Dịch: Lãng Nhân Môn
Vừa nghe đến ‘ba năm mô phỏng, năm năm tốt nghiệp’, Hứa Kỳ Tịch liền bước vào chế độ học tập căng thẳng. Tuy rằng hắn đã thi tốt nghiệp xong từ lâu lắm rồI, nhưng trí nhớ khắc sâu trong xương cốt này vẫn tạo thành bản năng cho cơ thể hắn.
“Học phần, ba năm mô phỏng, năm năm tốt nghiệp… Chắc đây không phải là không gian học tập đấy chứ?” Tô Khê Sa suy tư.
“Thực ra chính xác phải là ba năm võ thánh, năm năm võ thần mới đúng.”
Đúng lúc này, một giọng nói xa lạ vang lên, giống như hòa âm của một nam một nữ nhưng lại có cảm giác như chia thành hai giọng trái phải.
Điều này khiến Hứa Kỳ Tịch nhớ tới Lão Lão trong bộ phim điện ảnh nào đó (*)… Chỉ có điều giọng của Lão Lão không trẻ và hay như thế này.
“Lại có thêm nhân vật mới trong sổ xuất hiện à?” 713 tựa vào cạnh Hứa Kỳ Tịch, tò mò hỏi.
Hứa Kỳ Tịch nhìn vào một nơi nào đó trong không gian này, đó chính là nơi giọng nói đồng thanh kia vang lên.
Tại nơi ấy có hai thân ảnh cùng xuất hiện.
Đó là thân ảnh của một nam một nữ, bên trái là một thiếu nữ tóc vàng đội mũ trắng, mặc váy trắng, bên phải là một thiếu niên tóc vàng có gương mặt rất giống cô, cũng mặc quần áo màu trắng. Hai người này một lớn một nhỏ.
“Mẹ con à?” Tô Khê Sa tò mò hỏi.
Sổ Điểm Danh có tên của cả một nhà luôn á?
“Là song sinh, có điều do vướng phải một lời nguyền giống như bệnh di truyền nên tôi trưởng thành rất chậm. Điều này dẫn tới việc trông chúng tôi như kém nhau nhiều tuổi.”
Thiếu niên tóc vàng kia giải thích xong lại ngẩng đầu nhìn Hứa Kỳ Tịch: “Xin chào, quyền lớp trưởng.”
“Xin chào, quyền lớp trưởng.” cô gái tóc vàng kia như tâm linh tương thông với thiếu niên, đồng thời nói.
Hai người nói cùng một lúc tạo ra cảm giác ‘đồng thanh, giọng nói phân luồng trái phải’.
Giống như làm lễ rửa tội cho tai vậy, nghe rất thoải mái.
Điều này khiến người ta không khỏi mong đợi cặp sinh đôi này hát song ca.
“Đây là sự đồng bộ kỳ diệu giữa các cặp song sinh à? Hâm mộ quá.” Hứa Kỳ Tịch nói.
Dường như nói trúng tâm sự của thiếu niên tóc vàng, hắn ngẩng đầu nhìn trời, lời nói thấm thía triết lý: “Anh chỉ nhìn thấy điểm đáng để hâm mộ của chúng tôi nhưng lại không nhìn thấy…”
“Trong cuộc sống thường ngày sẽ có nhiều chuyện không tiện.”
Cô chị bỏ chiếc mũ chóp cao xuống, mái tóc vàng được búi trên đỉnh đầu, cô nhìn Hứa Kỳ Tịch, nói:
“Chỉ vì cảm ứng tâm linh rắc rối này mà tôi không tìm được người yêu, cho đến bây giờ vẫn đang FA đây.”
“Tôi là người đàn ông đã có vợ.” Hứa Kỳ Tịch nhắc nhở.
Vì thế, cô không thể yêu tôi đâu!
Cô chị tóc vàng chớp mắt, đáp: “Tôi chỉ định nói là, quyền lớp trưởng, anh nên điểm danh cho chúng tôi. Hơn nữa, tôi có thể nhìn ra được quyền lớp trưởng đã có chủ rồi.”
713 dựa sát thế kia, cô đâu có mù. Hơn nữa cô và Hứa Kỳ Tịch không phải người cùng một thế giới, nói không chừng đến chủng tộc cũng khác nhau, bây giờ có thể trao đổi trò chuyện thuận lợi thế này toàn là nhờ tính năng của Sổ Điểm Danh cả.
Hứa Kỳ Tịch suy nghĩ chốc lát, trong đầu nảy ra thông tin của hai người.
“Thế Nhất Hoa.” Hứa Kỳ Tịch điểm danh.
“Có.” Cặp sinh đôi đồng thanh đáp.
Trên đỉnh đầu hai người lại hiện lên dòng chữ [học phần +1].
Rõ ràng là hai người nhưng lại dùng cùng một cái tên.
Thậm chí trong Sổ Điểm Danh, hai người cũng chỉ có một avatar.
“Chít ~” Đúng lúc này, anh Diệu nhảy lên, bám vào trên vai Hứa Kỳ Tịch, kêu lên một tiếng với cặp song sinh kia.
“Tôi là Hứa Kỳ Tịch, đây là anh Diệu.”
Hứa Kỳ Tịch giới thiệu cho hai chị em.
Em trai gật đầu, đáp: “Đúng thế, anh Diệu. Có lẽ do bọn tôi được ghi vào Sổ Điểm Danh sau nên biết nhiều hơn một chút. Anh Diệu và vài vị khác chắc hẳn được ghi vào trong sổ ngay từ đầu, vậy nên chức trách của mọi người cũng khác với chúng tôi. Các người là do phải trả nợ ân tình hoặc hoàn thành một giao ước nào đó nên mới bị ghi lên trên sổ đúng không? Còn chúng tôi, không chỉ nợ ân tình, còn phải trả một khoản học phí thì mới có được một vị trí trên Sổ Điểm Danh.”
Hứa Kỳ Tịch: “???”
Trong một tiếng ‘chít’ của anh Diệu có nhiều câu hỏi như thế ư?
Tiếng Hamster của cậu cấp mấy thế? Dạy tôi với, tôi cũng muốn học.
“Khi tên của chúng tôi được ghi lên Sổ Điểm Danh, chúng tôi đã biết vào một ngày nào đó trong tương lai, mọi người sẽ tập trung lại cùng nhau, tiến hành huấn luyện. Chính là học tập ‘ba năm võ thánh, năm năm võ thần’ mà chúng tôi nói lúc trước. Người cầm Sổ Điểm Danh là quyền lớp trưởng… anh phụ trách điểm danh, lấy học phần cho chúng tôi. Trong lớp huấn luyện này, chúng tôi có thể trưởng thành với tốc độ nhanh nhất, trở nên mạnh mẽ hơn. Đây là mục tiêu và khát vọng của chúng tôi, nếu không mạnh hơn thì chúng tôi sẽ chết.”
Thế Nhất Hoa * chị gái tiếp nối chủ đề, nói.
[A Giải mở một lớp huấn luyện riêng cho tên này à?]
Chuột Hamster dùng móng vuốt xoa cằm, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
“Vậy… võ thánh và võ thần là đẳng cấp gì?” Trọng điềm được quan tâm hiện giờ của Hứa Kỳ Tịch là mục tiêu của huấn luyện.
“Cách phân cấp của các thế giới chắc cũng khác nhau nhỉ? Tại chỗ chúng tôi… người được xưng là ‘thánh’ hẳn đang ở cảnh giới thứ tám, cũng là cảnh giới cuối cùng. Cảnh giới tương ứng với ‘thần’ thì không rõ, ở chỗ chúng tôi ‘thánh’ đã là cực hạn rồi.”
Thế Nhất Hoa * em trai đáp.
[Cảnh giới thứ tám… Hiện giờ chắc hẳn tôi đang ở cảnh giới thứ hai, còn cách cảnh giới thứ tám tới sáu cảnh giới nữa. Liệu đạt đến cảnh giới thứ tám trong vòng ba năm có khó không nhỉ?]
Hứa Kỳ Tịch tính toán trong lòng, trầm tư.
Nghe có vẻ như là chuyện chẳng hề dễ dàng.
Hắn đi từ con số 0 đến lúc có ‘cơ sở vững chắc’ rồi lại thăng cấp lên cảnh giới thứ hai chỉ mất vài ngày ngắn ngủi… Nhìn có vẻ nhanh nhưng thực ra là do được tài phú đã tích góp trước đó trợ giúp.
Nhờ có tổ chức của Đại Hạ kia + sở thích sưu tầm của vợ hắn Họa Mi nên hắn mới có thể thu thập được đủ nhiều phù văn như thế.
Nếu tính cả thời gian chuẩn bị thì mình phải mất hơn hai năm mới có thể nhanh chóng tấn thăng lên cảnh giới thứ hai như thế…
Nếu nghĩ như thế, ba năm võ thánh sẽ có áp lực lớn lắm! Cho dù hắn có công pháp mà cô Tô đánh giá là ‘sinh ra để tấn cấp siêu tốc’ thì vẫn phải chịu áp lực nặng như núi.
“À quyền lớp trưởng này, anh đừng tạo áp lực cho mình quá, tuy rằng lớp huấn luyện tên là ‘ba năm võ thánh, năm năm võ thần’ nhưng chắc chắn đây chỉ là khẩu hiệu thôi. Ba năm võ thánh là chuyện bất khả thi… Bình thường thì ba năm cũng chỉ đủ để người ta tấn thăng từ cảnh giới thứ nhất lên cảnh giới thứ hai. Ít nhất ở thế giới của chúng tôi, nếu trong vòng ba năm có thể thăng từ cảnh giới thứ nhất lên cảnh giới thứ hai đã được coi là thiên tài rồi.”
Thế Nhất Hoa * em trai lại bổ sung.
Nói cách khác, tên của lớp huấn luyện này chính là một mục tiêu và khẩu hiệu… Giống kiểu tôi nhất định phải trở thành người đàn ông XXX, tôi nhất định phải trở nên XXX.
“Thực ra tâm nguyện của tôi và em trai là trong vòng ba năm tới có đột phá bình cảnh của cảnh giới thứ tư, tấn thăng lên cảnh giới thứ năm, ở thế giới chúng tôi cảnh giới này được gọi là ‘Minh Nguyệt cảnh’… Đây là mục tiêu nhỏ của chúng tôi.”
Thế Nhất Hoa * chị gái thong thả nói.
Hiện giờ cô và em trai đều đang có cảnh giới thứ tư, hơn nữa còn ở cảnh giới này khá lâu, không cách cảnh giới thứ năm quá xa.
Nghe thấy lời giải thích của các cô, Hứa Kỳ Tịch không nhịn được mà xoa mi tâm.
Càng về sau càng khó tấn thăng cảnh giới, chuyện này rất bình thường, nhưng ba năm chỉ đủ cho đôi song sinh này đột phá bình cảnh lên cảnh giới thứ năm thôi ư?
Vừa nãy hắn lại dám nghĩ dùng thời gian ba năm để đột phá lên võ thánh… Mơ đẹp quá đi mất.
“Chít ~” Đúng lúc này, anh Diệu lại kêu lên một tiếng nữa.
“Anh Diệu nói, võ thần là cấp cao hơn võ thánh, tuy chỉ thăng thêm một cảnh giới… nhưng lại có thay đổi nghiêng trời lệch đất, sở hữu sức mạnh diệt thế ư? Sức mạnh như thế đủ để thay đổi tất cả.”
Thế Nhất Hoa * chị gái gật đầu: “Cảm ơn anh Diệu đã chỉ điểm, vậy mục tiêu cuối cùng của chúng tôi chính là cảnh giới võ thần thứ chín!”
Anh Diệu thiên vị quá, những gì anh nói tôi đều không hiểu được… Hứa Kỳ Tịch nhìn con chuột Hamster nhỏ trên vai.
“Cảnh giới thứ chín là mục tiêu cuối cùng, mục tiêu nhỏ của chúng ta vẫn không thay đổi, nhanh chóng đột phá cảnh giới thứ năm… càng nhanh càng tốt. Nếu chậm thì chúng ta chỉ có thể ngồi đợi bị chế tạo thành ‘võ cụ’ thôi.”
Thế Nhất Hoa * em trai sầu lo.
Sỡ dĩ tên của hắn và chị gái có trên Sổ Điểm Danh, một là do nợ ân tình của người ta, phải trả ân cho người giữ Sổ Điểm Danh, hai là để tự cứu bản thân.
Chị em họ rõ ràng là hai người nhưng lại có cùng một cái tên là do ở thế giới của họ, những cặp song sinh tâm linh tương thông đặc biệt như họ đến cuối cùng chỉ có một người còn sống.
Đây không phải là tập tục tàn nhẫn gì mà là một lời nguyền giống như bệnh di truyền.
Em trai cô trưởng thành chậm cũng là triệu chứng của lời nguyền này.
Thêm vài năm nữa, em trai cô sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, giống như người thực vật.
Đến lúc đó hắn sẽ bị chế tạo thành võ cụ, giao cho người chị tâm linh tương thông dùng… Đương nhiên cũng có một tỷ lệ nhỏ là người còn lại hôn mê, trường hợp này đã từng xuất hiện trước đây.
Tóm lại, chỉ một trong hai người có thể sống tiếp một cách bình thường.
Đây là tự cứu bản thân.
“Trong vòng năm năm, người có cảnh giới thứ hai như tôi tối đa có thể đạt tới cảnh giới nào?”
“Lớp trưởng tấn thăng lên cảnh giới thứ hai bao lâu rồi?” Thế Nhất Hoa * chị gái hỏi.
“MớI hôm qua.” Hứa Kỳ Tịch đáp.
“Thường thì… trong vòng năm năm có thể tấn thăng lên cảnh giới thứ ba đã là mạnh lắm rồi. Nếu có cơ duyên thì cũng có thể lên đến cảnh giới thứ tư. Mà chúng ta hiện giờ đang có cơ duyên, vì thế chắc chắn lớp trưởng có thể đạt đến cảnh giới thứ tư.”
Thế Nhất Hoa * chị gái nói.
Chuột Hamster anh Diệu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, theo tính toán của nó, trong năm năm Hứa Kỳ Tịch cũng tấn thăng lên đến tầm cảnh giới thứ tư.
“Khi ở cảnh giới thứ tư, nếu dốc toàn sức tấn công thì sẽ mạnh đến mức nào?”
Hứa Kỳ Tịch hỏi.
“Hệ thống tu luyện khác nhau thì sức công phá biểu hiện ra cũng khác nhau. Chúng tôi chỉ có thể nói về tình hình chỗ chúng tôi thôi.” Thế Nhất Hoa * chị gái nói: “Ở chỗ chúng tôi, trước cảnh giới thứ tư thì được gọi là ‘Tinh cảnh’, cảnh giới thứ năm mới là hoàn thành quá trình lột xác… sẽ có thay đổi rất lớn. Mà khi ở cảnh giới thứ tư, kết hợp với một số kỹ xảo, nếu dốc toàn lực thì có thể xới tung mặt đất trong đường kính năm mét lên nhỉ?”
Thực lực thế này đã kinh khủng lắm rồi, hơn nữa một khi đột phá thêm một bước, đạt đến cảnh giới thứ năm thì thực lực sẽ tăng mạnh.
Năm năm mới đạt tới cảnh giới thứ tư, nếu đối mặt với đám chó săn ngoài hành tinh… tấn công trong phạm vi năm mét vẫn quá yếu.
“Vậy… nếu võ thánh dốc sức tấn công thì sẽ mạnh đến đâu?” Hứa Kỳ Tịch lại hỏi.
Dù sao cũng phải biết được cường độ của võ thánh, để hắn có động lực điên cuồng xông về phía trước, giống như khi hắn liều mạng học tập để thi tốt nghiệp năm đó vậy.
“Anh Diệu thấy sao?” Thế Nhất Hoa * em trai hỏi chuột Hamster… Câu hỏi này đã vượt ngoài phạm vi của chị em hắn rồi.
Thế nên thử hỏi xem anh Diệu nói thế nào.
(*) Ý chỉ Lão Lão – yêu quái trong phim Thiện Nữ U Hồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...