Nàng ấy và Hứa Kỳ Tịch không phải người của một thế giới, giao lưu lẫn nhau khẳng định là có phiên dịch. . . Nếu là phiên dịch, vậy khẳng định là sẽ gặp vấn đề có từ ngữ đặc biệt không phiên dịch được?
Thánh nữ Vu Nhạc nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về Diệu Diệu.
Nhưng Diệu ca chuyển mắt không chịu đối mặt với nàng.
Bầu không khí đều trở nên xấu hổ.
Thánh nữ Vu Nhạc hơi suy tư một chút, đưa ra một câu hỏi nặng đến mức đủ để đem người dìm xuống đáy biển: "Ông chủ Diệu, đơn vị đo thời gian ở đây, chuyển thành đơn vị của thế giới chúng ta, có bao nhiêu khác biệt?"
Diệu ca: "Chít, khác biệt hầu như không lớn. . . Cái này cũng là chổ tôi cảm thấy rất thú vị. Cho nên, trước đấy tôi nhắc nhở cô không nên hỏi cái vấn đề này."
Thánh nữ Vu Nhạc ngẩng đầu nhìn trời.
Nhưng nhìn nhìn, con mắt của nàng liền trở nên sáng rực lên.
Nàng ấy thấy được tương lai tươi sáng.
"Diệu nha!" Nàng ấy dùng sức vỗ bắp đùi của mình: "A a a ~ a ~ "
Sau đó nàng bởi vì hành động 'Vỗ đùi' của mình gây ra đau đớn, khiến đau đớn của bản thân nàng vượt hơn điểm giới hạn, đau đớn xoan xoa bắp đùi, thiếu chút nữa lại muốn lăn đầy đất.
Thấy hình dáng đau đớn nhe răng trợn mắt của thánh nữ, Hứa Kỳ Tịch liền mơ hồ suy nghĩ ra nàng năm đó bị vị cường giả không biết tên tiện tay đâm một thương, có bao nhiêu kinh khủng.
Hiện tại thánh nữ Vu Nhạc khó có thể thừa nhận bất luận 'Đau đớn', chỉ là loại trình độ như vỗ đùi, đều có thể khiến nàng ấy đau đớn vượt qua điểm giới hạn. . . Vỗ mạnh một cái nàng ấy còn không đau đến ngất xỉu?
Cái này cũng khó trách thánh nữ muốn nhanh chóng thành công lui thân, sớm giải phóng khỏi di chứng của tổn thương.
Nếu như hắn vẫn luôn trong trạng thái đau đớn như vậy, đừng nói là giao lưu với người bình thường, khẳng định là người khác khẽ chạm tới bản thân mình một chút, tính tình cũng phải như thùng thuốc nổ, nói không chừng còn đi tìm người khác gây sự. . .
"Phù phù ~" Sau một lúc lâu, thánh nữ Vu Nhạc một bên hít vào mấy hơi thở, một bên nhìn Hứa Kỳ Tịch nói: "Ông chủ Hứa, tốc độ thăng cấp của anh, thật sự là vượt qua tưởng tượng."
"Cái này kỳ thật cũng là ngoại lệ đặc biệt. . . Công pháp tầng 1-3 có lối tắt. Mặt khác, tuy nói thời gian thăng cấp của tôi ngắn, nhưng trước đấy, vợ tôi, quốc gia của tôi đã tiến hành công tác chuẩn bị từ nhiều năm cho tôi."
Nếu không có đãi ngộ quốc bảo của Đại Hạ, nếu không Họa Mi đúng lúc có sở thích 'Thu thập phù văn chúc phúc', hắn chỉ là gôm đủ một ngàn phù văn không trùng lặp, có thể phải tốn một hai năm thời gian.
"Coi như là đã nhiều năm, vậy cũng là nhanh rồi! A hi hi ~" thánh nữ Vu Nhạc giơ cao tay, hận không thể lại dùng lực vỗ bắp đùi của mình.
Nhưng sau khi giơ tay, nàng ấy lại cảm giác thịt trên đùi của mình mơ hồ đau.
Vì vậy ánh mắt của nàng dời đi, chuyển tới trên đùi Hứa Kỳ Tịch—— nếu như là ở trên đảo, nếu như nàng hài lòng muốn vỗ đùi, có thể tìm 'Bắp đùi đại thần' đặc biệt của mình. Đó là quan viên đặc biệt trên đảo, đặc biệt cung cấp bắp đùi và lưng để cho khi nàng hài lòng thì dùng để vỗ.
Nhưng ở đây, bắp đùi đại thần của nàng không có, ông chủ Diệu lại quá nhỏ, cảm giác vỗ một cái thì thân thể hình chiếu của ông chủ Diệu sẽ bị vỗ thành thịt vụn, trực tiếp phi thăng.
Chủ nhân của phân thân Họa Mi bên cạnh đang nằm trong giai đoạn thân thể khó chịu, vốn dĩ thân thể Họa Mi đã khó chịu, lại vỗ bắp đùi của nàng ta, thánh nữ Vu Nhạc không đành lòng, phụ nữ tội gì làm khó xử phụ nữ?
Cho nên mục tiêu tốt nhất liền biến thành vật còn sống duy nhất lúc này Hứa Kỳ Tịch.
Cảm giác của Hứa Kỳ Tịch sau khi thăng cấp trở nên nhạy cảm nhất thời phát hiện ra điểm này, hắn nhanh chóng đưa qua một cái gối ôm lớn, giao cho thánh nữ Vu Nhạc.
Ăn ý!
Thánh nữ tiếp nhận gối ôm lớn, tuy rằng cảm thấy xúc cảm không tốt, nhưng lúc này cũng chỉ có thể sử dụng tạm —— nàng dùng sức gối ôm: "Ông chủ Hứa, tôi cảm thấy lối tắt thăng cấp của anh, rất có tiền đồ! Anh cảm thấy giữa chúng ta, có khả năng hợp tác hay không?"
Đi lối tắt có thể sẽ dẫn đến căn cơ bất ổn và vân vân, đã hoàn toàn không ở trong phạm vi lo lắng thánh của nữ Vu Nhạc—— trên thực tế, khiến một vị thánh nữ của tổ chức kinh khủng lo lắng nhiều như vậy, là không thực tế.
Nàng có thể làm được lương thiện cơ bản, đã đủ để thế nhân ăn mừng, chẳng lẽ còn muốn cầu nàng ấy trở thành thánh nhân đạo đức?
"Hợp tác?" Hứa Kỳ Tịch đầu tiên là sửng sốt, nhưng một lát sau, con mắt của hắn cũng sáng lên: "Diệu nha!"
Thánh nữ cần bồi dưỡng cư dân trên đảo đến cảnh giới thứ 4, càng nhanh càng tốt. . . Hứa Kỳ Tịch thân mang công pháp có thể nhanh chóng thăng cấp của cảnh giới 1-3.
Mà công pháp này, cần rất nhiều 'Tinh thú' hoặc là phù văn chúc phúc trong cơ thể của tộc tinh thần để nâng cao cảnh giới.
Hai bên có thể nói là cả hai đều cần.
Nhưng vấn đề là. . .
"Nhưng công pháp của tôi, là dành riêng cá nhân." Hứa Kỳ Tịch lo lắng mà thở dài.
Hình vẽ công pháp của A Giải và Ba Năm Tịch lưu lại, cũng chỉ có một mình Hứa Kỳ Tịch có thể nhìn thấu và tu luyện. Trừ phi là tìm được một người phù hợp với Hứa Kỳ Tịch, nói không chừng có thể học được bộ công pháp này.
"Công pháp dành riêng, cái này là có chút phiền phức. Bất quá. . . Nếu như ông chủ Hứa đồng ý, có thể cung cấp cho tôi ý nghĩ thăng cấp, tôi dựa theo ý nghĩ của ông chủ Hứa sửa soạn lại một bộ công pháp cùng loại. . . Dù cho có thể trong thời gian năm sáu mươi năm, khiến những tên ngu xuẩn từ cảnh giới thứ nhất thăng lên cảnh giới thứ 3, vậy cũng đủ rồi. Anh căn bản không biết, những kẻ trên đảo của tôi, tu luyện có bao nhiêu ngu?" Thánh nữ Vu Nhạc đau buồn nói.
"Chít ~" Diệu ca nói ——Những người trên đảo của cô không phải ngu, bọn họ chỉ là trình độ của người thường, thậm chí trong đó phần lớn có tư chất tu luyện không tồi, cô còn muốn mỗi người đều là thiên tài hay sao?
Thánh nữ Vu Nhạc là bản thân quá có thiên phú, liền như một học bá thần cấp nhìn người thường, đều cảm giác bọn họ là cặn bã. Rõ ràng là câu hỏi vừa nhìn đã hiểu, bọn họ học như thế nào đều không hiểu, làm cho nàng gấp đến giậm chân.
Mặt khác, Diệu ca còn phải nhắc nhở thánh nữ Vu Nhạc một vấn đề: "Chít ~ "
Công pháp cái này, là đồ vật rất bí mật. . . Hỏi công pháp của người khác, vốn là một loại tối kỵ. Huống chi là muốn móc ra công pháp của người khác.
"À à à, ông chủ Diệu nói đúng. Công pháp cái này truyền ra ngoài đều là tối kỵ. . . Không phải người một nhà, không thể truyền ra ngoài." Thánh nữ Vu Nhạc sờ cằm, nghiêm túc suy tư.
【 Kỳ thật với tôi mà nói ngược lại không có kiêng kỵ lớn như vậy. 】 Hứa Kỳ Tịch thầm nghĩ trong lòng.
Thánh nữ Vu Nhạc suy nghĩ một lát sau, rất nhanh nghĩ ra một phương án giải quyết hoàn mỹ.
"Nếu không thể truyền ra ngoài. . . Vậy đem chúng ta biến thành người một nhà! Chỉ cần là người một nhà, vậy truyền lưu công pháp, vấn đề không lớn. A hi hi hi ~" nàng ấy lại phát ra cười u linh quái dị không giống dương gian.
Hứa Kỳ Tịch nghe vậy kinh hãi, hắn lập tức dựa sát vào bên cạnh vợ Họa Mi, dùng hành động thực tế nói cho thánh nữ ——Hứa Kỳ Tịch hắn đã là người đàn ông có chủ quyền sở hữu, không thể xằng bậy!
"Trở thành người thừa kế của tôi như thế nào? Ông chủ Hứa!" Thánh nữ Vu Nhạc nghiêm túc nói: "Anh cũng biết, tôi chỉ muốn hoàn thành hứa hẹn đối với lão đảo chủ, là có thể đạt được phương pháp giải quyết di chứng, sau đó tôi khẳng định không muốn tiếp tục làm đảo chủ. Cho nên, tôi đem toàn bộ đảo và cư dân trên đảo, đều cho anh!"
Chỉ cần nàng ấy đem tro cốt của lão đảo chủ xử lý, Hứa Kỳ Tịch chính là đảo chủ mới.
Nếu là đảo chủ mới và người thừa kế của 'Thiếu đảo chủ' hiện tại, vậy tất cả trên đảo đều là của Hứa Kỳ Tịch, là người một nhà. . . Không có vấn đề.
Diệu ca: "Đậu phộng?"
Nó cũng không kêu chít, vậy mà còn có cái thao tác này?
Không phải, ý của nó là, còn có thể làm ăn như vậy sao?
Hòn đảo này thánh nữ Vu Nhạc nếu không cần, nó nguyện ý nhận ~ đó chính là một bảo đảo! Tuy rằng ở đấy đều là dân bản xứ đen bóng, nhưng những dân bản xứ đã thay đổi vài đời, hoàn toàn là hình thức ban đầu của một môn phái lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...