Sổ Ghi Chép Siêu Sao

“Có thể bắt đầu chưa?” Nhìn thấy Nhạc Sênh cùng Phương Nhạc Cảnh ngồi xuống, trợ lý kế hoạch chương trình thật cẩn thận hỏi.

Nhạc Sênh gật đầu. “Bắt đầu đi.”

“Vâng, vậy trước tiên tôi sẽ giới thiệu tình huống đại khái với Nhạc Nhạc trước.” Trợ lý chương trình mở PPT ra, dùng tốc độ nhanh nhất mà khái quát trọng điểm, hơn nữa tận lực tránh bãi mìn Nhạc Sênh – trong lòng quả thực run sợ.

“Để người xem bỏ phiếu quyết định tiết mục biểu diễn nghệ thuật?” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Tăng thêm hạng mục mới?” Vốn dĩ cậu vẫn chú ý đợt tuyển vai này, chẳng qua gần đây bởi vì thật sự rất bận, cho nên mới tạm thời gác lại bảy tám ngày, lúc trước vẫn không hề nghe qua về chuyện này.

“Đúng vậy, có điều không phải là bây giờ, mà là trận chung kết một tuần sau.” Trợ lý kế hoạch cố ý nhìn Nhạc Sênh, thấy ông tựa hồ không có dấu hiệu nổi giận, mới tiếp tục nói. “Nhóm chương trình muốn gia tăng sự ủng hộ của dân mạng, cho nên cuối tuần trước đã công bố tin tức trêи mạng, quyết định dựa vào số phiếu của dân mạng để chọn ra một loại hình nghệ thuật. Trong trận chung kết sẽ cho các thí sinh đấu PK.”

“Kết quả cuối cùng thì sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Dân mạng bỏ phiếu cho loại hình nghệ thuật nào?”

Trợ lý nói. “Ca hát.”

Phương Nhạc Cảnh nghe vậy có chút khó hiểu, dựa theo thái độ và biểu tình của mọi người vừa rồi, cậu còn tưởng rằng sẽ là loại hình khó khăn ít người biết đến nào đó, ca hát khiêu vũ linh tinh chẳng lẽ không phải rất dễ dàng? Vì sao lại khiến đạo diễn tức giận như vậy?

“Giai đoạn này tạm thời cho qua đi, sau khi kết thúc buổi hôm nay rồi hãy trực tiếp bàn lại.” Nhạc Sênh phất phất tay. “Nói về vòng bán kết hôm nay trước đã.”

Trợ lý kế hoạch nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, tạm thời cho qua thật tốt! Tốt nhất vĩnh viễn đều cho qua! Chúng tôi hoàn toàn không muốn phải đập bàn một lần nữa nha… Lại không chịu nói lý do, cứ một hơi nhận định ca hát không được. Cho dù là đạo diễn Chung Ly Phong Bạch cũng không có ngạo kiều như vậy đó biết không, quả thực hù chết người.

Nếu đề tài hung tàn nhất bị tạm thời xem nhẹ, vậy thì cuộc họp sau đó cũng đơn giản hơn rất nhiều. So với mấy vòng trước thì giai đoạn thiết lập vòng bán kết không khác là bao, cho dù là nhóm chế tác tiết mục hay là thí sinh đều đã vô cùng thành thục, cơ bản không có vấn đề gì. Điều duy nhất khác biệt là trong vòng bán kết đêm nay có nhiều khách quý, cũng có diễn viên nam chính của “Sự Kiện Bình Lạc”, Phương Nhạc Cảnh.

“Cũng không cần phải quá cấp bách.” Phó đạo diễn chương trình Trần Lỗi vỗ vỗ cậu. “Mọi người đều biết thời gian này cậu rất bận rộn, cho nên không an bài cho cậu tham dự vào tiết mục, chỉ cần lộ mặt nêu lên một chút đánh giá, vừa kéo cao ratings, thứ hai cũng khiến truyền thông có đề tài mới để gởi bản thảo đi, chỉ thế thôi.”


“Còn nữa!” Thấy sắc mặt Nhạc Sênh trong nháy mắt lại bắt đầu không đúng, trợ lý nhỏ lập tức nói tiếp. “Nhạc Nhạc là diễn viên nam chính của bộ phim này, cũng cần có cảm thụ gần gũi một chút, xem xem cuối cùng sẽ đóng chung với ai.” Nói tóm lại, lần này tuyển ra không phải là diễn viên chuyên nghiệp, kỹ thuật biểu diễn khẳng định sẽ không tốt cũng không thuần thục. Chắc chắc có khả năng phải phụ thuộc vào các diễn viên lành nghề khác mới có thể phát huy diễn xuất. Như vậy, đối với nữ chính thì diễn chung nhiều nhất chính là Phương Nhạc Cảnh, cảm giác của cậu tất nhiên càng trở nên quan trọng.

“Hiểu rồi.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Tôi sẽ nghiêm túc xem xét.”

Nghe được Phương Nhạc Cảnh nói như vậy, biểu tình của Nhạc Sênh hơi dịu đi một ít, cũng không nói gì nữa. Tuy rằng đài truyền hình và đoàn làm phim đều là vì tuyển ra nữ nhân vật chính của “Sự Kiện Bình Lạc”, nhưng điều mà hai bên suy xét hiển nhiên sẽ có bất đồng. Đài truyền hình muốn có nhiều sự chú ý cùng mánh lới quảng cáo bùng nổ, có thể nâng ratings lên cao. Đoàn làm phim thì lại muốn tìm ra diễn viên thích hợp nhất, trong lúc làm việc tất nhiên sẽ không tránh được sự khác biệt.

Mọi người nhìn thấy Nhạc Sênh lần này thế nhưng lại không rít gào, khó tránh khỏi đều có chút giật mình. Phải biết là vì đài truyền hình tự tiện tăng thêm tiết mục ca hát, ông đã bùng nổ vài ngày rồi, cơ bản là ai cũng trúng đạn, thế nhưng Nhạc Nhạc vừa đến liền yên tĩnh rồi…… Cũng được lắm nha!

“Không còn chuyện gì nữa thì hôm nay dừng ở đây đi.” Nhạc Sênh dọn dẹp tài liệu. “Tiểu Mĩ, cô tạm thời ở lại, thảo luận với Nhạc Nhạc chương trình đêm nay một chút.”

“Vâng.” Tiểu trợ lý nghiêm túc gật đầu, cho đến khi cùng Phùng Chử và Phương Nhạc Cảnh đến phòng nghỉ, mới vụng trộm thè lưỡi.

“Bà cô trẻ à.” Phùng Chử pha tách cà phê cho cô. “Cô mau nói cho chúng tôi biết đến tột cùng là cái gì đi, chỉ bằng một việc biểu diễn ca nhạc, đạo diễn Nhạc cũng không có khả năng sẽ tức thành như vậy. Trong đó nhất định còn có âm mưu khác.”

“Anh nói sai rồi, thật sự đúng là vì việc ca hát đó.” Trợ lý ôm ly cà phê uống từng ngụm nhỏ, hơi nóng bốc lên khiến gương mặt có màu hồng táo. Tất nhiên, cũng có khả năng là vì Phương Nhạc Cảnh vẫn đang nhìn cô chằm chằm. Mặc dù làm trợ lý cho Nhạc Sênh, cô coi như đã gặp qua không ít nam ngôi sao nổi tiếng, nhưng vẫn sẽ nhịn không được mà thẹn thùng theo bản năng. Bởi vì cậu ấy thật sự là rất đẹp trai mà, căn bản là hold không nổi!

“Tiểu Mĩ.” Phương Nhạc Cảnh kéo ghế dựa, lại gần cô một chút.

Tiểu trợ lý:…

“Đi mà.” Phương Nhạc Cảnh mãn nhãn thành khẩn. “Nếu không tôi thật sự không yên tâm.”


Trợ lý nhỏ nhéo góc áo. “Đừng tưởng rằng dùng mỹ nam kế liền có thể dụ dỗ được tôi!”

“Thật sự không được sao?” Phương Nhạc Cảnh tiếp tục nhìn cô.

“Không được!” Trợ lý nhỏ hung hăng cắn răng, sau đó lại bổ sung. “Ít nhất bây giờ không được!” Thật sự là rất có nguyên tắc.

Phùng Chử phi thường cơ trí, đúng lúc nghe ra một ý khác. “Vậy lúc nào mới được?”

Trợ lý nhỏ nghĩ nghĩ. “Buổi chiều ngày mai.”

“Quyết định như vậy đi!” Phùng Chử vỗ tay với cô.

“Cám ơn.” Phương Nhạc Cảnh cũng cười cười với cô.

Trong lòng trợ lý nhỏ ôi ôi ôi, lại không thể ngăn cản được trai đẹp dụ dỗ, thật sự là quá thất bại mà!

Tuy rằng tiết mục chương trình cũng không phức tạp, nhưng Phương Nhạc Cảnh vẫn tận chức tận trách luyện tập vài lần, cho đến khi xác định không còn gì sai sót mới nghỉ ngơi một lúc. Bởi vì đây là lần đầu cậu ra mắt, cho nên đoàn làm phim rất coi trọng, tìm mười bộ quần áo cho cậu chọn, thợ trang điểm cũng là mời người kỳ cựu đã hợp tác nhiều lần.

“Đạo diễn Nhạc thấy thế nào?” Thừa dịp tất cả mọi người đang bận rộn, Phương Nhạc Cảnh thấp giọng hỏi Tiểu Mĩ.

“Đối với mấy cái này, đạo diễn Nhạc không có ý kiến.” Tiểu Mĩ nói. “Ông ấy chỉ quan tâm kết quả cuối cùng, còn những chuyện khác, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc lựa chọn thông thường, ông ấy cũng sẽ không quá để ý.” Càng khỏi phải nhắc đến việc nhỏ nhặt như quần áo kiểu tóc linh tinh.


Phương Nhạc Cảnh gật gật đầu. “Đã hiểu, cám ơn.”

“Vậy cậu chuẩn bị cho tốt, tôi đi xem xem phía bên đạo diễn Nhạc còn cần hỗ trợ gì hay không.” Tiểu Mĩ dọn dẹp mọi thứ. “Lát nữa gặp ở trường quay nhé.”

“Vì sao nhất định phải đến ngày mai mới nói?” Đợi cô rời đi, Phùng Chử hỏi.

“Không biết.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Hay là anh tự tới hỏi cô ấy xem.”

Phùng Chử:..

Đối phương rõ ràng cũng chỉ thích trai đẹp, mình tự đi cũng chỉ rước trò không vui mà thôi.

Thật sự là tổn thương lòng tự tôn.

“Nhạc Nhạc.” Trước khi lên sân khấu, Nghiêm Khải cố ý gọi điện thoại đến. “Cố gắng.”

“Em sẽ.” Phương Nhạc Cảnh đẩy cửa ra ban công. “Anh có xem trực tiếp không?”

“Nếu như anh xem, em sẽ khẩn trương sao?” Nghiêm Khải hỏi.

“Đại khái sẽ có một chút.” Phương Nhạc Cảnh nghĩ nghĩ, vẫn là thành thành thật thật thẳng thắn.

Nghiêm Khải bật cười. “Được rồi, anh không xem mà chờ phát lại.”

“Thật sự?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.


“Đương nhiên là thật, buổi tối anh còn có một bữa tiệc.” Nghiêm Khải nói. “Biểu hiện thật tốt, lúc phát lại chúng ta cùng nhau xem.”

“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh hít sâu thả lỏng một lát. “Vậy em vào đây, anh cũng đừng uống quá nhiều rượu, buổi tối trở về em sẽ kiểm tra.”

Nghiêm Khải ái muội cười khẽ, giọng điệu trầm thấp “ừ” một tiếng.

“Nhạc Nhạc!” Phùng Chử gọi cậu. “Thời gian không còn nhiều nữa.”

“Vào đây.” Phương Nhạc Cảnh nói lời tạm biệt rồi trở lại phòng. “Đi thôi.”

“Có cần bản thảo không?” Phùng Chử vừa đi vừa hỏi cậu, tùy tay lấy ra đến một chồng giấy được đóng dấu.

“Không cần.” Phương Nhạc Cảnh lắc đầu. “Cũng không phải học thuộc bài như tiểu học, vài câu mà thôi.”

“Làm việc với cậu thật tốt.” Phùng Chử cảm thán, vừa dễ ở chung lại hào phóng, thời khắc mấu chốt còn có thể đảm đương làm bình chữa lửa với đạo diễn, quả thực chính là đa zi năng.

Việc Phương Nhạc Cảnh xuất hiện trong vòng bán kết không phải là bí mật, cho nên người hâm mộ đã kϊƈɦ động chờ đợi từ sớm trêи diễn đàn! Đài truyền hình cũng đặc biệt mời năm mươi fan của Phương Nhạc Cảnh, tạo thành một nhóm đến hiện trường, mặc đồng phục của nhóm, cầm trong tay bảng đèn có logo và khẩu hiệu. Người dẫn chương trình trêи sân khấu tự biết người mọi người đang chờ chắc chắn không phải là mình, vì thế thực thức thời không chiếm nhiều thời gian, sau khi nói xong lời giới thiệu liền mời Phương Nhạc Cảnh ra sân khấu.

Màn hình lớn phía sau cũng đồng bộ chiếu trực tiếp. Nhìn nụ cười sạch sẽ và rạng ngời kia, người hâm mộ bắt đầu rít lên the thé như trong dự kiến. Quả thực nhịn không được muốn vuốt má! Thật sự là đẹp trai đến xuất huyết!

“Xin chào mọi người.” Phương Nhạc Cảnh tiếp nhận micro từ tay người dẫn chương trình.  

Dưới khán đài ngập tràn hân hoan, những người xem còn lại cũng vô giúp vui. Tóm lại cho dù không phải là fan, nhìn thấy trai đẹp cũng là một việc đáng vui vẻ mà! Càng khỏi phải nói cự ly gần như vậy!

Người chủ trì chu đáo cho cậu mười lăm giây để nhận hoan hô, mà giữa những tiếng hét chói tai, một thí sinh ở trong hậu trường đang cất điện thoại vào balo, nhếch khoé miệng lên nhẹ nhàng tươi cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận