Sợi dây vô hình trói buộc Lâm Từ Miên biến mất, cậu thở phào nhẹ nhõm, cả người sáng sủa hẳn lên.
Lâm Từ Miên lăn qua lăn lại trên giường mấy lần rồi ngủ thêm hai tiếng nữa, sau đó đeo khẩu trang và đội mũ đi ra ngoài.
Lâm Từ Miên biết rất rõ vị trí của mình.
Cậu là vạn người ghét nên không có khả năng có người hâm mộ, người xem cũng không muốn nhìn thấy cậu, các thành viên nhóm nhạc và các khách mời ghi hình không thèm đếm xỉa tới cậu, thậm chí còn chẳng buồn tỏ ra tốt tính với cậu.
Dưới tình huống này, vì hiệu quả chung của tổng thể chương trình và nhận thức của công chúng, tốt nhất cậu nên im lặng ngồi một bên, nỗ lực giảm thiểu sự hiện diện của mình để không khiến người khác khó chịu.
Khụ khụ, đây không phải chỉ là đàng hoàng chân chính thuận nước đẩy thuyền sao.
Lâm Từ Miên đang suy nghĩ nghiêm túc thì đột nhiên có thứ gì đó đập vào vai cậu.
Lâm Từ Miên không đề phòng nên loạng choạng vài bước mới miễn cưỡng lấy lại thăng bằng, tuy nhiên, thành viên cùng nhóm vừa chạm vào cậu không hề xin lỗi mà còn nhướn mày, nói với vẻ ác ý.
"Có fans đang đợi chúng ta ở dưới, sao cậu lại mặc xấu như vậy!?
Tốt xấu gì cũng là ngôi sao, cậu nên chú ý quản lý hình tượng của mình đi."
Khoan đã, ở bên dưới có fans sao?!
Lâm Từ Miên sững người, vô số cảnh tượng người nổi tiếng gặp gỡ fans hiện lên trong đầu cậu...
Chỉ cần nhìn thấy nhiều người đã khiến cậu hoảng sợ và mất tự nhiên chứ đừng nói đến đối mặt với một nhóm người hâm mộ cuồng nhiệt.
Sắc mặt Lâm Từ Miên lập tức trắng bệch, tay chân lạnh toát, bụng chợt đau nhức.
Lâm Từ Miên hít hà một hơi, không quan tâm chuyện khác nữa mà chỉ vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.
Tình cờ nhìn thấy bóng lưng của Lâm Từ Miên, Nhóm Trưởng cau mày không vui.
"Các fan đã đợi lâu rồi, chúng ta phải xuống lầu ngay, tại sao cậu ta còn chạy đi vệ sinh?"
Thành viên vừa nói chuyện với Lâm Từ Miên đùa cợt.
"Làm gì có fan only nào chạy đến khách sạn đợi cậu ta, fan nhóm cũng không thích cậu ta, Lâm Từ Miên có xuất hiện hay không cũng chả ảnh hưởng gì."
Nhóm Trưởng suy nghĩ vài giây rồi khẽ gật đầu.
Mặc dù Nhóm Trưởng không quan tâm đến cảm nhận của Lâm Từ Miên nhưng hình tượng của nhóm nhạc nam vẫn luôn là tình bạn và sự đoàn kết, hắn đang lo sự vắng mặt của Lâm Từ Miên sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm.
Tuy nhiên, xét đến việc hiện tại Lâm Từ Miên đang bị người người ghét bỏ, sự vắng mặt của cậu ta có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhóm Trưởng không đợi Lâm Từ Miên nữa mà đi thang máy xuống dưới cùng với bảy thành viên khác.
Khi đến sảnh chính của khách sạn, nhìn thấy fans đang tụ tập ở cửa và cầm bảng hiệu đèn nhấp nháy, bọn họ lập tức chuyển sang chế độ công việc và nở nụ cười chào đón.
Nhóm nhạc nam có quá nhiều thành viên, chỉ có fan nhóm chú ý đến sự vắng mặt của Lâm Từ Miên nhưng bọn họ không mấy quan tâm, ngược lại càng vui vẻ hơn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù trong lòng Chu Thần vui sướng tột độ nhưng cũng không quên ném đá xuống giếng, hắn gửi cho Lâm Từ Miên một tin nhắn tưởng chừng như quan tâm nhưng thực chất lại đầy giễu cợt.
Chu Thần: Cậu không sao chứ, sao lại không xuống đây? Bọn tôi đang ở cửa phụ của khách sạn, ở đây có rất nhiều fans nhưng hình như không có fans của cậu.
Chu Thần: [Hình ảnh]
Lúc này Lâm Từ Miên đang ngồi trong phòng vệ sinh, lo lắng đến mức thầm ước có thể trở thành cây nấm mốc mọc trong góc tường.
Nhìn thấy tin nhắn của Chu Thần, Lâm Từ Miên thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều đang ở cửa sau, cũng không có fans đứng đợi cậu, vậy không phải cậu chỉ cần đi thẳng ra ngoài bằng cửa chính của khách sạn sao!
Đúng là người tốt, còn đặc biệt nhắc nhở cậu một câu.
Bụng dạ vừa rồi còn kêu ầm ĩ chống đối đã không còn đau nữa, Lâm Từ Miên thoải mái đi thang máy xuống dưới và đi ra khỏi cửa chính của khách sạn mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Hai chiếc xe giống hệt nhau đậu sẵn ở cổng, Lâm Từ Miên tùy tiện ngồi vào chiếc xe đậu phía trước.
Tài xế liếc nhìn cậu một cái rồi trực tiếp khởi động xe.
Lâm Từ Miên ngơ ngác hỏi.
"Anh không đợi bọn họ sao?"
Qua kính chiếu hậu, tài xế nhìn Lâm Từ Miên với ánh mắt kỳ quái.
"Không phải bọn họ luôn ngồi ở xe sau sao?"
Lâm Từ Miên hoang mang chớp chớp mắt, suy đi nghĩ lại mới nhận ra ý tài xế là gì.
Chắc là các thành viên khác ghét bỏ cậu đến mức không muốn đi chung xe với cậu.
Chiếc xe này mặc dù có rất nhiều không gian nhưng nếu nhét chín người đàn ông vào nhất định sẽ bị ép không khác gì cá mòi đóng hộp.
Lâm Từ Miên chỉ tưởng tượng thôi mà đã cảm thấy thở không nổi.
Lâm Từ Miên không nói gì nữa, cậu cởi mũ, tùy tiện vuốt tóc vài cái, ỷ trước mặt có lưng ghế che khuất nên nằm dựa trên ghế chơi game mà không chút để ý đến hình tượng, thoải mái đến mức như đi trên chín tầng mây.
Cậu là người duy nhất trong nhóm được ở một mình một phòng giường cỡ lớn và một mình ngồi một xe, đây không phải là đãi ngộ của C vị* sao!
(*C vị - center, vị trí trung tâm)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...