Bởi vì Thẩm Hàm vào đoàn chậm hơn, cho nên sau khi nhận vai, số cảnh diễn mỗi ngày của cậu cơ hồ đều rất nhiều, có đôi khi nhìn cảnh quay, cả Dương Hi cũng có chút nhíu mày. Chẳng qua Thẩm Hàm ngược lại không hề có ý kiến với việc này, vẫn nhảy nhót mỗi ngày như cũ, ngẫu nhiên bị đạo diễn phê bình liền yên lặng, sau đó vụng trộm làm mặt quỷ với Dương Hi.
“Anh Dương.” Vào thời gian nghỉ giữa cảnh quay hôm nay, một nhân viên công tác ngồi xuống bên người Dương Hi. “Thương lượng với anh chuyện này được không?”
Dương Hi nhìn thoáng qua, liền nhận ra đây là trợ lý của một diễn viên khác trong đoàn, vì thế cười cười. “Đại khái là tôi không thể đáp ứng được.”
“Vì sao?” Trợ lý sửng sốt, tôi còn chưa nói là cái gì đâu, sao đã bị từ chối rồi.
“Tôi chỉ làm cho một mình Hàm Hàm.” Dương Hi nói.
Trợ lý quả nhiên bị nghẹn, hắn thật sự đúng là đến thăm dò một chút, xem Dương Hi có nguyện ý dẫn dắt một nghệ sĩ khác không. Thẩm Hàm từ lúc vào nghề đến giờ, không chỉ không có bất cứ tin tức xấu nào, công việc nhận được cũng là hạng nhất hạng hai, trong đó hơn phân nửa đều là công lao của Dương Hi, tất nhiên có không ít người hâm mộ.
Nhìn thấy Thẩm Hàm từ xa xa chạy tới, Dương Hi liền cầm lấy khăn mặt cùng đồ uống. “Xin lỗi, không nói tiếp được.”
Trợ lý thức thời đứng lên. “Vừa rồi đã quấy rầy.”
Dương Hi bước về phía Thẩm Hàm, lau mồ hôi trêи mặt cậu trước, sau đó lại mở đồ uống đưa qua. “Về khách sạn sao?”
“Nhạc Nhạc còn có một cảnh, quay xong chúng ta cùng về.” Thẩm Hàm ngồi trêи ghế, ngửa đầu ùng ục ùng ục uống nước.
Hôm nay Phương Nhạc Cảnh chỉ còn lại một cảnh quay cuối cùng, là cảnh tượng đánh nhau với nhân vật nữ phản diện. Sau khi quay xong phần lớn cảnh với diễn viên đóng thế, chỉ cần bổ xung một ít cảnh lộ mặt của nữ diễn viên, liền có thể thuận lợi chấm dứt cảnh quay hôm nay. Nữ diễn viên đóng nhân vật phản diện tên là Ngô Huyên, tuy ngoại hình có phần kiêu ngạo quá phận, nói cũng không nhiều, nhưng thời gian rãnh rỗi ngược lại thường xuyên cười hì hì, còn hay chia đồ ăn vặt cho mọi người, cho nên nhân duyên cũng không tệ lắm.
Ngô Huyên vốn dĩ là người mẫu, bước sang ngành điện ảnh không được bao lâu, hiển nhiên không có nhiều kinh nghiệm quay phim, cho nên quay liên tục vài lần vẫn chưa qua được. Trời trong nắng gắt, mọi người cũng đành phải ở lại với cô, tuy đều nói không có ý kiến gì, Ngô Huyên lại tự mình hoảng hốt trước. Thời điểm nắm đấm của Phương Nhạc Cảnh vung qua, vốn dĩ phải phối hợp quay đầu qua bên trái, lại nhất thời không phản ứng kịp, ngược lại xoay đầu về phía bên phải.
Phương Nhạc Cảnh thu tay lại không kịp, nắm đấm đánh vào mũi cô. Tuy rằng không sử dụng nhiều lực, nhưng đối phương dù sao cũng là phụ nữ, vì thế cậu cũng bị hoảng sợ. “Xin lỗi.”
Ngô Huyên lắc đầu, vừa định nói không có việc gì, trợ lý bên cạnh đã hô to một tiếng chạy qua.
Thẩm Hàm bên cạnh nhanh chóng bỏ lại bình nước, cầm khăn tay vọt qua.
Đoàn phim loạn thành một đống, máu mũi Ngô Huyên không ngừng chảy ra, hơn nữa có người tinh mắt vừa rồi đã phát hiện, sau một cú của Phương Nhạc Cảnh, mũi của cô có chút lệnh, hiển nhiên bộ phận được phẫu thuật thẩm mĩ đã bị lệch vị trí.
Phó đạo diễn nhanh chóng kêu nhân viên y tế đưa cô ấy đến bệnh viện, xảy ra loại chuyện này tất nhiên không thể quay tiếp được, những người còn lại cũng muốn đi theo, lại bị đạo diễn ngăn cản, chỉ dẫn phó đạo diễn cùng vài người Phương Nhạc Cảnh đi đến bệnh viện.
“Không sao đâu.” Phùng Chử an ủi Phương Nhạc Cảnh. “Cậu đừng quá khẩn trương.”
“Phải xem bác sĩ nói thế nào đã.” Phó đạo diễn cũng vỗ vỗ bờ vai của cậu. “Hẳn là vấn đề không lớn.”
“Vì sao trước đây không có ai nói qua một chút?” Thẩm Hàm nhíu mày, diễn viên nữ trong đoàn nếu như từng phẫu thuật, trước khi quay phim đều sẽ kín đáo nhắc nhở một chút, để tránh phải rắc rối không cẩn thận đả thương người như thế này, không nghĩ tới vẫn gặp phải.
Biểu tình Trình Ất cứng đờ. “Trước khi quay tôi có hỏi qua, trợ lý cô ấy phủ nhận, nói chưa từng chỉnh hình.”
Ông vừa nói như vậy, mọi người ở hiện trường trong nháy mắt đều nghĩ đến, Ngô Huyên thật sự ra mắt với tên tuổi “Mĩ nữ thiên tiên,” vì thế chủ động bảo trì trầm mặc.
Phương Nhạc Cảnh lo lắng thở dài, có chút hối hận chính mình vừa rồi vì sao không dừng tay đúng lúc.
Sau khi phẫu thuật đơn giản, bác sĩ đi ra nói không có gì vấn đề lớn, chỉ là cần lập tức đến bệnh viện thẩm mỹ tu chỉnh, càng nhanh càng tốt. Trình Ất lập tức phái người đi đặt vé máy bay, Phương Nhạc Cảnh đi vào phòng bệnh, liền thấy cái mũi Ngô Huyên được băng bó, đang nằm trêи giường.
Phương Nhạc Cảnh đứng ở bên giường thành tâm giải thích, đáy mắt tràn ngập áy náy.
Ngô Huyên tạm thời không có cách nào nói chuyện, hoặc là ngại bộ dạng mình vậy như vậy nói chuyện sẽ rất khó coi, vì thế mắt nhìn trợ lý.
“Tính ra, cũng không phải trách nhiệm của anh, hiện tại nói nhiều vô dụng, chuyện cụ thể công ty sẽ liên lạc sau.” Trợ lý cũng có chút bối rối khó xử, trong lòng rõ ràng là vì lỗi của mình lúc trước, cũng không có tâm tư mà so đo nhiều. Trêи thực tế chuyện cô buồn rầu nhất, là phải giải thích với công ty như thế nào, cùng với giấu diếm tai mắt bọn chó săn phóng viên như thế nào.
Ban đêm, Trình Ất liền an bài nhân viên công tác đến cùng với Ngô Huyên rời khỏi phim trường. Tuy nói là do trước đây đối phương giấu diếm, nhưng sau khi xuy xét từ nhiều mặt, đoàn phim vẫn lựa chọn chi trả tất cả chi phí của cô.
“Nhạc Nhạc.” Thẩm Hàm ôm gối đầu cọ đến bên cạnh cậu. “Cậu đừng nghĩ nhiều, chuyện này không phải cậu sai.”
Phương Nhạc Cảnh rầu rĩ tựa vào giường.
“Ngủ đi, ngày mai còn phải quay phim đó.” Thẩm Hàm tắt đèn đầu giường. “Tớ ở đây với cậu.”
Phương Nhạc Cảnh quay đầu nhìn cậu ta. “Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì, chúng ta là bạn tốt mà.” Thẩm Hàm cười cười. “Ngủ ngon.”
Trong bóng đêm, Thẩm Hàm rất nhanh ngủ khì khì, Phương Nhạc Cảnh lại không buồn ngủ, vẫn đang nhớ lại chuyện ban ngày. Màn hình điện thoại bỗng nhiên rực sáng, là tin nhắn Nghiêm Khải gởi đến. “Đã ngủ chưa?”
Phương Nhạc Cảnh nhìn Thẩm Hàm, nhẹ nhàng xuống giường đi ra ban công, gọi điện thoại cho Nghiêm Khải.
“Biết em vẫn chưa ngủ mà.” Giọng điệu Nghiêm Khải mang theo bất đắc dĩ.
“Anh biết rồi?” Phương Nhạc Cảnh ôm đầu gối ngồi trêи thảm, giọng nói rầu rĩ.
“Dương Hi nói cho anh biết.” Nghiêm Khải nói. “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý tốt cho em.”
“Đạo diễn nói sau khi quay xong mấy ngày này, có thể cho em ba ngày nghỉ đến bệnh viện thăm chị Ngô Huyên.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Trở về cũng tốt.” Nghiêm Khải nói. “Lúc này đừng suy nghĩ nhiều, hết thảy đợi trở về lại nói.”
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh đáp ứng.
“Không muốn ngủ thì, anh nói chuyện phiếm với em nhé?” Biết tính tình cậu, Nghiêm Khải cũng không hối thúc cậu nghỉ sớm.
“Nói chuyện gì?” Phương Nhạc Cảnh tựa vào tường.
“Nói chuyện gì cũng được.” Nghiêm Khải cười cười. “Nói chuyện trước đây chẳng hạn, khi em đi đóng quảng cáo, hoặc là những chuyện khác. Chỉ cần là chuyện cũ của em, anh đều muốn biết.” Giọng nói anh ngập tràn dịu dàng, trong bóng đêm mịt mùng, là liều thuốc an ủi tốt đẹp nhất.
Ánh sao lấp lánh tận chân trời, Phương Nhạc Cảnh quấn chăn ngồi ở trêи đệm mềm, nghe anh thấp giọng trò chuyện từ phía bên kia, mãi cho đến khi sắc trời tỏa sáng.
Dù sao cũng là người mới tốt nghiệp đại học, tất cả mọi người trong đoàn phim đều có chút lo lắng rằng trạng thái của Phương Nhạc Cảnh sẽ bị ảnh hưởng. Vì vậy, buổi sáng hôm sau khi nhìn thấy cậu, mọi người đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Dương Hi thản nhiên nói. “Mạnh mẽ hơn cậu.”
Thẩm Hàm bi phẫn kháng nghị, tôi không có đắc tội anh, vì sao phải đề cập đến lịch sử đen tối đó. Hơn nữa, khi đó tôi nhỏ hơn Nhạc Nhạc mà!
Dương Hi xoa xoa đầu cậu, đáy lòng lại có chút lo lắng.
Bởi vì Dương tiên sinh vẫn luôn mặt than, cho nên những người khác trong đoàn không thể cảm nhận được cảm xúc của hắn, nhưng mà Thẩm Hàm hiển nhiên rất quen thuộc, cho nên vào ban đêm, sau khi kết thúc công việc rồi, chuyện đầu tiên chính là hỏi hắn có chuyện gì.
“Không có gì.” Dương Hi nói.
“Không có gì mới là lạ, nói mau!” Thẩm Hàm lay động hắn.
Dương Hi thở dài, vươn tay vuốt vuốt mũi cậu.
Thẩm Hàm nói. “Anh đang lo lắng cho chị Ngô Huyên? Chiều nay Nhạc Nhạc cùng đạo diễn đều đã gọi điện qua, trợ lý nói bề ngoài không bị ảnh hưởng gì, nhưng nghĩ một chút cũng biết là rất đau đó, cũng đủ xui xẻo rồi.”
“Nói với cậu một bí mật.” Dương Hi nói.
“Là cái gì?” Thẩm Hàm tò mò.
Dương Hi nói. “Ngô Huyên đang hẹn hò với Tề Thuỵ.”
“A?” Thẩm Hàm giật mình. “Thật sao?”
“Ừ.” Dương Hi gật đầu. “Tôi xác định.”
“Toà soạn nào nói với anh?” Thẩm Hàm hỏi.
“Không phải là toà soạn nào, là tôi tận mắt nhìn thấy, chỉ mới mấy ngày hôm trước.” Dương Hi nói. “Nửa đêm sau khi kết thúc công việc, tôi vốn là đi ra ngoài mua đồ ăn khuya cho cậu, lại nhìn thấy Ngô Huyên cùng Tề Thuỵ đang ngồi trong xe.”
Thẩm Hàm hít ngược khí lạnh. “Trong xe… cái đó?”
Dương Hi gật đầu.
Thẩm Hàm trừng lớn mắt. “Anh nhìn tận chi tiết?”
Dương Hi dở khóc dở cười. “Sao tôi có thể nhìn loại chi tiết này?”
“Tôi cảm giác chị Ngô Huyên rất tốt, vì sao lại hẹn hò với hắn?” Thẩm Hàm nhất thời thực tiếc hận.
“Việc riêng của người khác, chúng ta cũng không thể can thiệp.” Dương Hi nói. “Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hiện tại Nhạc Nhạc vô tình làm Ngô Huyên bị thương. Tuy rằng là đối phương không có nói trước với đoàn phim, mới dẫn đến sai lầm lúc quay phim, nhưng Tề Thuỵ phỏng chừng sẽ không nghĩ như vậy.”
“Hắn sẽ không mượn chuyện này mà công kϊƈɦ Nhạc Nhạc chứ?” Thẩm Hàm nhíu mày. “Chị Ngô Huyên là bạn gái hắn sao, người tốt như vậy mà.”
“Theo lý mà nói sẽ không, hiện tại Ngô Huyên hẳn muốn che giấu chuyện này.” Dương Hi nói. “Chẳng qua dựa vào nhân phẩm của Tề Thuỵ, thật sự chuyện gì cũng có thể làm ra được, dù sao cũng là cậu và Nhạc Nhạc đoạt bộ phim điện ảnh mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm.”
“Nhưng trách nhiệm chuyện này hoàn toàn không phải của Nhạc Nhạc.” Thẩm Hàm nói.
“Truyền thông sẽ không quan tâm.” Dương Hi lắc đầu. “Thời điểm Nhạc Nhạc ra mắt rất căng thẳng, hiện tại tất cả các tạp chí tuần san đều đang đợi tin tức của cậu ấy, trả lời bình thường trêи mạng đều sẽ bị screenshot, huống chi là chuyện lớn như vậy, khẳng định sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người, vấn đề là nên viết như thế nào để thu hút được sự chú ý.”
“Vậy làm sao bây giờ.” Thẩm Hàm nghẹn họng trân trối.
“Đây chỉ là giả thiết của tôi, cũng không hẳn mọi thứ sẽ như thế.” Thấy Thẩm Hàm tựa hồ thật sự có chút lo lắng, Dương Hi xoa xoa đầu cậu. “Khả năng xấu nhất mà thôi.”
“Dựa theo phong cách của Tề Thuỵ, đây là khả năng duy nhất!” Thẩm Hàm ngồi trêи sô pha. “Không được, chúng ta phải nghĩ biện pháp.”
“Chúng ta không cần nghĩ cách đâu.” Dương Hi ngồi xổm bên người cậu. “Sẽ có người giúp Nhạc Nhạc.”
“Nhưng trong giới này, cậu ấy chỉ quen biết mình tôi!” Thẩm Hàm rất có cảm giác sứ mệnh.
Dương Hi:……
“Anh tránh xa tôi một chút.” Thẩm Hàm thực nghiêm túc. “Tôi nhất định phải giải quyết chuyện này, kiên quyết không để xe QQ thành công!”
Thật sự là phi thường phi thường khí phách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...