậy đi thôi.” Liền kéo Mộ Niên đi.

“Chờ đã,“ Phía sau truyền đến tiếng nói nghiến răng nghiến lợi của Cảnh Tri, “Công tử không muốn nhìn kỹ một chút sao......”

“Không cần.” Dao Quang lạnh nhạt trả lời, gia tăng cước bộ.

Một đôi tay to bắt được cánh tay của hắn, Dao Quang trừng mắt liếc Cảnh Tri: “Cô nương xin tự trọng, ngài muốn đến gần cũng không nên dùng biện pháp này......”

Vẻ mặt Cảnh Tri càng thêm băng hàn, lực tay không khỏi gia tăng: “Dao Quang......”

Dao Quang bỗng nhiên rút cánh tay ra, một tay vòng qua Mộ Niên, một tay đánh một chưởng đến chỗ Cảnh Tri, Cảnh Tri vô ý thức tránh ra, liền thấy hai người phi thân đi.


Cảnh Tri biết Dao Quang có công phu, nhìn phương hướng bóng lưng biến mất mà ngẩn người. Sau đó nghe tiếng người ồn ào, “A ~ có người rơi xuống nước!” Lập tức chạy tới.

Vừa thoát đi, Dao Quang nhanh chóng nói bên tai Mộ Niên: “Mộ Niên, ngươi không cần lo lắng, ở chỗ này đợi đợi ta...ta biết nhiều đường, sẽ lập tức lẻn về tìm ngươi......” Không đợi Mộ Niên phản ứng, liền phi thân nhảy vào trong nước, không thấy bóng dáng.

Cục diện nhất thời càng thêm hỗn độn, Mộ Niên bị dòng người chen tới chen lui làm đứng không vững, trong lúc bối rối nghe thấy tiếng nói Y Cẩm, theo phương hướng này nhìn lại, liền thấy bóng dáng mình luôn nhớ thương kia......

Trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhưng ngại Cảnh Tri ở cùng nên không dám nhích tới gần, lúc này không biết người nào đẩy hắn một cái, liền ngã nhào.

Chờ hắn nhìn lại lần nữa, mấy người bọn họ đã trở về thuyền. Trong lòng có chút mất mác.

Lúc này có một người toàn thân ướt nhẹp lấy tay sờ sờ mặt hắn, tràn đầy nụ cười, “Ta đã về rồi ~ người mới vừa rồi là thê chủ của ngươi sao?”

Thấy hắn gật đầu lộ ra vẻ mặt mất mát, lắc đầu cười nói, “Ta cùng ngươi chờ một chút, chờ Diệp Cảnh Tri đi, ngươi vào tìm nàng.”

Mộ Niên lắc đầu, xoa xoa tai đã bị ướt của Dao Quang, “Hay là trở về thay quần áo đi.”

“Đứa ngốc,“ Hắn không để ý cười cười, “Chúng ta là người tập võ mới không cần cái này đâu. Tới đây~” Lôi kéo hắn đến gần.

Trong lòng Mộ Niên nôn nóng, Dao Quang lôi kéo hắn nói thật lâu, rốt cục thấy mấy người đi ra, đợi Cảnh Tri, Hạ húc rời đi, Dao Quang dùng ánh mắt khích lệ Mộ Niên, nhìn hắn đi về phía Sơ Hiểu đang một mình đứng ở trên boong thuyền, mới yên tâm xoay người.

Vừa quay đầu lại, liền rơi vào một đôi con ngươi thâm trầm không thấy đáy......

Mộ Niên từng bước từng bước đến gần, chỉ cảm giác tiếng tim đập càng lúc càng lớn......

“Sơ hiểu......” Hắn thử hô......

Thân thể người trước mắt cứng đờ, xoay người lại......

Sơ hiểu cảm thấy người trước mặt chôn thật sâu vào trong ngực nàng, mới thỏa mãn hừ hừ, hô hấp ấm áp phả vào cái cổ trắng noãn. Ngứa một chút, cũng rất ấm áp.

Ôm lấy hắn thật chặt, nàng cúi đầu cười cười: hôm nay, rốt cục có thể được ngủ một giấc thật tốt......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận