Sơ Hạ Trong Tôi

Trước tết âm lịch một tuần là lễ trao giải Kim Ngưu, một trong ba lễ trao giải đứng đầu trong nước. Kỷ Sơ Hạ đóng vai phụ trong Vì hắn, cũng tham gia cuộc đua tranh giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Bộ phim Vì hắn được chiếu một tháng, tuy vì đề tài khác biệt mà bán vé chỉ thường thường, nhưng danh tiếng lại không tồi. Có ảnh hậu trong phim, còn có Kỷ Sơ Hạ luôn hot, độ nổi tiếng trên internet rất cao. Diễn xuất của Kỷ Sơ Hạ tiến bộ rõ như ban ngày, tham gia tranh giải Kim Ngưu cũng rất hợp logic.

Lúc vừa mới biết bản thân được đề cử, Kỷ Sơ Hạ thật kinh hỉ. Cậu rất để bụng bộ phim này, đoạn thời gian đó cũng là lúc cậu đang vướng vào vụ án cũ của mẹ, lúc diễn đạt tình cảm của nhân vật, cậu cực kỳ đồng cảm, có thể nói là phát huy hơn hẳn lúc bình thường.

Thấy cậu cao hứng như vậy, Tần Ý vốn không để ý đến việc này chút nào quay qua hỏi cậu: “Em thật sự muốn đạt giải thưởng này?”

Kỷ Sơ Hạ dùng sức gật đầu: “Đương nhiên là muốn rồi, Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất giải Kim Ngưu đó! Đây là giải Kim Ngưu đó.”

Tần Ý không để ý nhiều đến chuyện trong giới giải trí, cũng không rõ lắm giải thưởng Kim Ngưu có địa vị gì trong nước, nhưng thấy Kỷ Sơ Hạ coi trọng như vậy, chắc chắn rất có giá trị.

Hắn giơ tay vuốt vuốt mấy sợi tóc sau gáy cậu, khóe miệng cong lên một nụ cười nhẹ: “Thật sự muốn như vậy?”

“Đương nhiên!” Kỷ Sơ Hạ theo bản năng phụ họa, thấy dáng vẻ Tần Ý như có dự tính trước trong lòng, suy nghĩ chuyển chuyển, nhanh chóng nhắc nhở hắn: “Có thể đạt được giải thưởng hay không còn phải xem em có đủ thực lực không, anh đừng có bỏ tiền mua cho em, em muốn kết quả trung thực nhất.”


“Không đâu, anh tin tưởng ở em, em nhất định có thể đạt được giải thưởng bằng thực lực của mình.”

Tần Ý đã xem bộ phim Vì hắn, trong mắt hắn, Kỷ Sơ Hạ diễn rất hay, hoàn toàn xứng đáng có được giải thưởng này.

Ngày trao giải thưởng, Kỷ Sơ Hạ mặc tây trang tham dự, đẹp trai giống như hoàng tử, ánh đèn sáng chói chiếu lên dáng vẻ thong dong tự tin của cậu, cậu hào phòng cười nói với phóng viên phỏng vấn: “Đương nhiên là tôi rất mong chờ rồi, mặc dù là lần đầu tiên, nhưng có thể được đề cử chính là lời khẳng định lớn nhất của tôi, có thể đạt được giải thưởng thì càng tốt.”

Có phóng viên truy hỏi Kỷ Sơ Hạ: “Đêm nay chủ tịch Tần không đến cùng anh à?”

Nhắc đến Tần Ý, hai mắt Kỷ Sơ Hạ lập tức sáng lên không ít, khóe miệng cũng nhếch lên: “Anh ấy đi công tác nước ngoài rồi, nhưng ảnh sẽ xem trực tiếp.”

“Chủ tịch Tần có nghĩ anh sẽ lấy được giải thưởng này không?”

Không phải Kỷ Sơ Hạ không nghe ra phóng viên đang gài bẫy cậu, đừng nói là đạt giải thưởng, cậu chỉ mới được đề cử thôi mà trên mạng đã có người nghi ngờ bình phẩm tính trung thực của giải thưởng rồi. Đương nhiên đa số mọi người đều có ánh mắt sáng như tuyết, quả thật diễn xuất của cậu trong Vì hắn rất tốt, ngay cả những chuyên gia bình luận điện ảnh nổi tiếng độc miệng nhất trên mạng cũng không thể chê cậu được, mấy ý kiến tiêu cực không chiếm được thượng phong.

Kỷ Sơ Hạ gật đầu: “Đương nhiên anh ấy tin tưởng tôi, cũng tin tưởng tôi có thực lực này.”


Nói là nói như vậy, nhưng lúc chân chính ngồi ở lễ trao giải chờ thông báo giải thưởng, Kỷ Sơ Hạ vẫn khẩn trương. Kết quả giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất nằm ở đoạn sau, thời gian trôi qua rất nhanh, đợi đến khi ảnh hậu là khách mời thông báo kết quả đi lên sân khấu, Kỷ Sơ Hạ lặng lẽ siết chặt tay. Ứng Hoa Hâm ngồi bên cạnh nhỏ giọng an ủi: “Đừng căng thẳng, không có việc gì đâu.”

Tuy toàn bộ đoàn làm phim, bao gồm cả đạo diễn Tăng và Ứng Hoa Hâm đều nghĩ cậu sẽ không khó khăn gì mà đạt được giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, nhưng dù sao tư lịch của Kỷ Sơ Hạ còn thấp, nếu ban giám khảo chú trọng điểm này, khó tránh khỏi sẽ nghiêng về phía mấy ứng cử viên có tuổi nghề lâu năm hơn, thế nên không ai có thể nói chính xác trước được điều gì. Đương nhiên đến lúc này, mọi người đều hy vọng Kỷ Sơ Hạ có thể đạt được giải thưởng.

Ngắn ngủi nửa phút đồng hồ, mỗi động tác của khách mời công bố giải thưởng trên sân khấu lại như một bộ phim quay chậm. Gương mặt tươi cười của những người đề cử, gồm cả Kỷ Sơ Hạ đều được chiếu lên màn hình lớn, tất cả mọi người như ngừng thở.

Lúc khách mời công bố giải thưởng đọc to tên của Kỷ Sơ Hạ, cậu ngơ ngác không kịp phản ứng. Camera nhắm ngay cậu quay được một màn này, mãi cho đến khi Ứng Hoa Hâm bên cạnh đứng lên chúc mừng, rốt cuộc Kỷ Sơ Hạ mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng lên ôm chầm và bắt tay những người xung quanh. Sau đó cậu giống như đang nằm mơ giữa ban ngày mà đi lên sân khấu, đón nhận cái cúp từ tay khách mời trao giải rồi phát biểu lời cám ơn.

Tuy cả người đều ngơ ngác, nhưng cũng may Kỷ Sơ Hạ không làm trò cười trên sân khấu. Cậu bình tĩnh nói lời cám ơn đã đọc trước vô số lần trong lòng, cám ơn nhà sản xuất, đoàn làm phim, các fan, người nhà, đương nhiên còn có người mà cậu yêu.

Lúc nói đến mấy chữ “Người yêu”, Kỷ Sơ Hạ như bừng tỉnh giấc mộng, ngượng ngùng cười trước camera, sau đó cúi chào mọi người thật sâu.

Lúc quay trở lại chỗ ngồi, rốt cuộc tâm trạng kích động của Kỷ Sơ Hạ dần dần bình tĩnh lại. Chuyện đầu tiên mà cậu làm chính là lấy di động gửi tin nhắn cho Tần Ý, kèm ảnh chụp cái cúp: “Em đạt giải thưởng rồi!”

Bên kia gần như trả lời trong vòng một giây: “Chúc mừng em.”


“Anh thật sự đang xem trực tiếp hả? Giải thưởng này là em đạt được bằng thực lực đúng không? Anh không có tiêu tiền đó chứ?” Kỷ Sơ Hạ lo lắng xác nhận lại với hắn.

Tần Ý nhìn màn hình di động, nhỏ giọng cười ra tiếng. Hắn gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thấp thỏm ngốc ngốc của cậu khi hỏi câu này, vì thế cố ý đùa cậu: “Làm giám khảo thật sự rất khó.”

Kỷ Sơ Hạ lộp bộp trong lòng: “Anh thật sự bỏ tiền mua?”

“Ngốc quá, em tin tưởng vào bản thân chút đi. Anh không làm gì hết, chính em đạt được giải thưởng này.”

Kỷ Sơ Hạ nhìn chăm chú vào màn hình di động, gần như muốn đục thành cái lỗ, tâm trạng lúc cao lúc thấp, rồi lại hơi bực mình Tần Ý cũng học xấu, cố ý đùa giỡn cậu. Thế nhưng xác định giải thưởng này quả thật không phải mua mà có, Kỷ Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng càng vui vẻ.

Buổi lễ kết thúc, phỏng vấn xong cũng gần rạng sáng, trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở Kỷ Sơ Hạ: “Chủ tịch Tần đến đây, đang chờ anh ở bãi đậu xe bên kia.”

Cậu thật bất ngờ, vốn tưởng phải hai ngày nữa Tần Ý mới về nước, thế mà hắn đã về sớm, thật sự là rất kinh hỉ.

Kỷ Sơ Hạ vội vàng đi qua, quả nhiên thấy xe của Tần Ý đậu ở cổng bãi đỗ xe. Cậu liếc mắt một cái là nhận ra, gần như là chạy đến rồi dùng sức mở cửa xe nhào vào trong, mang theo một thân khí lạnh.

Tần Ý kéo cậu ôm vào lòng, nắm tay giúp cậu chà xát: “Sao tay em lạnh như vậy, sao không mặc nhiều quần áo hả?”


“Tham dự lễ trao giải mà, đương nhiên không thể mặc quá nhiều, lên hình sẽ không đẹp.” Kỷ Sơ Hạ không thèm để ý chút nào, hay tay cầm cái cúp, như hiến vật quý cho Tần Ý nhìn: “Anh nhìn nè, em thật sự đạt được giải thưởng.”

Tần Ý cười cười giơ tay ôm gáy cậu, kề trán vào trán cậu nhỏ giọng nói: “Anh biết em có thể làm được mà, bảo bối của anh giỏi quá.”

Kỷ Sơ Hạ hơi đỏ mặt, Tần Ý cứ như vậy, thản nhiên mà khen ngợi khích lệ cậu, coi cậu là niềm kiêu hãnh của hắn.

“Sao anh về sớm vậy?”

“Muốn nhìn em đạt được giải thưởng, kết quả vẫn chậm một chút, không kịp rồi, hơn nữa ngày mai là đưa ông Táo, anh muốn cùng trải qua với em.”

Kỷ Sơ Hạ kéo tay hắn: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Lúc lễ trao giải mới kết thúc, trong nhóm phóng viên có người hỏi cậu một câu, năm nay cậu đã gia đình, sự nghiệp thì thành công lấy được giải thưởng lớn như vậy, còn có giấc mộng nào chưa hoàn thành không. Kỷ Sơ Hạ trả lời không có, người đàn ông bên cạnh chính là giấc mộng lớn nhất cả đời của cậu, cuộc đời cậu cũng theo đó mà viên mãn. Còn những cái khác, cậu tin rằng chỉ cần bản thân cố gắng phấn đấu thì một ngày nào đó cũng có thể trở thành sự thật.

Tần Ý hôn lên trán Kỷ Sơ Hạ: “Được, chúng ta về nhà.”

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui