Sổ Ghi Chép Siêu Sao

Ngày hôm sau, thời tiết cũng không tốt, sắc trời âm trầm, nhìn có vẻ lúc nào cũng có thể mưa được.

Nhưng mà dù vậy, Phương Nhạc Cảnh vẫn đến địa điểm quay phim đúng giờ – một ngôi công viên hoang phế ở ngoại ô. Bởi vì hoang phế cho nên mới có nhiều cảm xúc nguyên thuỷ, thường xuyên có người lấy nơi này làm bối cảnh.

Mọi người trong phòng làm việc đã đến rất sớm, đang điều chỉnh thiết bị. Công việc của Phương Nhạc Cảnh hôm nay rất đơn giản, chỉ cần làm nền cho nam nữ nhân vật chính, cả mặt cũng không cần lộ ra, cho nên cũng mừng rỡ thanh nhàn, ngồi ở bên cạnh xem náo nhiệt, sau đó buồn bực. “Vì sao hôm nay mọi người trông có vẻ hớn hở vậy?”

Ha ha ha ha sao lại vậy được, các bạn nhỏ thân mến nghe vậy lập tức nghiêm túc lên, tỏ vẻ chính mình căn bản là không hớn hở, tăng ca cuối tuần gì đó là mệt nhất, cậu ngàn vạn không cần nghĩ nhiều.

Phương Nhạc Cảnh nheo mắt lại. “Có phải có chuyện gì gạt tôi hay không?”

Các bạn nhỏ tiếp tục kịch liệt lắc đầu, mà còn cảm khái một chút thời tiết thật sự là không tồi nha… gì gì đó…

Phương Nhạc Cảnh đứng lên. “Đột nhiên nhớ tới hôm nay tôi có chút việc.”

Anh hùng xin dừng bước! Mọi người sôi nổi rơi lệ đầy mặt ngăn trở cậu, không thể đi, cậu đi rồi chúng tôi phải chụp thế nào, tuy rằng chỉ là làm nền, nhưng cũng không thể thiếu được đâu!

“Vậy thành thành thật thật nói cho tôi biết.” Phương Nhạc Cảnh ra điều kiện. “Các người rốt cuộc đang hớn hở vì điều gì?”

Chúng ta nhìn qua thật sự rất hớn hở sao? Mọi người vừa vui sướиɠ chà xát tay, vừa tỏ vẻ kỳ thật cũng hoàn hảo nha, chẳng qua là được chụp ảnh Tiêu Mễ Mễ mà thôi.

Phương Nhạc Cảnh. “Tiêu Mễ Mễ?”

“Đúng vậy đúng vậy, Tiêu Mễ Mễ!” Mọi người mãnh liệt gật đầu, ảnh hậu siêu cấp Tiêu Mễ Mễ, đại minh tinh Tiêu Mễ Mễ, chân dài eo nhỏ ngực lớn, đôi môi đỏ mọng lửa cháy, mái tóc uốn xoăn, quả thực quyến rũ nhất, chúng ta căn bản là không nghĩ sẽ được chụp!

Phương Nhạc Cảnh giật mình. “Cho nên mọi người hôm nay mới đến sớm như vậy sao?”

Các bạn nhỏ thân mến xấu hổ đỏ mặt.

Phương Nhạc Cảnh: …

Có thể không có tiền đồ hơn được không.

Đại khái bởi vì lúc mới hoạt động đã từng chịu qua nhiều đau khổ, cho nên tuy rằng đã trở thành một nữ minh tinh, Tiêu Mễ Mễ vẫn vô cùng khiêm tốn như trước, đúng giờ mang theo trợ lý đến hiện trường quay phim, lại còn mang theo đồ ăn vặt và thức uống chia cho mọi người.

Các bạn nhỏ thân mến hai mắt sáng lên, như đã đói bụng hai trăm năm rồi.

Dương Thiên một trận đau đầu, tựa hồ đoán trước được sau khi chấm dứt quay phim, đám người kia sẽ vì tranh đoạt đồ ăn vặt mà thảm sát đồng bọn vô cùng thảm thiết.

Nếu thật sự là như vậy, là người đứng đầu phòng làm việc, mình nhất định phải chạy trước hết, để tránh dính máu vào người.

Thật sự là không thể mưu tính sâu xa hơn được.

Đại khái là bởi vì những gì Tiêu Mễ Mễ trải qua trước đây quá mức truyền kỳ, cho nên Phương Nhạc Cảnh cũng khó tránh khỏi nhìn nhiều hơn vài lần, nhưng cho dù thấy thế nào, cũng thật khó liên hệ cô với nữ diễn viên đa tình quyến rũ trêи màn ảnh, bởi vì còn chưa có hoá trang, gương mặt mộc, mái tóc ngắn và chiếc áo khoác trắng, nhìn càng giống chị gái hàng xóm hơn.

Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Tiêu Mễ Mễ quay đầu, vừa lúc đối diện với Phương Nhạc Cảnh.

“A…” Phương Nhạc Cảnh có chút bất ngờ không kịp đề phòng, xin lỗi cười cười với cô. “Chào chị.”

Tiêu Mễ Mễ quay đầu, nhỏ giọng nói với trợ lý vài câu.

Trợ lý gật gật đầu, cầm bữa sáng chia cho Phương Nhạc Cảnh, cung kính nói. “Chị Tiêu nói, hôm nay quay phim đã làm phiền cậu rồi.”

“Không cần khách khí.” Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn – đây cũng không phải lần đầu tiên cậu hợp tác với minh tinh, nhưng phần lớn ai cũng có chút kiêu ngạo. Tiêu Mễ Mễ vừa ra mắt đã đóng vai phản diện, người xem khó tránh khỏi sẽ chịu ảnh hưởng, chỉ cảm thấy cô ấy có tính cách xảo quyệt như trong phim, không nghĩ rằng lại ôn hoà săn sóc như vậy.

Sau khi chuẩn bị tốt tất cả, Tiêu Mễ Mễ vào phòng hoá trang tạm thời để chuẩn bị tạo hình. Dương Thiên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, chỉ thấy đã qua thời gian hẹn nửa tiếng, mà nam nhân vật chính Tần Minh lại còn chưa tới.

“Gọi điện thoại thúc giục đi.” Các bạn nhỏ thân mến mồm năm miệng mười đề nghị. Nhanh chóng chụp xong, kết thúc công việc, nếu không trời sẽ mưa mất.” Mưa có nghĩa là chỉ có thể để lần khác quay, Tiêu Mễ Mễ và Tần Minh đều là minh tinh đang nổi, thời gian tất nhiên rất khó hẹn, bên tạp chí lại đang chờ ảnh bìa, đến lúc đó khó tránh khỏi đau đầu.

Dương Thiên gật đầu, xoay người đi gọi điện thoại cho trợ lý Tần Minh, một lát sau trở về, “Họ nói là còn đang trêи đường, phải đợi một chút.”


Người không đúng hẹn sẽ không được người thích, nhưng mà nghĩ đến Tần Minh là con người rắn rỏi hình tượng cứng cáp, hẳn là cũng không mất nhiều thời gian làm tạo hình, cho nên mọi người cũng không lo lắng nhiều, tiếp tục đáng khinh ngồi xổm thành một vòng tròn, tán gẫu về diễn xuất nóng bỏng của Tiêu Mễ Mễ trong “Sóng tràn” rồi vô cùng hứng khởi khi đến phần quan trọng – ảnh nude, vừa nhìn đã biết vô cùng nguyên thuỷ.

Phương Nhạc Cảnh yên lặng gặm hăm bơ gơ, cách xa những người này một chút.

Lại qua mười mấy phút đồng hồ, trợ lý lại gần nói Tiêu Mễ Mễ đã tạo hình xong rồi, vừa nghe Tần Minh còn chưa tới, lập tức trầm mặt xuống.

Dương Thiên nói. “Tôi lại giục hắn.”

Sau khi bắt máy, đối phương không chỉ không xin lỗi, ngược lại có chút không kiên nhẫn. “Chúng tôi vừa mới ăn sáng xong, mười lăm phút nữa đến, các người cứ chuẩn bị mọi thứ cho tốt, anh Tần đến là có thể chụp được.”

Điện thoại được bật loa ngoài, cho nên tất cả mọi người ở đây đều nghe được, sắc mặt trợ lý Tiêu Mễ Mễ càng thêm khó nhìn.

Các bạn nhỏ thân mến yên lặng ngừng ăn đồ vặt, để tránh phát ra tạp âm lại bị giận chó đánh mèo.

“Chờ một chút đi, hắn luôn luôn như vậy.” Đại khái là ý thức được chính mình có chút âm trầm, trợ lý nhanh chóng hoà hoãn sắc mặt. “Tôi đi nói với chị Tiêu một tiếng.”

Mọi người sôi nổi gật đầu, trang nghiêm nhìn theo cô trở về phòng hoá trang, sau đó bắt đầu mở sòng đặt cược, đoán thử sau khi Tần Minh đến có đánh nhau hay không.

Kết quả tất nhiên là sẽ không —— Tần Minh tuy nói bởi vì đóng vai gián điệp ly kỳ, hai năm nay vô cùng nổi bật, nhưng đối với Tiêu Mễ Mễ chẳng qua cũng chỉ là đàn em, đến trễ đã là đuối lý, giả bộ ngang ngược chỉ thể hiện là không có đầu óc.

Quả nhiên chỉ sau chốc lát,  việc đầu tiên Tần Minh làm là đi về phía Tiêu Mễ Mễ giải thích, nói liên tục chính mình trêи đường kẹt xe. Cho dù mặc kệ lý do là thật hay giả, ít nhất cấp bậc lễ nghĩa miễn cưỡng cũng đã chu toàn, Tiêu Mễ Mễ tất nhiên sẽ không so đo với hắn. Thợ hoá trang mang Tần Minh đi tạo hình, ngoài dự đoán của các bạn nhỏ, một Tần Minh hướng tới hình tượng rắn rỏi, thời gian hoá trang cư nhiên lại lâu hơn cả Tiêu Mễ Mễ, nửa ngày cũng không thấy đi ra.

Cái này là muốn hoá trang thành đoá hoa mẫu đơn hả! Các bạn nhỏ thân mến tò mò vô cùng, làm bộ nói chuyện phiếm đi ra đi vô xem náo nhiệt, một lúc lâu sau tập thể khóc lóc chui ra – hợp tác với nhiều minh tinh như vậy, còn chưa từng gặp qua người nào quái gở như thế, ngay cả tóc mái cũng phải chỉ định vị trí, quả thực hù chết người.

Phương Nhạc Cảnh bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, lúc này đang ôm quần áo ngồi ngủ trêи ghế, lúc bị đánh thức còn có chút mơ hồ. “Hả?”

Thật sự là đáng yêu nha! Mọi người trong phòng làm việc cố gắng nén chặt xúc cảm, sau đó nói. “Sắp phải quay phim rồi, đi thay quần áo đi.”

Phương Nhạc Cảnh làm biếng dùng sức duỗi thắt lưng, uống một hớp nước rồi đi vào phòng thay quần áo.

Chủ đề chụp ảnh lần này là chiến tranh dân quốc, Tiêu Mễ Mễ môi đỏ mọng tóc quăn, một thân sườn xám phô diễn dáng người tuyệt đẹp, trang sức ngọc lục bảo mang trêи người cô cũng biến thành trân phẩm hiếm có. Vì vậy các bạn nhỏ thân mến lại bắt đầu cào tường, sôi nổi tỏ vẻ sắp chịu không nổi, trở về nhất định phải phóng đại ảnh chụp dán lên tường, sau đó PS Tần Minh ở bên cạnh thành một cái cây khô!

Tần Minh vẫn diễn vai rắn rỏi cường tráng như cũ, Phương Nhạc Cảnh diễn vai người hầu của hắn, mặc áo sơ mi kiểu cũ cùng quần yếm ca rô (1), chỉ cần hơi lộ ra bóng dáng là tốt rồi, đối với cậu mà nói tất nhiên là một chút khó khăn cũng không có.

Thời gian quay phim so với dự tính muộn hơn nửa tiếng, cho nên tất cả mọi người đều đẩy nhanh tiến trình. Tần Minh cùng Tiêu Mễ Mễ tuy rằng là lần đầu tiên hợp tác, nhưng mà hai người đều là diễn viên lâu năm, cơ bản cũng không cần diễn thử, nhanh chóng nhập vai. Một màn cuối cùng là Tiêu Mễ Mễ diễn vai gián điệp tự sát, cảnh tượng Tần Minh thống khổ, vốn tưởng chụp xong là có thể nhanh chóng chấm dứt, trêи trời lại chợt vang lên một tiếng sấm sét, rồi sau đó những giọt mưa lớn nhanh chóng rơi xuống, thật giống như trời bị khoét một lỗ thủng.

Mọi người nhanh chóng trốn vào phòng hoá trang, trợ lý của Tiêu Mễ Mễ vừa giúp cô lau mặt, vừa trừng mắt nhìn Tần Minh bên kia một cái – nếu hắn không đến trễ, quay phim hôm nay vốn đã sớm kết thúc.

Tần Minh tự biết đuối lý, làm bộ như không thấy, trợ lý bên cạnh nói. “Xem ra mưa sẽ không tạnh ngay được, không bằng hôm nay dừng ở đây?”

Trợ lý của Tiêu Mễ Mễ tên là Phùng Mật, là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, nhìn hiền hiền lành lành, kỳ thật rất nóng tính. Vốn dĩ trong lòng khó chịu, vừa nghe thấy đối phương ngay cả lời xin lỗi cũng không có, nhất thời lại càng khó chịu. Nhưng mà trêи mặt ngược lại không biểu hiện ra, chỉ hỏi. “Anh Tần sau này còn có thời gian sao?”

Trợ lý Trần Minh gật đầu. “”Sắp xếp một chút, vẫn có thể tìm được thời gian.”

“Như vậy à.” Phùng Mật tiếc nuối. “Đáng tiếc lịch trình của chị Tiêu được sắp xếp qua vẹn toàn, hoạt động đã sắp kín đến nửa năm sau, không giống như anh Tần tự do như vậy, nói có thời gian liền có thời gian.”

Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh đều có chút muốn cười, đây rõ ràng là đang nói xéo Tần Minh không có nổi tiếng bằng Tiêu Mễ Mễ.

Quả nhiên, Tần Minh nghe vậy sắc mặt nhất thời âm trầm xuống. Tiêu Mễ Mễ nhìn về phía biên tập tạp chí phái tới. “Có thể sửa lại cảnh cuối cùng được không?”

“Cô muốn sửa như thế nào?” Biên tập rất tôn kính với cô.

Tiêu Mễ Mễ nói. “Tình tiết không cần đổi, trong mưa vẫn có thể chụp, huống hồ nếu muốn biểu lộ đau xót, như vậy ngược lại càng có thể đánh vào thị giác.”

“Cũng hay.” Biên tập ngắn ngủi suy xét, rất nhanh chóng đáp ứng đề nghị của Tiêu Mễ Mễ. Tần Minh nhíu mày, chỉ là không đợi hắn mở miệng nói chuyện, các bạn nhỏ thân mến phòng quảng cáo cũng đã bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay, còn điên cuồng tán dương tế bào nghệ thuật của Tiêu Mễ Mễ một chút, sôi nổi tỏ vẻ chỉnh sửa như vậy quả nhiên càng thêm hoàn mỹ.

Mọi người nhìn qua đều thực tán thành, Tần Minh cũng chỉ có thể đáp ứng. Vì vậy sau khi chuẩn bị thiết bị không thấm nước, mọi người liền quay phim trong mưa. Màn cuối cùng của Tiêu Mễ Mễ phải nằm trêи cỏ, lúc này trêи mặt đất đã đầy bùn nước, biên tập vừa định đổi cho ngồi ngồi dựa vào tàng cây, Phùng Mật cũng đã nhanh chóng trải một tấm ni lông trêи mặt đất.

Tiêu Mễ Mễ đưa ô cho nhân viên công tác, tựa hồ không có bất luận ý kiến gì về việc này. Mọi người phòng làm việc thấy thế cũng nhanh chóng điều chỉnh vị trí, dùng tốc độ nhanh nhất chụp xong cảnh tượng này, cũng kết thúc buổi quay ngày hôm nay của Tiêu Mễ Mễ.


“Chị Tiêu” Phùng Mật đưa khăn mặt đã chuẩn bị sẵn cho cô.

Trang điểm của Tiêu Mễ Mễ đã có chút nhoè, nhưng vẫn cảm ơn nhân viên công tác xong mới trở về thay quần áo, lúc gần đi không quên khen ngợi Phương Nhạc Cảnh. “Hôm nay biểu hiện của em rất tốt.”

“Cảm ơn chị Tiêu.” Những lời này rõ ràng chính là khách sáo, bởi vì hôm nay bóng dáng mình chỉ xuất hiện có ba lần mà thôi, trong đó có hai lần là bị làm mờ. Nhưng dù vậy, Phương Nhạc Cảnh vẫn là thực sự cảm ơn cô.

Sau khi Tiêu Mễ Mễ đi, còn lại cảnh cuối cùng của Tần Minh, yêu cầu hắn nhảy xuống từ trêи cao – cũng không có gì là nguy hiểm, nhưng nhìn nước bùn, Tần Minh vẫn là có chút bất mãn, thậm chí còn trực tiếp thể hiện trêи mặt.

Cái gì chứ… Mọi người sôi nổi ở chửi rủa trong lòng, vừa rồi Tiêu Mễ Mễ còn nằm trong nước bùn, một chút oán giận cũng không có, huống hồ hắn còn là một tên đàn ông.

Cảnh quay của Phương Nhạc Cảnh cũng đã chấm dứt, vốn định về nhà, nhưng nhìn thấy thân thể cô gái phụ trách đạo cụ không được thoải mái, đành phải để cô ấy về trước, chính mình ngồi xổm một bên giúp thu dọn đồ đạc.

Vì thế lúc Nghiêm Khải tới, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy, là trong màn mưa xối xả, Phương Nhạc Cảnh một tay cầm ô, một tay khác cố sức thu dọn đồ vật vào túi. Gió rất lớn, cho nên ô cũng chẳng có nhiều tác dụng, áo khoác của Phương Nhạc Cảnh bị mưa tạt đến ướt đẫm, tóc cũng có chút ẩm ướt.

“Chuẩn bị – nhảy!” Dương Thiên đang chỉ huy.

Tần Minh từ trêи cao nhảy xuống, bùn văng lên tung toé.

“Anh Tần.” Trợ lý nhanh chóng cầm ô đi qua.

“Thế nào?” Mọi người vây quanh bên người Dương Thiên.

“Cũng không tệ lắm.” Mắt Dương Thiên nhìn màn hình. “Vẫn có thể tốt hơn được.”

“Tôi xem chút.” Tần Minh lại gần, nhìn lướt qua màn hình liền nhíu mày, “Không được, chụp lại.”

“Vì sao?” Biên tập tạp chí không hiểu. “Tôi cảm thấy như vậy đã rất tốt rồi.”

“Không đủ hoàn mỹ.” Tần Minh xoay người leo lên cao.

Trợ lý thay hắn giải thích. “Ảnh này nhìn không rõ mặt.”

Biên tập tạp chí nhíu mày. “Nhưng mà cảm giác không tồi.”

“Chụp lại một bức nữa xem sao.” Trợ lý thực kiên trì.

Tần Minh cũng đã vào chỗ, những người còn lại cũng không tiện phản bác, đành phải chụp một lần nữa – lần này mặt ngược lại thấy rõ, nhưng biểu tình lại có chút khôi hài, còn không bằng lần đầu tiên.

Tần Minh lần này cả nói cũng không thèm nói, trực tiếp đến vị trí chụp. Thẳng thắn mà nói, ngũ quan của hắn không quá xinh đẹp, cũng không tạo quan hệ với các thần tượng khác. Nhưng người càng như vậy, càng trách móc nặng nề đối với người ngoài, thậm chí đến trình độ bới lông tìm vết, những người hợp tác với hắn đều hiểu rõ điều này.

Lần thứ ba từ trêи cao nhảy xuống, Tần Minh đặc biệt chú ý biểu tình cùng vị trí, ai biết lại thật trùng hợp, một trận gió to vừa lúc thổi tới, Phương Nhạc Cảnh không chú ý một cái, cái ô trong tay vèo một cái bị thổi bay, vừa lúc nện lên người Tần Minh, trực tiếp khiến hắn ngã vào trong vũng nước.

Má ơi! Những người còn lại bị hoảng sợ, nhanh chóng tiến lên nâng hắn dậy.

“Xảy ra chuyện gì!” Xấu mặt trước nhiều người như vậy, Tần Minh có chút thẹn quá thành giận.

“Thực xin lỗi thực xin lỗi.” Phương Nhạc Cảnh tiến lên. “Vừa rồi tôi không chú ý, anh không sao chứ?”

“Cậu thử nói xem!” Tần Minh có bệnh ngôi sao, trợ lý lại rất rõ ràng tính tình của hắn, vì thế lớn tiếng mắng. “Cái đánh rắm ấy mà cũng làm không được, mau giải thích với anh Tần đi!” Không biết Phương Nhạc Cảnh chỉ đến hỗ trợ, hắn còn cho rằng người trước mặt là người mới bước chân vào giới giải trí, cho nên thái độ rất là kiêu ngạo.

Phương Nhạc Cảnh có chút nghẹn họng nhìn trân trối, từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng gặp người nào không nói đạo lý như vậy. Tuy rằng đích thật là chính mình không đúng, nhưng vừa rồi cũng đã nói qua lời xin lỗi, còn phải giải thích như thế nào nữa!

“Còn thất thần làm gì hả?” Trợ lý vẫn khiển trách cậu, miệng mắng càng thêm khó nghe. Tần Minh vẫn luôn đứng ở bên cạnh, ngầm thừa nhận hành vi ác liệt của trợ lý, thậm chí có vài phần ý tứ xem kịch vui – trong cái vòng luẩn quẩn này, người mới bị bắt nạt là chuyện bình thường, chính mình lúc trước cũng là như vậy, hiện tại cũng phải bù lại một ít.

Các bạn nhỏ thân mến phòng làm việc nháy mắt liền nổi giận, con mẹ nó là bại não hả, dám đối xử với Nhạc Nhạc nhà chúng ta như vậy, là không muốn sống hả? Vì thế mọi người lập tức xăn tay áo, đánh Trần Minh cùng trợ lý thành đầu heo?


Kỳ thật cũng không có, đây là xã hội pháp luật.

Nhưng không đánh người không có nghĩa là không tức giận, Hướng Tiểu Đông cầm ô kéo Phương Nhạc Cảnh sang một bên, Dương Thiên lại nháy mắt ra hiệu với biên tập tạp chí, hai người sớm đã hợp tác nhiều với nhau, biên tập tất nhiên biết ý tứ của anh, vì thế liền ra mặt hoà giải. “Vậy thì dùng ảnh chụp đầu tiên đi, tôi cảm thấy thật sự không tồi.”

Tần Minh dính bùn đầy người, lại còn trật chân, tất nhiên sẽ không có tâm tình chụp lại, đành phải gật đầu đáp ứng – hắn cũng sẽ chừa lại một ít mặt mũi cho biên tập, tạp chí này trong nước là số một số hai, cho dù là giới thời trang hay giới giải trí đều có lực ảnh hưởng rất lớn, người đại diện cũng là cố gắng hồi lâu, mới tìm cho hắn cơ hội chụp ảnh lần này.

“Cậu đừng nóng giận, không đáng cùng loại người không có tố chất này so đo.” Hướng Tiểu Đông giúp Phương Nhạc Cảnh lau nước mưa trêи người, còn có chút áy náy – sớm biết như vậy, đã không gọi cậu ấy đến.

“Không có việc gì.” Phương Nhạc Cảnh cũng không nói gì, chỉ yên lặng lau mặt.

“Cậu đừng khóc nha.” Hướng Tiểu Đông thấy thế quá sợ hãi.

Tay Phương Nhạc Cảnh dừng một chút, dở khóc dở cười nhìn hắn. “Sao có thể, tôi đang lau nước mưa.”

Loại này thời điểm này mà còn tìm cớ, Nhạc Nhạc nhà chúng ta quả thật khiến người đau lòng! Hướng Tiểu Đông lệ nóng quanh tròng, đắm chìm trong sự tưởng tượng vô pháp tự kềm chế của mình.

Phương Nhạc Cảnh có chút đau đầu.

Bên ngoài công viên, Nghiêm Khải ngồi ở trong xe gọi điện thoại cho Bạch Dực, sắc mặt so với trời còn đen hơn. “Đem lịch công tác của Tần Minh sắp tới cho tôi.”

“Được, tôi lập tức gởi email.” Bạch Dực nói xong lại có chút buồn bực. “Định tập trung bồi dưỡng sao?”

Nghiêm Khải lạnh lùng nói. “Không định.”

Bạch Dực: …

Vậy còn hỏi làm gì!

Nhưng mà Nghiêm Khải hiển nhiên sẽ không giải thích nhiều, cúp điện thoại lại gọi cho Phương Nhạc Cảnh, “Cậu đang ở đâu?”

“Giám đốc Nghiêm?” Phương Nhạc Cảnh ngoài ý muốn. “Sao anh lại gọi điện cho tôi?”

Nghiêm Khải bình tĩnh nói. “Đi ăn cơm.”

Phương Nhạc Cảnh rầu rĩ không vui. “Không cần, tôi đang ở công viên Tháp Sơn.”

Nghiêm Khải điều chỉnh cảm xúc một chút, sau đó nói. “Trùng hợp thế, tôi cũng vậy.”

Phương Nhạc Cảnh ngẩn người. “Công viên Tháp Sơn? Anh tới đây làm gì?”

Nghiêm Khải nói. “Đi thăm bạn, vừa lúc đi qua nơi này.”

Phương Nhạc Cảnh: …

Cái này là nghiệt duyên đó.

Ở đâu cũng đụng mặt được.

“Tôi đang ở cửa phía nam công viên, làm việc xong thì đi ra.” Nghiêm Khải nói, giọng điệu không chừa lại đường cự tuyệt cho cậu, sau đó trước khi Phương Nhạc Cảnh mở miệng liền tắt điện thoại, thật sự là phi thường sắc bén!

Nhưng Phương Nhạc Cảnh hiển nhiên so với anh càng sắc bén hơn, gọi điện thoại qua, quả thực dũng cảm vô cùng.

Nhìn khuôn mặt tươi cười trêи màn hình, Nghiêm Khải phi thường nóng nảy, vì cái gì không trực tiếp đi ra, còn gọi điện thoại làm gì!!

“Giám đốc Nghiêm, thật sự không cần mời tôi ăn cơm.” Phương Nhạc Cảnh nói giọng mũi. “Tôi đại khái là chưa đi được.”

Nghiêm Khải kiên định nói. “Cứ làm đi, tôi chờ cậu.”

Phương Nhạc Cảnh cơ hồ muốn đâm tường.

“Xong thì đi ra.” Nghiêm Khải nói xong câu đó, lại thi triển kỹ năng cúp điện thoại một giây, quả thực mười ngón tung bay!

“Nhạc Nhạc.” Dương Thiên thu dọn đồ vật xong lại gần. “Đợi lát nữa cùng ăn cơm đi.”

“Sợ là không được.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Có bạn đang chờ em, bây giờ phải đi rồi.”

Dương Thiên thở dài, vươn tay xoa xoa đầu cậu. “Hôm nay xin lỗi, bọn anh cũng không tiện xung đột với hắn.”

“Không sao, vốn cũng là em sai.” Phương Nhạc Cảnh cười cười. “Vậy em đi trước.”


Dương Thiên gật đầu, nhìn cậu mở ô đi ra cửa.

Tần Minh đang ở trong phòng thay quần áo, trợ lý ở bên ngoài gọi điện thoại, đại khái rất quen thuộc với đối phương, cho nên nói nói cũng rất to, không biết nhắc tới cái gì, đề tài lại chuyển đến trêи người Phương Nhạc Cảnh. “Thằng nhóc kia không có mắt” linh tinh, nói đến lúc hại Tần Minh té ngã, thậm chí có chút khó nghe. Mọi người trong phòng làm việc kiềm chế xúc động muốn đánh hắn, yên lặng thu dọn đồ đạc rời đi. Nhưng một tuần sau nhất định sắc bén vô cùng giúp Phương Nhạc Cảnh lấy lại công đạo, quả thật không thể bị đàn áp được.

Bên ngoài cửa nam công viên, một chiếc màu đen xe có rèm đang đậu dưới tàng cây. Phương Nhạc Cảnh mở cửa xe ra ngồi vào. “Giám đốc Nghiêm.”

Nhìn mái tóc còn dính nước của cậu, Nghiêm Khải vươn tay rút một chiếc khăn tay ra đưa qua. “Cởi áo khoác ra, mặc sẽ cảm lạnh.”

Quần áo đã sớm ướt đẫm, Phương Nhạc Cảnh ngoan ngoãn cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu kem, màu da càng thêm tái nhợt, đại khái là cảm thấy lạnh, cánh tay còn hơi nổi da gà.

Nghiêm Khải cởi áo khoác của mình, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh khoá lại trêи người cậu.

Phương Nhạc Cảnh có chút ngoài ý muốn nhìn anh, cũng không biết có phải do ánh sáng trong xe có vấn đề hay không, Nghiêm Khải cảm thấy hốc mắt nam sinh trước mặt có chút phiếm hồng, lại nghĩ đến một màn vừa rồi trong công viên, tâm tình quả thực khó chịu đến cực điểm.

Một trận gió thổi vào cửa sổ, Phương Nhạc Cảnh hắt hơi một cái.

Nghiêm Khải nâng cửa xe lên, giúp cậu mang dây an toàn. “Nhà cậu ở đâu.”

Phương Nhạc Cảnh buồn bực. “Không phải đi ăn cơm sao?”

“Về nhà thay quần áo trước.” Nghiêm Khải khởi động xe. “Nếu không cậu sẽ cảm lạnh.”

“Cũng tốt.” Sau chuyện vừa rồi, Phương Nhạc Cảnh cũng thật sự không có tâm tình đi ăn cơm, hoặc là nói cho dù không có chuyện vừa rồi, cậu cũng không muốn cùng Nghiêm Khải đi ăn cơm. Xe chạy một đường trở về thành phố, vững vàng dừng trước khu nhà nhỏ.

“Cám ơn anh.” Phương Nhạc Cảnh nói xong, mở cửa xe định đi, đột nhiên chợt nghe Nghiêm Khải nói. “Tôi có thể đi lên ngồi một chút không?”

Phương Nhạc Cảnh: …

Cậu có thể nói không thể sao?

Nghiêm Khải khẽ nhíu mày. “Dạ dày có chút không thoải mái, muốn uống chén nước ấm.”

Đối phương có lý do chính đáng, hơn nữa vừa đưa mình về nhà, Phương Nhạc Cảnh đành phải gật đầu. “Đương nhiên.”

Nghiêm Khải cảm thấy thực sảng kɧօáϊ, còn vô sỉ lưu manh nhớ kỹ biển số nhà.

Phòng khách dọn dẹp rất chỉnh tề, bên cạnh có một túi đồ ăn vặt lớn, tràn đầy khoai tây chiên, kẹo que, hoa quả, nước có ga các loại, trêи mặt Nghiêm Khải có ý cười thản nhiên. “Cậu ăn sao?”

Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Ừ.” Kỳ thật đều là Thẩm Hàm nha…

Nghiêm Khải yên lặng nhớ kỹ sở thích nho nhỏ này.

“Muốn uống thuốc dạ dày không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

Nghiêm Khải lắc đầu. “Nước ấm được rồi, cảm ơn.”

“Không cần khách khí.” Phương Nhạc Cảnh ở phòng bếp mân mê một chút, bưng ra một ly sữa ấm. “Uống xong dạ dày sẽ thoải mái hơn.”

Nghiêm Khải biểu tình cứng ngắc, từ nhỏ đến lớn anh đều không uống sữa, cảm thấy hương vị này này tệ hại hơn cả axit. Lúc còn bé sở dĩ sống không bằng chết, chính là bởi vì có bà mập đứng ở bên cạnh giám sát uống sữa, quả thực chính là hồi ức ác mộng.

Phương Nhạc Cảnh bưng một ly sữa khác, cũng ngồi trêи ghế sa lông cúi đầu uống, lúc ngẩng đầu lên, bên miệng có một vệt trắng nhỏ, có chút buồn cười lại có chút đáng yêu.

Vì thế Nghiêm Khải nín thở, dũng mãnh vô địch uống hết.

Phương Nhạc Cảnh ngược lại bị anh doạ sợ một chút, nhìn ly sữa nháy mắt đã trống rỗng, hỏi anh từ nội tâm. “Còn muốn không?”

Ngàn vạn không muốn! Nghiêm Khải nhanh chóng xua tay cự tuyệt.

Bình nước nóng trong bếp  tu tu kêu gọi, Phương Nhạc Cảnh đi vào pha thuốc cảm mạo. Nghiêm Khải mở email bằng di động, nhìn thấy lịch trình của Tần Minh do Bạch Dực gởi đến, sau khi xem xong, Nghiêm Khải tùy tay trả lời. “Thay đổi vài mục.”

Bạch Dực không hiểu – đều đã định sẵn trước rồi, muốn đổi như thế nào nữa? Bên công ty và fans cũng sẽ không đáp ứng.

Phương Nhạc Cảnh bưng thuốc cảm đi ra khỏi phòng bếp, một tay khác còn bưng dâu tây và anh đào.

Nghiêm Khải lập tức liền không muốn trả lời Bạch Dựa nữa, qua loa bảo hắn thứ hai đến văn phòng, sau đó liền quăng di động, bắt đầu tính toán làm thế nào ở lại đây ăn cơm.

Theo đuổi thật sự rất tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui