Ra khỏi thư viện, mưa bên ngoài vẫn chưa ngớt, Lục Dao ghét nhất là ngày mưa nhưng bây giờ cô không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo mũ áo lên chuẩn bị lao về phía trạm xe.
Còn chưa chạy được mấy bước, Lục Dao đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ phía sau, cô ngẩng đầu lên, một chiếc ô màu đen đã che ở trên đỉnh đầu của cô. Lục Dao nghi hoặc quay người lại, sau khi nhìn thấy chàng trai sau lưng mình cô liền nở nụ cười chân thành hiếm có, “Lớp trưởng.”
Chu Văn từ xa đã nhìn thấy Lục Dao nên mới đuổi theo cô, “Lục Dao, chúng ta là bạn cùng lớp hơn hai năm rồi mà cậu vẫn gọi tớ là lớp trưởng…”
Lục Dao khẽ nghiêng đầu, “Bởi vì cậu là lớp trưởng mà.”
Nghe đến đây, Chu Văn cười nói sang chuyện khác, “Cậu về ký túc xá à?”
Lục Dao khẽ lắc đầu, “Chẳng phải lớp trưởng cũng biết là tớ không ở trong ký túc xã từ lâu rồi à…” Chu Văn là lớp trưởng, đương nhiên biết vấn đề trong này, “Thực ra… đám Ngô Thiến cũng không phải là người khó ở chung… Lục Dao, cậu ở bên ngoài, đi học cũng không tiện.”
Lục Dao ngẩng đầu mỉm cười nhìn Chu Văn: “Lớp trưởng, cậu yên tâm đi, chỗ tớ ở rất gần… Tớ còn có việc, tớ đi trước đây! Chào lớp trưởng nhé!”
Nói xong, Lục Dao lao ra khỏi chiếc ô của Chu Văn, Chu Văn muốn đuổi theo nhưng cậu biết Lục Dao vẫn cách mình rất xa, bản thân đã theo đuổi Lục Dao lâu như vậy nhưng cô vẫn chỉ coi mình là một người bạn cùng lớp.
Nhưng Chu Văn lập tức nghĩ, ít nhất Lục Dao cũng đã cười và nói chuyện với mình, đó cũng coi như là có sự tiến triển mới. Chu Văn nghĩ đến sự tiến triển này, ngay lập tức nở một nụ cười nhìn theo bóng dáng rời đi của Lục Dao.
Nếu nụ cười này bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ gây ra một cơn bão. Chu Văn, tài tử nổi tiếng của khoa Kiến trúc lại nở một nụ cười có thể coi là chiều chuộng với kẻ quái thai như Lục Dao.
Lục Dao cảm thấy nghi ngờ về thân phận “hung thủ” này của Lý Bách. Tất nhiên, Hạ Thần Phong cũng cảm thấy nghi ngờ, hơn nữa còn cảm thấy rất đau đầu với người tên là Lý Bách này.
Nhìn thấy người ngồi trong phòng thẩm vấn vẫn là người đàn ông có dáng vẻ không đàng hoàng, anh liền dập tắt đầu thuốc lá rồi cầm tài liệu đi vào.
Cửa phòng thẩm vấn vừa mở ra, Lý Bách liền quay đầu nở một nụ cười vô tâm vô phế(*) với Hạ Thần Phong đang đẩy cửa bước vào. Đã ở trong tình cảnh này rồi mà Lý Bách vẫn có tâm trạng cười ngả ngớn vẫy tay chào hỏi: “Hi! Đội trưởng Hạ, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
(*) Vô tâm vô phế: nghĩa là không tim không phổi, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là... ngu đần.
So với tâm trạng tốt của Lý Bách, sắc mặt của Hạ Thần Phong không tốt một chút nào, anh ném tệp tài liệu xuống mặt bàn, cởi áo khoác ngoài ra, xắn tay áo lên, để lộ ra cổ tay rắn rỏi, “Nói đi, nửa năm nay cậu vào Cục Cảnh sát bao nhiêu lần rồi!”
Lý Bách cười cười, anh ta lười biếng dựa lưng vào ghế: “Đây không phải việc tôi có thể kiểm soát được, hay là cảnh sát các anh bớt đi vài lần đến làm phiền tôi, vậy thì chẳng phải là tôi có thể không đến đây nữa sao?”
Hạ Thần Phong cũng dựa lưng vào ghế, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Lý Bách, “Có biết tại sao lần này chúng tôi lại triệu tập cậu đến đây không?”
Lý Bách cười nói: “Chẳng lẽ lại có người phụ nữ nào đó chạy đến đây tố cáo tôi?”
Lý Thần Phong không nói gì chỉ lấy ra một bức ảnh từ trong tệp tài liệu rồi đẩy đến trước mặt Lý Bách. “Quen cô ấy không?”
Lý Bách cầm bức ảnh lên nhìn sau đó bất giác cười lên. “Trương An An, nhân viên phòng hậu cần của tập đoàn, tối qua đã cùng nhau ăn một bữa cơm. Sao thế? Bây giờ ngay cả chuyện ăn uống mà cảnh sát các anh cũng muốn quản?” Nói xong, Lý Bách liền vứt tấm ảnh đó xuống bàn.
“Nếu người phụ nữ này chết rồi thì sao?” Hạ Thần Phong nhìn Lý Bách, quả nhiên sau khi nghe xong câu đó, sắc mặt của Lý Bách đã thay đổi. “Chết rồi?”
“Lý tổng trả lời như vậy, chắc là hôm nay vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào rồi? Dù sao thì trong tập đoàn xảy ra chuyện lớn như vậy…” Hạ Thần Phong nhìn Lý Bách với ánh mắt khinh thường: “Xem ra tôi thấy Tập đoàn Tinh Thần cũng chỉ được có vậy, có một người Giám đốc…”
Khuôn mặt trắng nõn của Lý Bách đỏ bừng lên, nhưng khi nhìn ánh mắt của Hạ Thần Phong hắn lại không nói được một câu nào. Đúng vậy, Lý Bách đã tắt máy, nếu không đương nhiên cấp dưới cũng sẽ báo cáo chuyện này với anh ta rồi.
Anh ta cắn răng, “Việc này không cần đội trưởng Hạ lo lắng! Hơn nữa, một công ty lớn như vậy, chỉ riêng nhân viên của công ty con ở thành phố Tô cũng đã hơn ba nghìn người rồi. Hơn nữa, cô Trương An An này cũng không phải nhân viên quan trọng gì, nếu có xảy ra chuyện cũng đã có nhân viên cấp dưới phụ trách…”
Hạ Thần Phong không nói gì, anh tiếp tục lấy ra một bức ảnh chụp Lý Bách và Trường An An cùng lên xe rời khỏi khách sạn. Bức ảnh đó do camera giám sát giao thông chụp lại, nhưng vẫn có thể nhìn rõ chiếc xe hai người lên là chiếc Maserati(*) của Lý Bách. Chiếc xe có màu tím huỳnh quang chói mắt này không tìm được chiếc thứ hai trong thành phố Tô.
(*) Maserati: Là một mẫu xe thể thao hạng sang của Ý.
“Tối qua, thời gian anh và Trương An An cùng rời khỏi là tám giờ bốn mươi lăm phút tối, sau đó hai người đi đâu?” Đồng nghiệp đưa Lý Bách đến đã dẫn nhân viên kỹ thuật trong Cục vào trong nhà xe của Lý Bách để điều tra camera hành trình của tối qua.
Lý Bách nhìn Hạ Thần Phong, “Sau khi ăn cơm xong tôi liền đưa cô ta về nhà, chỉ có vậy thôi.”
Đối với câu trả lời này, đừng nói là Hạ Thần Phong không tin, ngay cả bản thân Lý Bách cũng không thuyết phục được bản thân tin nó, dù sao thì cũng đã hẹn cô ấy đi ăn, nếu không làm gì thì hình như không giống với tác phong thường ngày của anh ta.
Hạ Thần Phong nhìn Lý Bách: “Anh đưa cô ấy đi đâu?”
“Trạm xe phía đông vùng ngoại ô.”
“Sau đó anh đi đâu làm gì, có nhân chứng không?”
Lý Bách im lặng nhìn Hạ Thần Phong một lát. “Không có…”
Hạ Thần Phong lấy lại bức ảnh, Lý Bách chống hai tay lên bàn, “Nhưng tôi không giết người, tôi không có lý do gì để giết Trương An An. Hôm qua chúng tôi chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm thôi…”
“Nhưng sau khi về công ty anh lại ra ngoài cho đến sáu giờ sáng mới về căn nhà ở Thanh Hồ. Anh đã làm gì trong khoảng thời gian đó?” Đương nhiên Hạ Thần Phong đã nắm được hành tung(*) của Lý Bách.
(*) Hành tung: dấu vết về những hành vi của người nào đó.
Trong khoảng thời gian Trương An An chết, không ai biết hành tung của Lý Bách.
“Anh đi đâu?”
Đáp lại câu hỏi của Hạ Thần Phong là một sự im lặng…
Hạ Thần Phong đứng dậy nhìn Lý Bách, cả phòng thẩm vấn chìm trong sự im lặng. Một con thiêu thân bay đến đậu trên đèn sợi đốt, chiếc đồng hồ tinh xảo phản chiếu một đường sáng dưới ánh đèn, kim giờ đã sắp chạy đến con số chín.
“Anh biết đấy, nếu anh không có chứng cứ ngoại phạm(*), thì anh sẽ không thể thoát khỏi diện tình nghi được.”
(*) Ngoại phạm: là một khái niệm thuộc lĩnh vực pháp luật tố tụng hình sự được dùng để chứng minh một người nào đó không có mặt tại địa điểm vào thời gian xảy ra tội phạm.
Ngoại phạm được vận dụng để biện minh sự vô can của bị cáo trong việc trực tiếp gây ra tội nhưng không đủ để chứng minh sự vô tội của họ nếu có những chứng cứ khác chứng minh họ là đồng phạm với tư cách là người tổ chức, người xúi giục hoặc che giấu tội phạm.
Lý Bách lắng nghe, trong mắt của anh ta hiện lên vẻ hoảng loạn hiếm có nhưng anh ta vẫn chọn cách im lặng.
Hạ Thần Phong không biết người Lý Bách muốn bảo vệ là ai mà có thể khiến cho cậu ta thà bị cảnh sát nghi ngờ mình là hung thủ giết người cũng không muốn khai ra đối phương. Hạ Thần Phong biết Lý Bách từ lâu, Lý Bách là tên công tử bột, ăn chơi trác táng có tiếng, nhưng hắn cũng là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Tinh Thần nổi tiếng, Nếu như không có tài cán hay mưu mẹo gì thì căn bản không thể trấn áp được mấy con cáo già bên dưới.
Cho nên Hạ Thần Phong rất tò mò về người được con hồ ly này bảo vệ.
Đẩy cửa phòng ra, Tiểu Đao ngậm điếu thuốc: “Thế nào? Tên Lý Bách kia không thể cung cấp chứng cứ ngoại phạm, xem ra là có điều gì mờ ám rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...