Cơn biến động tài chính đảo lộn toàn cầu, Doanh nghiệp Sở thị dưới sự chấn động của cơn khủng hoảng tài chính này, chẳng những không bị ảnh hưởng, ngược lại còn thừa dịp tình thế cũng mua lại không ít công ty gặp phải nguy cơ tài chính, có thể nói là doanh gia lớn nhất.
Rất nhiều tạp chí kinh tế tranh nhau muốn phỏng vấn nhà lãnh đạo cao nhất của Doanh nghiệp Sở thị — Sở Thận Chi tổng tài, nhưng đều bị Sở tổng tài khéo léo cự tuyệt lấy lý do vì sự vụ bận rộn.
Nếu như đại chúng xã hội biết Sở tổng tài vĩ đại của chúng ta đang vội vàng chuyện gì, đại khái sẽ bất tỉnh nhân sự.
Tại cao ốc Doanh nghiệp Sở thị, bên trong một căn phòng tạp vật không ai để mắt tới, sở đại tổng tài tại thương giới có khả năng hô phong hoán vũ, tại Doanh nghiệp Sở thị có được đại quyền sinh sát, đang quỳ gối trên sàn nhà mút “bảo vật” yêu quý…
“Hừ uh… Ngọc nhi… Ca ca nhớ ngươi muốn chết… Bảo bối của ta…”
Đem côn th*t của nam nhân mút đến tấm tắc rung động, Sở Thận Chi vẻ mặt say mê mà giương mắt nhìn đệ đệ yêu đến phát cuồng của hắn.
“Ca ca, mau buông ta ra…” Trên mặt phân không rõ là thống khổ hay vui sướng, Sở Thiên Ngọc miễn cưỡng khống chế chính mình không bắn tinh trong miệng yêu tinh.
Đáng chết, hắn sao lại ngu xuẩn đến mức mắc mưu ca ca.
Biết rõ theo hắn một mình tại một cái phòng khẳng định sẽ xảy ra chuyện, chính mình lại không kháng cự được ánh mắt mê người của ca ca.
“Ca, không được… Nhanh buông ra… Ta còn có một cuộc họp phải tham gia a…”
Từ sau khi Sở Thiên Ngọc tốt nghiệp đại học, hắn không để ý lời phản đối của ca ca, cố ý muốn bắt đầu làm cho công ty từ nơi cơ bản nhất.
Vì càng thêm hiểu rõ nhu cầu của khách hàng, hắn lựa chọn bộ nghiệp vụ coi như khởi điểm, từ nhân viên nghiệp vụ bậc thấp nhất bắt đầu công việc.
Mỗi ngày chăm chỉ chạy theo khách hàng, tránh không khỏi hứng gió hứng nắng, ca ca mỗi ngày chung quy đau lòng mà tìm mọi cơ hội, tại công ty vì hắn lau lau mồ hôi, đấm đấm chân.
Có khi đấm đấm nhân tiện lau đến cò súng (ẩn dụ = …), phát sinh tình hình bây giờ…
“Tiểu đệ đệ” bị hầu hạ sảng khoái đến lên trời, mặc dù rất muốn thống khoái mà làm với ca ca một hồi, nhưng Sở Thiên Ngọc rất rõ chức trách công việc của mình.”Ca, ngoan, chúng ta về nhà tiếp tục, nếu như ta đến muộn sẽ bị quản lý mắng…”
“Ai dám mắng Ngọc nhi của ta?” Sở Thận Chi vừa nghe xong liền hỏi, lập tức tức giận đến nhảy dựng lên!”Từ nhỏ ngay cả ca ca cũng không nỡ mắng ngươi một câu, người nào dám mượn gan trời? Dám ở địa bàn Sở gia chúng ta tạo phản? Ngọc nhi, ngươi nói, có phải là Trần giám đốc kia?”
Sở Thiên Ngọc thừa dịp lúc ca ca phát hỏa, nhanh mắt lẹ tay mà đem “tiểu đệ đệ” đút vào lại trong quần.”Là ai cũng không trọng yếu. Ca, ngươi đừng nhúng tay vào chuyện của ta, bây giờ ta chỉ là một viên chức nhỏ bé của bộ nghiệp vụ, đi họp đúng giờ vốn là thủ tục cơ bản nhất, quy định này nghe nói cũng là ngươi chế định a, Sở đại tổng tài.”
“Ai nha, quy tắc ca ca đặt vốn là cho người khác tuân thủ, Ngọc nhi của ta cao hứng mấy giờ đến thì mấy giờ đến, ai dám nói ngươi đến muộn, ca ca liền phái hắn đến Nam Cực họp với chim cánh cụt!”
Sở Thiên Ngọc nghe vậy quả thực dở khóc dở cười.”Đủ rồi, ca, đừng lôi thôi nữa. Sau này không cho ngươi đến tìm ta “thuê phòng” nữa, vạn nhất bị người phát hiện thân phận của ta, như vậy không tốt đâu.”
“Nhưng ca ca không nỡ để ngươi đi.” Sở Thận Chi đau lòng mà vuốt gương mặt của đệ đệ vì phơi nắng mà trở nên hơi đỏ, “Ngọc nhi của ta ở bên ngoài chạy bôn đông bôn tây, dầm mưa dãi nắng, nhưng ca ca lại trong phòng làm việc vểnh chân hưởng máy lạnh, ngươi bảo ta sao an tâm được?”
“Hết thảy đều là chính ta lựa chọn, không cho ngươi tự trách mình nữa.”
“Nhưng — ”
“Ca, ta van ngươi ngươi mau quay về phòng tổng tài đi, ta phải đi họp rồi, buổi tối gặp.” Sở Thiên Ngọc sau khi nâng khuôn mặt xinh đẹp kia lên và cúi đầu hôn một cái, liền nghêng ngang đi…
Lòng tràn đầy khó chịu mà trở lại phòng tổng tài làm việc, Sở Thận Chi vừa vào cửa đã bị “Thiên tài thư ký” của hắn ôm trụ.
“Trời ạ! Thật là tốt tổng tài ngươi cuối cùng đã trở về! Nhanh cứu giúp ta a!” Vương Gia Vĩ thiếu chút nữa khóc rống chảy nước mắt.
“Vương Gia Vĩ, ngươi làm cái gì? Gặp quỷ?” Sở Thận Chi tức giận mà thưởng hắn một cái đánh mạnh!
“Ô… Tổng tài thật xấu, người ta thiếu chút nữa bị cường bạo rồi, ngươi còn đánh ta.” Vương Gia Vĩ vuốt vuốt cái trán đỏ lên.
“Cường bạo?” Sở Thận Chi nhíu mày, “Ngươi nói hưu nói vượn cái gì?”
“Ô… Là thật! Bên trong có một đại biến thái ăn mặc quái dị nói muốn tìm ngươi, ta chỉ bất quá rót tách cà phê cho hắn, hắn đã nói ta câu dẫn hắn, một tay lấy ta đè trên mặt đất, đối với ta động tay động chân, thật là khủng khiếp a!” Vương Gia Vĩ rùng mình một cái.
“Đại biến thái ăn mặc quái dị?” Sở Thận Chi trong đầu đột nhiên linh quang chợt lóe, “Chẳng lẽ là hắn?”
Mở ra phòng khách quý sát vách, Sở Thận Chi liếc mắt một cái liền thấy một người nam tử tuấn mỹ thân hình cao lớn, da dẻ ngăm đen, ngũ quan khắc sâu.
Hắn có bờ vai dài, trên đầu thắt một sợi dây cột tóc nạm đầy châu báo, trên người xích lõa, thân dưới mặc váy tơ đen như màu mực, trên tay đang quơ một thanh đoản đao hình thù kỳ lạ quái dị, nhảy những bước múa biến hóa kì lạ.
“Mặc Ưng! Quả nhiên là ngươi.” Sở Thận Chi thở dài.
“Này, A Thận!” Mặc Ưng đánh tiếng bắt chuyện, tiếp tục chuyên chú vào “đao vũ” của hắn.
Sở Thận Chi đối với hành động kì dị của tên bạn học đại học này sớm đã thấy mãi thành quen. Hắn biết Mặc Ưng mỗi lần gặp phải mỹ nhân làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào, đều cầm lấy bảo đao cùng hắn lớn lên hảo hảo khua một phen.
Mà hắn càng hưng phấn sẽ nhảy càng lâu.
Sở Thận Chi ở một bên sau khi ngồi hết mười phút, rốt cục bắt đầu cảm thấy kinh ngạc.
Oa, xem ra lần này người làm cho Mặc Ưng hăng hái bừng bừng như thế, khẳng định là một thiên tiên Đại mỹ nhân rồi.
Bất quá hắn chẳng muốn quản hoa tâm đại củ cải này lại coi vừa ý người nào rồi.
“Được rồi, đừng nhảy, nhìn hoài đầu ta cũng choáng váng.” Sở Thận Chi không kiên nhẫn mà trừng mắt hắn một cái, “Nói đi, đại nhân bận rộn như ngươi sao rảnh rỗi bay tới gặp ta vậy bạn học cũ?”
Mặc Ưng sau khi nhảy thêm vài cái, cuối cùng tạm thời thổ lộ được kích động của thân thể. Hắn cầm vải lau lau cái đầu đầy mồ hôi, đặt mông ngồi lên ghế sa lon.”Đem chuyện làm ăn tới cho ngươi a.”
“Làm ăn?” Sở Thận Chi hồ nghi mà nhìn hắn, “Làm ăn gì?”
“Năng lượng mặt trời a.” Mặc Ưng vừa nói vừa cầm vải bắt đầu lau chùi bảo đao của hắn, ” ‘Mã Thái Cổ Quốc’ chúng ta vốn có danh xưng là đất nước mặt trời, có ánh nắng dồi dào, đường ca của ta, oh, chính là quốc vương bệ hạ, hắn muốn tại quốc nội phát triển sản nghiệp năng lượng mặt trời, lần này chính là phái ta đến với Doanh nghiệp Sở thị các ngươi nói kế hoạch hợp tác.”
“Uh, cũng có ý tứ.” Sở Thận Chi từ chối cho ý kiến mà gật đầu.
“Này, đây chính là thương cơ mấy trăm triệu khổng lồ, người khác cầu cũng cầu không tới, ta tự mình đưa đến tận miệng cho ngươi, ngươi ngay cả một khuôn mặt tươi cười cũng không cho ta?” Mặc Ưng tức giận mà cắm đao vào lại trong vỏ đao.
“Sở Thận Chi ta nếu như việc buôn bán là dựa vào mua vui, Doanh nghiệp Sở thị sao có thể có quy mô như hôm nay?” Sở Thận Chi lạnh lùng trừng mắt hắn một cái, “Đường ca ngươi cũng không phải một hôn quân, hắn có thể chọn công ty chúng tôi hiển nhiên thấy được rằng Doanh nghiệp Sở thị là sự lựa chọn tốt nhất của các ngươi.”
“Hảo hảo, ta cho tới bây giờ cũng nói không lại ngươi.” Mặc Ưng giơ hai tay đầu hàng.”Hôm nay không nói chuyện làm ăn, buổi tối theo ta đi hảo hảo uống một chén, như thế nào?”
“Không được, buổi tối ta phải về nhà với Ngọc nhi của ta.” Sở Thận Chi không chút lưu tình mà cự tuyệt.
“Lại là đệ đệ ngươi?” Mặc Ưng tức giận mà hai tay ôm ngực, “Sở Thận Chi, ngươi cũng đã lớn, một điểm tiến bộ cũng không có, suốt ngày dính đệ đệ ngươi không buông, thật sự là khiến người khác cười đến rụng răng.”
“Các ngươi chính là cũng cười hết răng đi, còn xúc phạm ta làm gì?” Sở Thận Chi không cảm thấy có vấn đề gì mà vẩy vẩy tóc, “Là ta yêu Ngọc nhi nhà ta muốn chết, hận không thể hai mươi bốn giờ bám chặt hắn không buông, thế nào?”
“Phải phải, coi như ngươi lợi hại, được rồi đi.” Mặc Ưng cho tới bây giờ chưa từng nói qua luyến ái thật sự rất khó lý giải, nếu như bản thân cùng một người chung một chỗ suốt hai mươi bốn giờ vốn là chuyện kinh khủng cỡ nào!
Chơi đùa với bạn tình rồi chia tay, như vậy mới nhiều tự do a! Kẻ ngu mới đàm luyến ái!
“Ngươi không theo ta uống rượu không sao. Tốt xấu ta cũng là khách hàng lớn của công ty các ngươi, chung quy phái một người ngươi tin qua làm bạn với ta đi.” Mặc Ưng liếm liếm miệng.
“Xem bộ dáng của ngươi tựa hồ đã chọn người hợp ý?”
“Không sai, tiểu đông tây la hét kia, thật đúng là hợp hứng thú của ta.” Trong mắt Mặc Ưng lóe quang mang chinh phục.
“Nếu như ta không đoán sai, người ngươi nói là thư ký của ta?”
“Ha ha, tân quả (bingo)!” Mặc Ưng vỗ tay cười to, “Thế nào? Mượn được không?”
“Cũng không phải không được…” Sở Thận Chi đột nhiên cười thần bí, “Nếu như ngươi giúp ta làm một chuyện, ta chẳng những vô điều kiện cho ngươi mượn, còn có thể giúp ngươi một tay…”
“Oh? Nói nghe thử…”
Sáng sớm cách ngày, Sở Thiên Ngọc cũng tương tự như thường lệ chạy xe máy, âu phục phẳng phiu đúng tám giờ sáng đi vào phòng làm việc.
“Sớm a, Tiểu Lôi.” Cùng đồng sự ngồi bàn kế bên bắt chuyện, Sở Thiên Ngọc đem bao công văn ném xuống bàn.
“Sớm a, A Thiên.” Tiểu Lôi đem một phần công văn đưa tới trước mặt hắn, “Này, đưa cho ngươi. Trần giám đốc dặn ngươi trước tiên xem số liệu bên trong, rồi đến phòng làm việc hắn tìm hắn.”
“Hảo. Ta biết rồi.”
“A Thiên, ngươi chắc còn chưa biết một thiên đại tin tức a.”
“Tin tức gì?”
“Ta nghe được tin đồn, một khách hàng tới công ty, nghe nói vốn là kế hoạch đầu tư mấy chục tỷ đây.”
“Oh, vậy rất tốt a.” Kỳ quái, chuyện đại sự hệ trọng như vậy, ca ca tối hôm qua ở nhà sao không nhắc tới? Sở Thiên Ngọc không khỏi có điểm buồn bực.
“Cái gì tốt, Trần giám đốc áp lực siêu lớn, khiến bộ nghiệp vụ chúng ta lần này cũng căng thẳng, ngàn vạn lần không thể xảy ra nửa điểm sai lầm, nếu không sẽ cho chúng ta nghỉ việc.”
“Nếu như là khách hàng lớn như vậy, chúng ta đây quả thật phải cẩn thận.” Sở Thiên Ngọc nghiêm túc mà gật đầu.
“Ôi, bắt đầu từ bây giờ chúng ta không còn những ngày tốt đẹp, ngươi a, đến lúc tăng ca tăng đến bạn gái cũng chạy theo người khác.” Tiểu Lôi thở dài chồng chất, lấy kinh nghiệm từng trải hảo tâm nhắc nhở hắn.
“Yên tâm. Ta cam đoan vợ của ta sẽ không chạy theo người khác.”
“Vợ? Là thuận miệng nói hay là có chính thức cử hành nghi thức?” Tiểu Lôi tò mò hỏi.
“Là chính thức.”
“Oa, ngươi không phải mới vừa tốt nghiệp đại học sao? Cam nguyện bị trói chặt nhanh như vậy?”
Sở Thiên Ngọc không có trả lời, thần sắc nghiêm túc lại đột nhiên nhu hòa xuống.
Chắc bắt đầu từ ngày mình sinh ra, đã bị con người xinh đẹp kia trói chặt rồi…
Vừa mới sửa sang lại hết tư liệu, Sở Thiên Ngọc đã bị gọi vào phòng làm việc của thủ trưởng.
“A Thiên, tư liệu ngươi cũng xem qua rồi?” Trần giám đốc ngồi ở trước bàn làm việc của hắn, ngẩng đầu nhìn nam hài rắn rỏi tuấn dật trước mắt.
“Đúng vậy, sau khi ta xem hết báo cáo nghiên cứu mới nhất về thiết bị năng lượng mặt trời này, còn tự mình tìm chút tư liệu liên quan.” Sở Thiên Ngọc nghiêm túc trả lời.
“Uh, tốt lắm.” Trần giám đốc mỉm cười.”Ngươi hẳn là nghe nói rồi, chuyện khách hàng của công ty chúng ta lần này không phải chuyện đùa. Hắn là thân đường đệ của quốc vương “Mã Thái Cổ Quốc”, cũng là bộ lạc tù trưởng được coi trọng nhất, bộ nghiệp vụ chúng ta lần này phụ trách tiếp đãi khách hàng lớn này, nhưng không thể có nửa điểm qua loa. Cơ hội lần này đối với ngươi mà nói là đợt tôi luyện tốt, ta đối với biểu hiện của ngươi cực kỳ khẳng định, quyết định cho ngươi tham dự tiếp đãi lần này, ngươi phải hảo nắm chặt.”
“Cám ơn giám đốc. Ta sẽ toàn lực ứng phó.” Sở Thiên Ngọc khom người, ngữ khí thận trọng mà nói.
Trần giám đốc thích nhất chính là khí độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của cấp dưới mới vào làm này, bây giờ ngay cả khách hàng cũng chỉ danh muốn hắn tiếp đãi, xem ra hắn bình thường bên ngoài phục vụ khách hàng, thái độ nhất định tốt lắm.
Trần giám đốc hài lòng mà gật đầu.”Mặc Ưng tù trưởng hết sức thích sống về đêm, hắn đặc biệt chỉ định một gian Pub, buổi tối ngươi nên hảo bồi hắn chơi đùa.”
“Vâng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...