“Anh Phong, vậy... hình vẽ kia thì sao? Ở nước ta có rất ít hình vẽ như vậy, hình vẽ này đại diện cho cái gì nhỉ? Hay là tôn giáo?” Một cảnh sát nói ra mối nghi hoặc của mình.
Hạ Thần Phong cầm bút đen, khoanh tròn lại hình mô hình trong hình ảnh, “Đúng vậy, đây có thể là trọng tâm của việc phá án. Hung thủ đặt đầu của nạn nhân ở giữa, ở đây có một chữ gì đó, chúng ta tìm cách khôi phục lại, có thể sẽ biết được manh mối gì đó hữu ích.”
Tiểu Đao quay bút, nhìn ảnh chụp của Tôn Nhã, “Mọi người nói xem, tại sao hung thủ lại muốn bịt miệng và mắt của cô bé? Mặc dù quần áo của nạn nhân đã bị phá hủy, nhưng từ bức ảnh chúng ta có thể nhìn ra, quần áo trên người cô bé vẫn rất gọn gàng, chỉnh tề. Dường như không có dấu vết của sự giãy giụa. Hơn nữa, Tôn Nhã tự mình rời khỏi trường, mọi người có nghĩ nạn nhân quen biết hung thủ không?”
Một cô bé, sẽ không tự nhiên đi từ thành phố Hải đến thành phố Tô, mặc dù hai thành phố này gần nhau, nhưng cũng phải mất ba tiếng đi xe nếu như là đi xe buýt, còn phương tiện giao thông khác, thì Tôn Nhã vẫn còn ít tuổi, không có chứng minh nhân dân để mua vé...
Nếu không đi đường sắt cao tốc, vậy còn tàu điện ngầm thì sao?
Đường sắt cao tốc quản lý tương đối nghiêm ngặt, còn tàu điện ngầm thì lỏng lẻo hơn rất nhiều. Mặc dù đi từ thành phố Hải đến thành phố Tô không tiện, nhưng chuyển tuyến bốn lần là có thể đến thành phố Tô.
“Tiểu Đao, cậu tập trung điều tra tàu điện ngầm đi từ thành phố Hải đến thành phố Tô vào ngày 12. Nếu tìm thấy Tôn Nhã, kiểm tra xem xung quanh cô bé có người nào đáng nghi hay không.”
Bố mẹ của Tôn Nhã là giám đốc cấp cao của một công ty ở thành phố Hải, ngày thường hai người đều rất bận rộn, nên đương nhiên việc chăm sóc con gái cũng không được cẩn thận tỉ mỉ cho lắm. Vào ngày 12, mẹ của Tôn Nhã mắng Tôn Nhã vài câu vì một chút chuyện nhỏ nhặt, nhưng không ngờ rằng Tôn Nhã lại mất tích.
Ba ngày qua, bà luôn sống trong sự tự trách, bà nghĩ khi nào tìm được con gái thì nhất định sẽ xin lỗi con, nhất định sẽ gác công việc sang một bên để chăm sóc con gái. Từ khi chồng mình nhận được điện thoại của cục cảnh sát thành phố Tô, bà cảm thấy có gì đó không bình thường, tại sao sắc mặt của chồng mình lại khó coi như vậy.
Sau khi gặng hỏi biết được chân tướng, bà đã ngất xỉu vì không thể chịu đựng được, bà được đưa đến bệnh viện nhưng khi tỉnh lại việc đầu tiên bà muốn làm chính là đi đến cục cảnh sát thành phố Tô.
Lúc hơn chín giờ tối, Tiểu Đao thấy ba khuôn mặt tuyệt vọng, bọn họ chính là bố mẹ và người cậu của Tôn Nhã, “Con gái của tôi, Tiểu Nhã của tôi!” Mẹ của Tôn Nhã được hai người đàn ông đỡ mới đứng lên được. Tiểu Đao nhíu mày lại nhìn bố mẹ của Tôn Nhã, “Bây giờ tâm trạng của bà không được ổn định, hay là đi nghỉ trước đi...”
Tiểu Đao không dám đảm bảo, nhưng nếu mẹ của Tôn Nhã biết cô bé chết thảm, chắc chắn sẽ không chịu được. Mẹ của Tôn Nhã nhìn Tiểu Đao, “Con gái của tôi! Chắc chắn là các cậu đã nhận nhầm, chắc chắn đó không phải là con gái của tôi!”
Đôi mắt của bố Tôn Nhã cũng đỏ hoe, “Đồng chí cảnh sát... Các cậu... Các cậu có chắc đó là con gái của tôi không?” Nhìn vẻ mặt của bố mẹ nạn nhân, Tiểu Đao cũng không đành lòng nói cho họ biết sự thật. Nhưng đó là chức trách của cậu, cậu nhắm mắt lại và gật đầu.
Mẹ của Tôn Nhã vốn còn một tia hy vọng, bà hy vọng điều này không phải là sự thật. Nhưng khi Tiểu Đao gật đầu thì giống như có một cái búa nặng nện xuống đầu bà, cho dù được hai người đỡ. Lúc này cả bố và cậu của Tôn Nhã chìm trong sự tuyệt vọng. Cảnh sát ở gần đó tiến đến đỡ ba người, mẹ của Tôn Nhã đã ngất xỉu, đôi mắt bà nhắm nghiền, “Mau đưa đến phòng y tế!”
Bố của Tôn Nhã cũng đi cùng đến phòng y tế, còn cậu của cô bé thì thất thần ngồi trên ghế băng chờ, cái khăn cầm trong tay đã ướt sũng.
Hạ Thần Phong bước tới và đưa cốc nước nóng cho cậu của Tôn Nhã, người đàn ông nhận lấy, tay vẫn còn hơi run rẩy, “Tiểu Nhã... Sao lại ra nông nỗi này chứ?”
Bố mẹ của Tôn Nhã đã lên xe cứu thương đến bệnh viện truyền dịch, “Ông có biết tại sao Tôn Nhã lại rời nhà trốn đi vào ngày 12 không?”
Cậu của Tôn Nhã đưa tay lên lau mặt, “Biết... Chị tôi đã tự trách mình rất nhiều...”
Thật ra chuyện đó cũng rất đơn giản, bố mẹ của Tôn Nhã bận rộn nhiều việc, nên lơ là không có thời gian chăm sóc con của mình, lúc còn nhỏ Tôn Nhã rất biết điều, nhưng càng lớn cô bé càng trở nên bướng bỉnh. Chuyện lần này cũng rất đơn giản, lúc đầu bố mẹ của Tôn Nhã đồng ý cuối tuần đưa cô bé đi chơi, nhưng vì cuộc họp của công ty lên lại thất hứa. Trong lòng Tôn Nhã cảm thấy khó chịu nên đã nói mấy câu khó nghe, mà mẹ của Tôn Nhã thì cũng chỉ mắng con bé vài câu. Sau đó đến buổi chiều, giáo viên chủ nhiệm của Tôn Nhã gọi cho bà, nói cả sáng nay không thấy cô bé trong lớp học. Trước đây giáo viên chủ nhiệm của Tôn Nhã cũng gọi điện thoại cho mẹ của Tôn Nhã nhưng lần nào cũng không liên lạc được.
Người nhà của Tôn Nhã đã lập tức đi tìm, nhưng cũng không tìm thấy bóng dáng của cô bé...
Hạ Thần Phong cau mày, “Ông có biết gia đình nhà Tôn Nhã... có kẻ thù nào không?”
Cậu của Tôn Nhã lắc đầu, “Chị gái và anh rể của tôi đều là người cuồng công việc, về cơ bản thì chỉ có đi từ công ty rồi về nhà, ngày thường cũng ít khi ra ngoài. Tôn Nhã được nghỉ cũng chỉ đến chỗ của tôi... Một cô bé dễ thương như vậy, tại sao bọn chúng lại nỡ lòng nào ra tay cơ chứ!” Cậu của Tôn Nhã vừa nói, nước mắt vừa chảy xuống.
Tục ngữ có câu, nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhưng bọn họ đã quên câu tiếp theo, đó là chỉ vì họ chưa đến mức đau lòng.
Nếu như cậu của Tôn Nhã nói đúng, gia đình cô bé không có kẻ thù, vậy thì có lẽ vụ án mạng lần này là do hung thủ đã tìm mục tiêu trước rồi mới ra tay.
Không có thù hằn với ai... Vậy tại sao hung thủ lại ra tay tàn nhẫn như vậy với một đứa bé chứ? Hạ Thần Phong không nghĩ ra được, lẽ nào hung thủ thực sự là một tên biến thái, giết người vì hắn ta muốn thế?
Vậy cái hình vẽ này có ý nghĩa gì? Hạ Thần Phong nhìn vào bức ảnh, scan ảnh vào máy tính và bắt đầu tìm kiếm trên mạng, kết quả là chẳng tìm thấy một hình vẽ nào giống hệt như vậy, nhưng lại ra rất nhiều mẫu tương tự.
Tiểu Đao đi đến bệnh viện cùng với bố mẹ của Tôn Nhã, bận rộn làm việc đến hơn ba giờ sáng mới trở về cục cảnh sát, cậu ngáp, “Bố mẹ của Tôn Nhã cũng không có một chút manh mối nào, lần này đúng là mò kim đáy bể rồi...”
“Đây không phải là lần đầu tiên hung thủ gây án...” Hạ Thần Phong dựa vào ghế của mình, hai chân cùng đặt lên cái ghế ở bên cạnh, trên người thì đang đắp một cái chăn, anh nhìn chằm chằm vào các manh mối trên bảng trắng.
Hung thủ gây án rất sạch sẽ, căn bản là không để lại một chút manh mối gì, đây không phải chuyện mà một tay mơ có thể làm được, kể cả nơi tốt nhất để vứt xác, địa hình cũng đã được nghiên cứu kỹ, hung thủ biết rằng khu vực này dân cư thưa thớt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...