Phải biết rằng cái miệng kia của Tiểu Đao có lúc rất linh nghiệm, cho nên bây giờ mọi người đều muốn làm cho cậy ngậm miệng nếu có thể, “Chỗ ở đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Trước đây Tiểu Đao đều ở nhà họ Hạ, nhưng bây giờ phải phá án trong thời gian dài, lúc nào cũng ở nhà họ Hạ cũng không hay lắm, cho nên từ hôm nay Tiểu Đao cũng chuyển ra khỏi nhà họ Hạ, ra ngoài tìm một chỗ ở sống qua ngày với Hầu Tử.
“Tìm được rồi, đội trưởng Phùng tìm giúp bọn em một nhà trọ ở gần đó, ở chung là được rồi, hai người đàn ông bọn em cũng không để ý lắm, đúng không!” Tiểu Đao bá cổ Hẩu Tử cười nói.
Trịnh Hoa lườm Tiểu Đao một cái, trong lòng cậu tràn đầy tiếc nuối vì không được tham gia vào hai vụ án trước đây, lần này cậu được Cục trưởng Vương điều động đến đây, khỏi phải nói là cậu được người trong Cục Cảnh sát hâm mộ bao nhiêu, được tham gia vào quá trình phá án cùng với cảnh sát giỏi là cơ hội học tập rất tốt đối với mỗi cảnh sát bọn họ.
“Anh Phong, bao giờ bắt đầu họp?”
Trịnh Hoa đã muốn tham gia phá án đến mức không thể chờ được rồi, vụ án này được bàn luận xôn xao trên mạng, bây giờ cậu có thể được tham gia vào quá trình phá án, chỉ cần nghĩ đến đây, cậu liền không thể khống chế được sự phấn khích trong cơ thể mình.
Hạ Thần Phong khẽ cau mày, “Đi thôi.”
Người chủ trì cuộc họp về vụ án này là Phùng Phàm, có lẽ vì vụ án của chị dâu anh đã được phá rồi cho nên Phùng Phàm đã cạo hết râu ria đi, cả người nhìn rất trẻ trung thoải mái.
Mặc dù trong phòng họp có rất nhiều người có rất nhiều có lý lịch tốt hơn Hạ Thần Phong và Phùng Phàm. Nhưng do hai người có hiểu hiện rất tốt ở hai vụ án trước nên được chọn là đội trưởng và đội phó của tổ chuyên án lần này.
Phùng Phàm đi đến một đầu phòng họp với sắc mặt nặng nề, anh nhìn từng người giỏi giang được Cục Cảnh sát cử tới ngồi trong phòng họp. Mọi người đều tỏ vẻ phẫn nộ và tinh thần hăng hái với vụ án.
“Tôi tin rằng mọi người đều biết rất rõ ràng là mục đích chúng ta tập trung ở đây lần này là gì.
Sau khi Phùng Phàm nói xong những lời đó, màn hình phía sau anh xuất hiện vô số bức ảnh, các bức ảnh sắp xếp theo trật tự một cách nhanh chóng. Bởi vì số lượng bức ảnh nhiều, cuối cùng liền biến thành các ký hiệu nho nhỏ, hiển thị chi chít trước mặt mọi người.
“Trên màn hình này là người mất tích mà chúng ta phát hiện trong mười chín năm, đây cũng chỉ là số lượng cảnh sát chúng ta phát hiện, có lẽ còn có nạn nhân chúng ta chưa phát hiện ra. Mọi người đều là người biết rõ vụ án này, chắc chắn có rất nhiều chuyện tôi không cần nhắc lại nữa. Lần này Cục Cảnh sát đặc biệt thành lập tổ chuyên án là muốn tìm ra sự thật của 109 người mất tích. Các đồng chí ngồi ở đây đều có kinh nghiệm phá án rất phong phú, có rất nhiều người là đàn anh của tôi, lần này không có đội trưởng tổ trưởng gì hết, mọi người đều cùng nhau cố gắng tìm ra sự thật của vụ án này.
Những lời Phùng Phàm vừa nói là những lời nói thật lòng, nhiệt tình trong lòng mọi người đều được dấy lên, nếu như vụ 109 người mất tích này đều do một tên tội phạm gây ra, vậy thì bọn họ cần phải tìm ra sự thật, ngăn cản vụ phạm tội này tiếp tục xảy ra. Nếu như những vụ mất tích này chỉ là sự trùng hợp, vậy thì bọn họ phải tìm được những người mất tích này, cho người thân của những người này một câu trả lời thuyết phục.
Nhưng mà hai con đường này, cho dù là đường nào đều đầy rẫy khó khăn và nguy hiểm.
Trước mặt mọi người đều là một xấp hồ sơ thật dày, năm đó rất nhiều vụ án xảy ra tại thời điểm đó vẫn chưa có máy tính cho nên đều là hồ sơ giấy. Những tài liệu này được sao chép thành rất nhiều bản, trước mặt mỗi cảnh sát đều có một bản, mà vụ án xảy ra mấy năm gần đây lại có hồ sơ điện tử. Việc đầu tiên họ làm trong ngày họp đầu tiên chính là mọi người cùng sắp xếp chỉnh lý lại những vụ án này, sau đó cùng nhau phân tích những điểm đáng ngờ, điểm khó khăn, điểm giống nhau của những vụ án này.
Hạ Thần Phong không xem những hồ sơ giấy tờ đó mà bắt đầu xem xét trực tiếp từ vụ án gần đây. Trong tay anh cầm một cây bút nước màu đen, không ngừng tô tô viết viết trên giấy trắng.
Thực ra manh mối trước mắt không kém nhau bao nhiêu với những thông tin được tiết lộ trên mạng.
Tuổi tác của những nạn nhân này đều ở trong một phạm vi nhất định, cho dù là nam hay nữ thì những thanh thiếu niên ở trong độ tuổi này đều có một điểm giống nhau đó là tố chất thân thể đều không tệ, đặc biệt là nam. Nếu như tố chất thân thể của nam tốt, vậy thì việc phạm tội của tội phạm sẽ có một độ khó nhất định, hơn nữa các nạn nhân đều biến mất một cách im hơi lặng tiếng. Có phải có nghĩa là những kẻ này có khả năng “dụ dỗ” rất cao siêu không?
Hạ Thần Phong nghĩ đến đây, từ “dụ dỗ” được khoanh tròn trên giấy trắng đánh dấu điểm mấu chốt.
Nhưng mà những người mất tích này lại có một điểm giống nhau chính là thành tích học tập không tệ, vẻ bề ngoài cũng không tồi. Dựa theo cách nói của người nhà thì bình thường ý thức đề phòng của những người này cũng rất tốt, vậy người nào có năng lực dụ dỗ nạn nhân như vậy?
Hạ Thần Phong cẩn thận xem những tài liệu này, anh cố gằng suy nghĩ, địa điểm của những người mất tích này đều khác nhau, có vài người thì ở gần nhà, có vài người ở trường học, có vài người thì ở trung tâm thương mại. Dù sao thì cũng cho người khác cảm giác ở bất cứ đâu bất cứ lúc nào đều sẽ có khả năng có một người mất tích...
Đã một giờ trôi qua rồi, mọi người đều nhanh chóng suy nghĩ, đã sớm mệt mỏi không chịu được rồi, Phùng Phàm véo mũi, có phải mọi người đều có phát hiện gì rồi phải không?
Mọi người đều cau mày, những thứ nắm được trong tay đều là chỉ có một nửa, Hạ Thần Phong xoay chiếc bút nước màu đen trong tay, “Trước mắt, trong thông tin chúng ta nắm được thì có rất ít thông tin có thể rút ra kết luận. Thứ nhất, trong quá trình mất tích những người này không hề giãy giụa phản kháng, có khả năng là bị dụ dỗ. Dựa theo thông tin của những người mất tích thì người dụ dỗ rất thân với những người mất tích này, hoặc là những người này đều quen biết phần tử phạm tội...
Lời nói của Hạ Thần Phong làm đầu óc của mọi người tỉnh táo lại, mọi người đều cố xem xét manh mối xung quanh. Nếu suy luận ngược lại từ hướng tội phạm, có lẽ có thể tìm được một vài manh mối.
“Cảnh sát Hạ nói có lý...” Một cảnh sát lớn tuổi mở miệng, “Nếu là như vậy thì có lẽ chúng ta có cách rồi, tuy nhiên lượng công việc có thể rất lớn...”
Mọi người đều hiểu nhiệm vụ tiếp theo chính là vẽ ra phạm vi hoạt động của mỗi một nạn nhân, địa điểm trùng hợp càng nhiều, có thể chính là nơi phần tử phạm tội có khả năng xuất hiện nhiều nhất.
Một trăm linh chín nạn nhân, rất nhiều thông tin của những người đó đã bị quên lãng, nhưng cũng có rất nhiều người, vì nạn nhân mất tích mà gia đình tan vỡ, cho dù đã qua mười chín năm vẫn khắc sâu từng gốc cây ngọn cỏ năm xưa.
Vì để thông tin càng thêm chính xác, mọi người đều chuẩn bị vẽ lại phạm vi hoạt động của những vụ án gần đây, tuy là nhiệm vụ quan trọng, nhưng cũng may là số lượng cảnh sát tham gia phá án cũng không nhỏ, hơn nữa đều là tinh anh, mọi người tự phân chia người rồi bắt đầu tích cực hành động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...