Sổ Ghi Chép Siêu Sao (Cự Tinh Thủ Ký)

“Hàm Hàm”, mọi người trong đoàn cũng vừa lúc xong việc chạy tới giúp vui, tiện thể xin ăn luôn.

“AAAA!”, Thẩm Hàm hoảng sợ, còn chưa kịp giấu bánh kem nhỏ!

Phương Nhạc Cảnh thật muốn véo má cậu ta, cậu có thể yên tĩnh chút được không, mất mặt quá!

“Cần giúp gì không?”, mọi người nhiệt tình hỏi.

“Không cần đâu”, Phương Nhạc Cảnh khéo léo chắn cửa chặn họ ở ngoài.

“Tại sao?”, quần chúng biểu thị không hiểu, “Nhưng Dương Hy cũng sắp về rồi, mới nãy còn gọi điện báo đạo diễn, hai người chắc là không cần giúp gì chứ?”

“Chút nữa là xong rồi”, Phương Nhạc Cảnh không có ý thả người vào.

“Đúng, bánh sinh nhật không thể nhìn trước được”, Thẩm Hàm buông câu chính nghĩa.

“Nhưng chúng tôi cũng thấy rồi mà”, mọi người đồng loạt nhìn chiếc bánh bự chảng trên bàn không biết nói gì ___ thị lực có vấn đề không ảnh hưởng đến sự khó coi của chiếc bánh đâu…

“Không phải thế”, Phương Nhạc Cảnh đẩy họ ra ngoài, “Tóm lại là đừng gây rối nữa, gặp lại sau”.

Mọi người cảm thấy thật tiếc nuối.

Sau khi cửa bếp bị đóng lại, Thẩm Hàm lệ nóng doan tròng nhìn Phương Nhạc Cảnh, “Đại ân đại đức này không biết lấy gì báo đáp, chi bằng anh hùng hãy lấy thân ta đi”.

Phương Nhạc Cảnh: “Được”.

Thẩm Hàm chấn kinh, làm sao lại được, chỉ là thuận miệng nói thôi không phải thật đâu!!!

Tui sắp sửa lấy chồng rồi đó!

“Làm nhanh lên đi”, Phương Nhạc Cảnh thúc giục.

Thẩm Hàm cấp tốc câm miệng, đeo khẩu trang tiếp tục vẽ hoa chăm chú.

Phương Nhạc Cảnh rảnh đến phát chán, cầm bút kem màu vẽ lên chiếc bánh kem bự vô số hình người chibi.

“Xong!”, Thẩm Hàm dướn người thỏa mãn nhìn tác phẩm của mình, lại quay đầu nhìn chiếc bánh kem bự.

Phương Nhạc Cảnh: …

Thẩm Hàm: …

“Khụ, xong chưa?”, Phương Nhạc Cảnh rất tỉnh táo.

“Thế này cũng quá xấu rồi đó!”, Thẩm Hàm cảm thấy thật không xong.

Phương Nhạc Cảnh lạnh lùng: “Ngại xấu thì tự làm đi”.

“Vị anh hùng này lại giỡn rồi”, Thẩm Hàm nhanh chóng cười toe, chân chó giúp cậu bóp bóp vai rồi ôm bánh kem nhỏ chạy về phòng nhanh như chớp.

Còn lại Phương Nhạc Cảnh gọi điện cho nhân viên đoàn phim mang bánh và quà tặng chuyển đến khu chứa đồ của đoàn __ dù sao nơi này cũng không có chỗ nào tổ chức tiệc được.

“Bánh kem trước tiên phải chụp một cái để đăng lên weibo đã, đây chính là bánh Nhạc Nhạc làm đó, nhất định sẽ có nhiều người ước ao”, cái em gái trong đoàn cầm điện thoại nhiệt liệt đề cử.

Đề nghị này hiển nhiên được mọi người tán thành, cả đám dè dặt lấy bánh kem từ hộp giấy ra.

Sau đó…

Không có sau đó…

Không khí im lặng ba giây, Phương Nhạc Cảnh tiện tay giật nắp lon nước quả làm bộ ngắm phong cảnh.


“Tôi thấy cần phải…bổ sung lý lịch rồi”, Phùng Chử lòng run sợ, “Nhạc Nhạc của chúng ta thế mà lại là thần tượng có tài lẻ”.

“Phong cách hậu hiện đại, đạo diễn Chung thấy nhất định sẽ thích”, mấy em gái đúng lúc giải vây.

“Đúng thế”, phó đạo cố gắng tìm một từ ngợi khen trung tính, “Nhìn rất là… ờ không theo khuôn phép bình thường”.

“Xấu đến vậy à?”, Phương Nhạc Cảnh hỏi.

Mọi người xung quanh không hẹn mà gật đầu ___ chính là xấu như vậy đó.

Phương Nhạc Cảnh đối với chuyện này đành giữ yên lặng.

“Dương Hy về rồi về rồi”, người phụ trách trông chừng chạy về báo tin, “Cả nhà mau chuẩn bị!”.

Chuyên viên ánh sáng nháy mắt tắt đèn, mọi người núp trong bóng đêm im lặng, chuẩn bị ùa ra nói ‘ngạc nhiên chưa ~”.

Sau khi đem đồ đạo diễn và Phương Nhạc Cảnh cần mua cất đi, Dương Hy định trở về phòng nghỉ ngơi, ai ngờ vừa mở cửa đã có người nhiệt tình nhào tới hôn lưỡi!

“Dương Hy Dương Hy”, Thẩm Hàm hai mắt sáng lòe lòe nhìn anh.

“Lại ăn vụng kẹo”, Dương Hy nhíu mày.

“Có một viên bọ”, Thẩm Hàm lẩm bẩm.

“Được rồi, đi chơi tiếp đi”, Dương Hy chọt mũi cậu, “Anh đi tắm”.

“Không được không được”, Thẩm Hàm kéo tay anh, “Chúng ta ra ngoài một chút đã”.

“Vì sao, bây giờ cũng muộn rồi”, Dương Hy nói.

“Vì hôm nay là sinh nhật anh đó”, Thẩm Hàm treo luôn lên người anh.

“Cái đó để sau bù, ở đoàn phim bận quá”, Dương Hy nói, “Ngoan”.

“Không!”, Thẩm Hàm rất kiên trì.

Dương Hy đành nhường một bước, “Vậy phải đi ngủ trước mười một giờ!”

“Tuyệt đối không thành vấn đề!” Mưu kế thực hiện được, Thẩm Hàm vui vẻ kéo anh ra khỏi cửa.

Thành điện ảnh mới xây không có mấy đoàn phim, tuy giờ mới là chín giờ nhưng xung quanh đã yên tĩnh im lìm trong bóng tối, mãi mới tới một đoạn có tiệm bánh với ánh đèn truyền tới, Thẩm Hàm nhiệt tình nói:

“Sinh nhật vui vẻ! Hoan nghênh quý khách đã nhận bánh kem, chúng tôi sẽ giúp anh vận chuyển miễn phí tới đoàn phim nha!”.



Một con quạ bay qua.

Thẩm Hàm cảm thấy can đảm của mình bỗng hết veo.

Nói ra mất rồi.

Chắc là nhìn mặt cậu quá khôi hài, Dương tiên sinh rất không tế nhị cười ra tiếng.

“Có gì đáng cười chứ”, Thẩm Hàm bi phẫn, thôi được rồi, mọi người còn đang ở nhà kho chờ ‘ngạc nhiên chưa’ đó!

“Không sao, cũng chỉ biết trước năm phút thôi”, Dương Hy xoa đầu cậu, “Cảm ơn em”.

“Nhưng mọi người vẫn đang mong chờ lắm đó, muốn thấy anh cảm động gớt nước mắt!”, Thẩm Hàm cường điệu.


Mặt Dương Hy cứng đơ nói, “Kể cả không biết trước anh cũng sẽ không rơi nước mắt”.

“Vậy không được, anh muốn giả vờ thế nào cũng được, miễn là phải trông kích động vào”, Thẩm Hàm nói, “Có nghe không đó?!”

Mặt hung ác.

Dương Hy gật đầu: “Nghe”.

“Đúng là đáng ghét!”, Thẩm Hàm một đường oán niệm.

Dương tiên sinh cũng nín cười một đường.

Trong kho hàng mọi người đều hưng phấn, tuy hơi lạnh nhưng nhiệt tình vẫn còn! Mấy phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng Thẩm Hàm, mọi người nhanh chóng giơ cao chai champagne!

Một!

Hai!

Ba!

Cửa mở.

“Surprise!”

Đèn lập tức sáng lên, mảnh pháo giấy tức thì văng đầy đầu Dương tiên sinh.

“Sinh nhật vui vẻ!”

Thẩm Hàm cũng hét theo, đằng sau lặng lẽ véo Dương Hy một cái, mau kích động đi, mọi người đang chờ xem kìa!

“Cảm ơn”.

Dương Hy dở khóc dở cười, vất vả mãi mới làm sạch mảnh pháo trên đầu.

Mặc dù không lệ nóng doanh trong nhưng vẫn hết sức vui vẻ!

Phương Nhạc Cảnh đốt nến để anh qua đây ước nguyện.

Nhìn tạo hình quỷ dị của bánh kem bự, Dương Hy hiếm có giật mình quay đầu nhìn Thẩm Hàm.

“Không phải em làm!”, Thẩm Hàm nhanh chóng phủi sạch quan hệ, vô cùng không có tình anh em.

Phương Nhạc Cảnh yên lặng nói: “Là tôi”.

Dương Hy cười: “Cảm ơn, rất có cá tính”.

Phương Nhạc Cảnh: …

“Ước đi ước đi”, Thẩm Hàm giục.

Dương Hy nhắm mắt lại, còn chưa kịp nói ra nguyện vọng thì cửa kho lại truyền tới một tiếng ‘surprise’ nhiệt tình khác.

“Còn ai nữa nhỉ?”, nhân viên đoàn phim khó hiểu nhìn nhau, sau khi nhìn xong thì toàn bộ câm nín.

Chỉ thấy một kẻ có bộ dạng như quái nhân đang cười xán lạn giang tay đi vào! Càng khoa trương hơn là anh ta còn cưỡi trên một chiếc xe một bánh!

Mắt thấy bánh xe liên tục lăn tới, mọi người kéo nhau chạy trốn, Dương Hy cũng nhanh chóng xách Thẩm Hàm và Phương Nhạc Cảnh đứng sang một bên.


“Người người người này ở đâu ra vậy?”, Thẩm Hàm sợ hãi.

Một đường chạy vào nhà kho, người kia sung sướng định đạp phanh, kết quả không nghĩ tới lại đạp hụt, chỉ chừa lại một cái ót về hướng mọi người:

“AAAAA!”

“AAAAA!”, Thẩm Hàm cũng hét theo.

“AAAAA!”, mọi người cùng hét theo.

Sau một mảnh tiếng hét chói tai, hiệp sĩ xe một bánh lao về chiếc bánh kem bự ngã cái bẹp.



Mọi người đoàn phim còn chưa kịp tỉnh hồn, hoàn toàn không biết vừa xảy ra chuyện gì.

“Hello”.

Một phút sau, người kia gian nan đứng lên, khắp người toàn kem.

“Cậu là… ai thế?”, vì đối phương khi vào cửa còn hô lên một tiếng ‘surprise’ nên dù trông rất giống một kẻ não tàn thì phó đạo diễn vẫn nghĩ anh ta là bạn của Dương Hy, ông đánh bạo hỏi một câu.

Người kia đang lau kem trên mặt, còn chưa kịp giới thiệu thì từ góc phòng đã truyền tới một giọng nữ ai oán:

“Anh ấy là bạn trai tôi”.

“Hi baby!”, J.Wang nhiệt tình giang tay, “Come on, ôm một cái nào”.

Doãn Nhiên: “Get out!”

“Phụt”, Thẩm Hàm cười thành tiếng.

“Đừng vậy mà, anh chỉ lên sân khấu thất bại thôi”, J.Wang oan ức biện giải.

Doãn Nhiên đem thẻ phòng ném tới: “Một, hai, ba___”

“Anh đi ngay!”, J.Wang cấp tốc giơ tay tóm lấy, xoay người nháy mắt đi mất, để lại sau lưng một đống hỗn độn.

Ánh mắt Thẩm Hàm lộ rõ tôn thờ không gì sánh được.

Quả nhiên khẩu vị của giới thời thượng… đều nặng như thế…

“Xin lỗi”, sau khi J.Wang đi, Doãn Nhiên xin lỗi Dương Hy, “Làm hỏng tiệc sinh nhật của anh rồi”.

“Không sao”, Dương Hy cười.

“Đúng vậy đúng vậy, không có gì đâu”, Thẩm Hàm cũng nói, “Đừng nghĩ nhiều”.

“Sợ gì, chúng ta còn quà với đồ ăn vặt nữa mà”, mọi người hùa nhau hợp lực kéo thùng đồ ra.

Đạo diễn cũng nói: “Gọi bạn trai cô thay quần áo xong thì qua đây chơi đi”.

Nghĩ một chút ông lại bổ sung: “Đừng đi xe một bánh nữa”.

Không biết người này tìm được ở đâu, kể ra cũng kỳ lạ.

Thế nhưng mọi người đều không nói gì, bởi Doãn Nhiên nhìn qua vẫn ít có dữ cho lắm.

“Hát! Hát”, lúc mấu chốt mọi người nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

Trong chuỗi âm thanh ‘Chúc mừng sinh nhật’ bất ổn không chuẩn âm, bầu không khí cuối cùng cũng vui vẻ trở lại. Mọi người cùng nhau chia sẻ đồ ăn vặt và nước trái cây, coi như đây là dịp thả lỏng khó có được. Chỉ là nửa chừng thì Doãn Nhiên rời đi trước, mọi người đối với chuyện này hết sức thấu hiểu ___ dù có đặc biệt thế nào cũng là bạn trai từ xa về thăm mà!

Đống thảm liệt của bánh kem bự do Phương Nhạc Cảnh làm cuối cùng vẫn được đăng lên mạng, nhanh chóng thu hút sự quan tâm như dự liệu. Mọi người đầu tiên là chúc Dương Hy sinh nhật vui vẻ, sau đó đều cảm khái ‘ngọa tào đúng thật là khó nhìn’!

Đến cả tập thể fan Phương Nhạc Cảnh cũng nhỏ nước mắt không nói, bày tỏ tụi tui thực sự không nghĩ được lời khen nào, tụi tui không thể làm trái lương tâm được!

Qua một hồi cuối cùng cũng có người phát tự hỏi tại sao bánh sinh nhật của Dương Hy lại do Phương Nhạc Cảnh làm, Thẩm Hàm đang ở đâu?

Nhất thời một nhóm đồng bọn ngộ ra, nhanh chóng xoát bình luận bày tỏ điều này không hợp lý, chuyện gì xảy ra, online chờ giải thích.


Thế nhưng chỉ lát sau đã có người trả lời lại, còn phải nghĩ hả, Thẩm Hàm nhất định đã tắm thơm tho chui trong chăn rồi, chuyện làm bánh gato dĩ nhiên phải giao cho Nhạc Nhạc và những người khác phụ trách rồi!

Không thể hợp lý hơn!

Vì thế đề tài thay đổi thành thảo luận xem rốt cuộc Thẩm Hàm có vị dâu tây hay vị sữa, hết sức nhiệt liệt. Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười đóng laptop, xoay người vào phòng tắm tắm rửa.

Mà ngay căn phòng cách vách, Thẩm Hàm và Dương Hy đang ngọt ngào chia nhau chiếc bánh kem nhỏ.

“Cảm ơn em”, Dương Hy ôm cậu vào ngực, cúi đầu hôn xuống một cái.

“Vâng”, Thẩm Hàm cọ cọ trong ngực anh một hồi lại tiếp tục ăn tiếp.

Dương Hy bị cậu chọc cười, im lặng ôm cậu.

“Dương Hy”, Thẩm Hàm gọi.

“Sao thế?”, Dương Hy hỏi.

Thẩm Hàm ôm lấy cổ anh cọ cọ như cún.

Thích ảnh quá chừng.

“Ăn xong chưa?”, Dương Hy cười vỗ vỗ lưng cậu, “Chúng ta đi tắm”.

“Vâng”, Thẩm Hàm treo lên người anh không buông.

Dương Hy ôm cậu đứng dậy, bước nhanh vào phòng tắm.

Di động rung lên, Phương Nhạc Cảnh ấn nhận:

“Sao anh chưa ngủ?”

“Vừa thấy trạng thái em đăng”, Nghiêm Khải nói, “Tiệc sinh nhật chưa xong hả?”

“Không phải, em còn định đi ngủ rồi đây”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Mới vừa tắm xong”.

Nghiêm Khải cười ra tiếng, “Bánh kem kia là em làm thật à?”

Phương Nhạc Cảnh 囧: “Anh có thể giả vờ không thấy được không?”

“Tại sao, anh thấy đáng yêu mà”, Nghiêm Khải tựa vào giường.

Phương Nhạc Cảnh: “Hơi miễn cưỡng nha”.

Nghiêm Khải cười càng vui vẻ hơn: “Thật mà”.

“Đừng nói nữa!”, Phương Nhạc Cảnh che mặt chui vào chăn.

Đúng là lịch sử đen tối.

“Nhưng sau này không được làm bánh kem cho người khác nữa”, Nghiêm Khải nói, “Chỉ được làm cho mình anh thôi”.

“Hẹp hòi, có vậy cũng tính toán”, Phương Nhạc Cảnh ôm gối.

“Ừ”, Nghiêm Khải bình tĩnh, “Anh chính là hẹp hòi như thế đó”.

“Được rồi”, Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Đồng ý với anh”.

“Đi ngủ sớm đi”, Nghiêm Khải nhẹ hôn với điện thoại, “Muộn rồi”.

“Anh cũng thế”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Với đừng thức đêm”.

Nghiêm Khải đồng ý, đợi khi cậu cúp máy mới để di động xuống một bên.

Phương Nhạc Cảnh nằm xuống giường, yên tâm nhắm mắt lại.

Ngoài cửa sổ phồn tinh như nước.

- Hết chương 95-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận