Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Cái từ “ba năm sau” này thường xuyên xuất hiện trong mấy bộ phim truyền hình hoặc tác phẩm điện ảnh, có nhiệm vụ dẫn tới bước ngoặc hoặc kết thúc tình tiết.
Từ này đỉnh lắm, lướt qua một cái là có thể nhảy qua một đoạn tình tiết dài lê thê, phần lớn thời gian còn có thể kết hợp kiểu chữ trắng trên nền màn hình đen.
Sở dĩ mọi người đều thích dùng “ba năm sau” làm bước ngoặc như vậy, có thể là vì một hai năm thì quá ngắn, bốn năm năm lại quá dài, nên thời gian ba năm nằm giữa này đã được ưu ái, phù hợp với phần lớn đạo trung dung của người Đại Hạ.
Hứa Kỳ Tịch cũng không ghét mấy câu chuyện xuyên việt.
Nhưng nhoáng cái đã biến thành bản thân của ba năm sau, lại còn không kèm theo trí nhớ như thế có phải là hơi quá đáng rồi không?
Trong mấy tình tiết “ba năm” của tiểu thuyết hoặc phim ảnh thì nhân vật đều có ký ức của “ba năm” đó mà.
Nhưng hắn lại không có, hắn là màn hình cắt một phát đã tới ba năm sau luôn.
Thế này khác gì bảo người ta ra diễn mà không cho lời kịch chứ?
Trực tiếp bỏ qua quá trình, đi thẳng vào kết cục, không phải chơi đểu nhau à!
Hứa Kỳ Tịch từ từ tắt điện thoại, đặt nó về lại vị trí thuận tay quen thuộc.
Hắn tựa lưng lên đầu giường, suy nghĩ lại bay cao.
Nếu như…
Nếu như hiện tại thật sự là năm 2025… vậy là mình đã vượt thời gian, từ năm 2022 nhảy lên tới năm 2025?
Hay là… mình của năm 2025 bị đả kích gì đó nên mất đi trí nhớ của ba năm này, ký ức chỉ dừng lại ở năm 2022?
So sánh thử thì hình như khả năng sau lớn hơn một chút.
Dù sao thì mất trí nhớ cũng gần với sự thật hơn vượt thời gian, tư tưởng đó hơi huyền huyễn, cái sau có vẻ chân thật hơn nhiều.
Thế cho nên, chắc là mình bị mất trí nhớ nhỉ?
Ngoại trừ hai khả năng này ra thì vẫn còn một cái khác chính xác và chân thật hơn…
“Có thể là mình đang nằm mơ!”
Nằm xuống gồi đầu êm ái, Hứa Kỳ Tịch thầm gật đầu.
Bởi vì có cái gọi là ngày nghĩ đêm mơ.
Hồi rạng sáng mình mất ngủ nên nghỉ vẩn vơ, tưởng tượng ra một câu chuyện “cuộc đời Hứa Kỳ Tịch” dài ơi là dài, ngay cả tên của cháu gái cũng nghĩ ra luôn rồi.
Trước khi đi ngủ đã nghĩ nhiều như thế, đêm đó mơ thấy tương lai của bản thân, thấy mình đã kết hôn thì cũng hợp tình hợp lý.
Ở trong mộng, mơ thấy bản thân tự nhiên có một cô vợ phù hợp với gu thẩm mỹ của bản thân, hơn nữa bản thân mình cũng không có ký ức trong thời gian này, chẳng phải dễ hiểu quá rồi ư.
Hợp tính hợp lý!
Nếu đã là mơ thì dễ xử rồi.
Không cần đau đầu suy nghĩ nữa, cứ mơ tiếp đi thôi.
Khi tỉnh dậy thì tất cả sẽ trở lại như lúc ban đầu.
Hứa Kỳ Tịch hai tay gối đầu, nằm thẳng ra.
Không cần nghĩ nhiều, không cần đau đầu, cứ thoải mái tận hưởng giấc mộng đẹp hiếm có này vậy.
Hứa văn não đang bay cao lại lặng xuống, dần dần ngừng suy tư.
Chờ mình tỉnh thì sẽ tỉnh lại ở ký túc xá đại học Thành Giang, sau đó Dương Duyệt giường trên nhất định sẽ gọi mình dậy. Cao Thoán mà vui thì nói không chừng sẽ mua đồ ăn sáng giúp cả bọn, còn Trương Bình chắc sẽ là người cuối cùng rời giường…
Ừ, lần tới mà mất ngủ thì không nên tưởng tượng ra tình tiết cuộc đời dài kỳ kiểu này nữa, mắc công lại gặp phải giấc mơ đẹp phi thực tế này nữa.
Thức dậy sẽ dễ tiếc nuối.
…
Hứa Kỳ Tịch thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, lúc hắn sắp sửa tiến vào trạng thái “ngủ say” một lần nữa thì bên tai bỗng nghe thấy một tràng tiếng chuông quen thuộc.
Đây là tiếng chuông báo thức… Lúc trước, ngày nào cũng là tiếng chuông thân yêu này gọi Hứa Kỳ Tịch thức dậy đi học, nên vừa nghe thấy tiếng chuông này thì tinh thần của hắn chấn động một cái, da đầu bắt đầu run lên.
Tiếng chuông báo thức đúng là một phát minh vô tình nhất trong lịch sử nhân loại, khiến cho người ta căm thù tột độ, nhưng lại không thể rời xa nó.
Hứa Kỳ Tịch mở mắt ra, nhìn về phía phát ra tiếng chuông.
Vừa mở mắt ra thì hắn lập tức thấy “nửa kia” của mình đang ngái ngủ nhắm mắt, mơ mơ màng màng vươn tay ra lần tìm. Sau đó cô mò ra một chiếc điện thoại tình nhân cùng kiểu với Hứa Kỳ Tịch, không cần mở mắt cũng có thể thuần thục kéo một cái, tắt chuông báo thức.
Động tác tắt báo thức của cô thuần thục đến mức khiên người ta đau lòng.
Chừng năm giây sau.
Cô ngáp một cái, từ từ mở mắt ra, đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với Hứa Kỳ Tịch đang ngắm cô.
Hứa Kỳ Tịch nhìn con ngươi đen láy của cô, trong con ngươi trong veo gần như không thấy bất kỳ tơ máu nào, từ điểm đó thì có thể thấy rõ, chất lượng giấc ngủ của chủ nhân đôi mắt này phải rất cao, làm việc lẫn nghỉ ngơi vô cùng điều độ? Chắc là một người giỏi giữ chừng mực.
“Chào buổi sáng nha, A Tịch.” cô vừa tỉnh lại thì mỉm cười với Hứa Kỳ Tịch một cái, sau đó ngồi dậy vươn vai.
Giọng của cô rất hay, cực kỳ xứng với khí chất của cô, kiểu như sau khi thấy mặt mũi của cô thì sẽ có cảm giác giọng của cô sẽ là như thế này.
Thấy “vợ” chào mình, Hứa Kỳ Tịch cũng gật đầu: “Chào buổi sáng…”
Nói ra khỏi miệng thì hắn lập tức khựng lại.
Có một vấn đề thế này.
Hắn không biết “cô vợ” này tên gì.
Giấc mơ này không tiến hành theo tuần tự mà nhảy vọt đến sau khi kết hôn luôn. Nên ngoại trừ cảm giác thân thiết đến từ cơ thể cùng cô vợ này, hắn cũng không biết cô tên gì.
Thế này thì không ổn.
Dù là trong mơ thì cũng không thể gọi bừa một cái tên được, đúng không?
Đàn ông vẫn phải có dục vọng cầu sinh chứ!
Đầu óc Hứa Kỳ Tịch nhanh chóng vận chuyển.
Trong lúc đầu óc vận chuyển đến mức nóng lên thì…
“Chào buổi sáng, em yêu.” Hứa Kỳ Tịch nhanh trí nói.
Trong lòng hắn âm thầm dâng tặng lời cảm ơn sâu sắc đến vị tiền bối đã sáng tạo ra từ “em yêu” này.
“Ơ? Sến thế.” Cô gái ở đối diện cười hì hì, nói: “Hôm nay em phải dậy sớm để tới công ty xử lý vài việc. Hôm qua anh làm đến nửa đêm, ngủ hơi muộn… ngủ thêm chút nữa đi.”
Nói xong, cô sáp tới gần, một tay vén tóc của mình ra sau tai, cúi người hôn nhẹ lên môi Hứa Kỳ Tịch.
Chạm lướt là thôi, không thèm hôn sâu, là nụ hôn chào hỏi buổi sáng của vợ chồng.
“Sáng nay ăn gì?” sau khi hôn xong, cô lại bò qua người Hứa Kỳ Tịch, lấy đồ trên giá áo bên đầu giường để thay.
“Ăn chào nhé?” Hứa Kỳ Tịch đáp, quê hắn thích ăn cháo với mấy món ăn kèm khác, là tập tục có từ xưa.
“Được rồi.” cô vừa nói vừa đi về phía phòng tắm.
Cũng là mấy câu trao đổi hằng ngày giữa vợ chồng, đơn giản mà lại yên bình hệt như lúc xưa.
Đợi đến khi cô vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân thì thân thể căng cứng của Hứa Kỳ Tịch mới giãn ra!
“Nếu như là mơ thì có phải hơi chân thật quá không nhỉ?”
Hành động của cô và hắn thật sự vô cùng tự nhiên, cứ như vợ chồng lâu năm thật sự ấy.
Hơn nữa, mềm ghê luôn, nằm mơ bình thường chắc là sẽ rất ít khi xuát hiện mấy chi tiết kiểu này nhỉ?
Trong lòng Hứa Kỳ Tịch ẩn ẩn cảm thấy bất an.
Hắn đã loáng thoáng phát hiện, có thể đây không phải mơ.
Không bao lâu sau, cô vợ của hắn đi ra khỏi phòng tắm, ngồi xuống bàn trang điểm để chuẩn bị.
Mái tóc ngang vai được cột cao, còn đeo cả kính. Trang điểm kiểu này khiến khí tràng của cô trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Lát nữa em làm bữa sáng xong thì sẽ để vào khay giữ nhiệt. Anh ngủ tiếp đi, nhơ dậy ăn sáng nhé, đừng có quên đấy.” cô dặn dò thật kỹ.
Đây là sự hiền lành khiến người ta ấm áp đến tận xương tủy.
“Ừ.” Hứa Kỳ Tịch gật đầu đáp. Thân thể của hắn, đặc biệt là trái tim đã phản hồi một tin tức “tui rất ấm áp” cho hắn, ý là “thấy lòng ấm áp” ư?
Chẳng cần đầu óc chỉ huy mà lòng đã tự thấy ấm áp, giảm được biết bao nhiêu là trình tự.
Cô vợ của hắn trang điểm xong thì mở cửa phòng, đi về phía bếp.
Thông qua mấy lời trao đổi ngắn ngủi vừa rồi thì có thể hiểu là cô phải tới công ty làm chút việc. Từ giọng điệu thì nói không chừng lại là công ty của cô luôn ấy chứ!
So ra thì công việc của Hứa Kỳ Tịch tự do hơn nhiều, nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ phải “thâu đêm” để hoàn thành. Thế nên tối hôm qua đã ngủ muộn, ban ngày cũng không cần đi làm?
Công việc gì mà lại tự do thế này?
Đợi đến khi vợ đã đóng cửa phòng, Hứa Kỳ Tịch cũng bình tĩnh lại, vùi cả đầu vào trong gối.
“Chân thật quá.”
Chân thật quá đi mất.
Khi loại “chân thật” này vượt quá giới hạn nào đó thì bất kỳ ai cũng sẽ bắt đầu hoài nghi.
Cho nên, Hứa Kỳ Tịch giơ tay trái lên, nhìn chằm chằm vào tay trái một lúc mong tìm ra chỗ nào đó thích hợp để làm thử.
Sau khi tìm được mục tiêu, hắn giơ tay phải ra, ngón cái và ngón trỏ vô tình kẹp lấy mục tiêu, ra sức nhéo thật mạnh.
Đón nhận hiện thực đau đớn ghê, cơ cánh tay quay bên trái ơi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...