Sơ Cửu Của Lục Hào

Phùng Phàm vuốt râu, “Nhưng cậu cũng đừng lo, cậu đã chờ đợi nhiều năm như vậy, đợi thêm vài ngày nữa cũng chẳng là gì, không phải bây giờ đã bắt đầu có manh mối sao, chúng ta sẽ từ từ tìm ra.”

Tiểu Đao ở bên cạnh nói tiếp, “Đội trưởng Phùng, bây giờ chúng tôi đã tìm ra một điểm. Trước đây thành phố Tô có nhiều vụ án có điểm chung với nhau. Đầu tiên, tất cả tiền của hung thủ gây án đều được chuyển cho một công ty tên là Khoa học kỹ thuật Bùi Nghiệp, sau đó công ty đó lại chuyển tiền sang cho Công ty Khoa học kỹ thuật Thiên Nhã...

Phùng Phàm cũng là cảnh sát lâu năm, đương nhiên hiểu rõ lợi ích trong mối quan hệ này, “Ý của các cậu là số tiền này của Lý Mộ Sinh không sạch sẽ?”

Hạ Thần Phong gật đầu, “Đúng vậy, Hoàng Diệp là người phụ trách công ty Khoa học kỹ thuật Bùi Nghiệp, mang trên người tội danh giết người, chắc chắn sau lưng ông ta chính là người có biệt danh là ‘thầy’ biết âm dương phong thủy học. Có lẽ người được gọi là ‘thầy’ đó có quan hệ hợp tác với Lý Mộ Sinh.”

Phùng Phàm lắng nghe sau đó quay đầu nhìn Lục Dao, “Cũng bởi vì vụ án có thầy phong thủy nên cô Lục mới tham gia vào vụ án này nhỉ?”

Lục Dao gật đầu, “Đúng vậy, trước đó trong vụ án Trương An An, lần đầu tiên tôi phát hiện ra bóng dáng của phong thủy học...”


“Tôi cũng đã từng tiếp xúc một chút, hình như là các cậu quen Giáo sư Hồng Đan, nhà phong thủy nổi tiếng ở thành phố Cảng. Ở thành phố Cảng không có mấy người được gọi là thầy, nhưng nếu dựa theo lời các cậu nói thì e rằng người thầy này không phải là người thầy mà người trong nghề hay nói.”

Phùng Phàm cũng theo chân Hồng Đan học một thời gian, mặc dù anh không có thiên phú nhưng dù sao thì cũng biết một chút về âm dương học. Trong giới Âm Dương, người có thể được gọi là thầy thì đều có tuổi tác không nhỏ, cơ bản đều ở trên núi, chuyên tâm ở nhà nghiên cứu. Còn những người hoạt động ở bên ngoài bây giờ, về cơ bản đều là thế hệ trẻ, mà nhóm người đó không thể được gọi là “thầy”.

Phùng Phàm nói, sắc mặt cũng khó coi, “Nếu chuyện này thực sự có liên quan đến phong thủy âm dương, có lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy.”

Tâm trạng của mọi người đều đang rất nặng nề, Lý Bách đã bị bắt cóc hơn ba mươi sáu tiếng đồng hồ. Nhưng trong ba mươi sáu tiếng này, cho dù là tuần tra bên ngoài hay tất cả mọi người ở nhà họ Hạ đều không phát hiện ra một manh mối nào.

Phùng Phàm vẫn đang xử lý vụ án của nhà họ Dương ở phía trước. Bây giờ số liệu được kết nối với Tiểu Đao, anh dặn dò cảnh sát có mặt ở đây để ý đến Lý Mộ Sinh, còn mình thì mang tài liệu về xác minh thông tin, một khi thông tin này là đúng thì Lý Mộ Sinh sẽ bị đưa đi.


Hạ Tuấn Miểu luôn tỏ ra bất an, tung tích của con trai bà còn chưa rõ, chồng bà lại bị nghi là hung thủ giết anh trai và chị dâu bà. Mặc dù trong lòng bà không tin nhưng bà cứ cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường. Bà nghiêng đầu nhìn người cảnh sát đang thì thầm gì đó vừa nhìn lên tầng, bây giờ ở trên tầng chỉ có một mình Lý Mộ Sinh...

Hạ Tuấn Miểu cắn môi, lau khô nước mắt, đi lên tầng. Trên tầng rất yên tĩnh, mọi người đều tập trung ở dưới tầng. Đẩy cửa căn phòng trước đây của mình ra, Hạ Tuấn Miểu nhìn thấy chồng mình đang đứng trước gương cầm khăn ướt chườm đá vào vết thương ở khóe mắt do bị đánh, thấy Hạ Tuấn Miểu bước vào liền hừ lạnh một tiếng.

Ông ta bỏ khăn mặt xuống, đứng dậy, “Cô xem người nhà họ Hạ các cô đối xử như thế nào với tôi?”

Hạ Tuấn Miểu không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào chồng mình, một lúc lâu sau, ngay cả Lý Mộ Sinh cũng cảm thấy chột dạ, hơi sợ khi bị Hạ Tuấn Miểu nhìn như vậy, “Cô không ở dưới chờ tin tức của con trai, lên đây làm gì...”


“Lý Mộ Sinh, anh hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải anh biết chuyện gì đó về vụ án của anh trai và chị dâu tôi không.” Khi nói những lời này, Hạ Tuấn Miểu rất bình tĩnh, giống như là đang thảo luận vấn đề tối nay ăn gì.

Tay cầm khăn ướt của Lý Mộ Sinh dừng lại, ông ta đột nhiên đứng dậy và ném chiếc khăn xuống đất, “Hạ Tuấn Miểu, nhà cô đừng có mà quá đáng quá! Năm đó Lý Mộ Sinh này tuy nghèo nhưng vẫn không có bản lĩnh giết người mà không bị ai phát hiện. Bao nhiêu năm nay, tôi chăm chỉ làm công cho nhà họ Hạ các cô chỉ vì muốn cuộc sống của con trai tôi tốt hơn một chút, vậy mà các người coi tôi là người như vậy sao!”

Bị Lý Mộ Sinh nói như vậy, nước mắt Hạ Tuấn Miểu rơi xuống, “Tôi cũng muốn tin anh. Mộ Sinh, năm đó vì muốn gả cho anh, tôi không ngần ngại xích mích với người nhà, là anh trai tôi đứng ra giúp giúp chúng ta có được như ngày hôm nay. Nhưng tài liệu mà Thần Phong đưa ra lúc nãy... anh muốn tôi tin rằng anh không biết một chút gì về chuyện năm đó ư?”

Lý Mộ Sinh dường như bị kích thích, ông ta nhìn Hạ Tuấn Miểu bằng vẻ mặt đau thương, “Chúng ta đã kết hôn được gần ba mươi năm, thế nhưng cô lại không tin tôi, mà lại tin Hạ Thần Phong sao? Lẽ nào cô không biết tôi là một người như thế nào ư? Miểu Miểu, nhiều năm như vậy, cô tự hỏi lại mình đi, Lý Mộ Sinh này đã làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Hạ?”

Bây giờ Hạ Tuấn Miểu không biết mình có nên tiếp tục tin tưởng Lý Mộ Sinh hay không, nhìn người đàn ông trước mặt, lần đầu tiên bà cảm thấy đối phương xa lạ như vậy, “Vậy Giám đốc Vương Hiên thì sao... Đây là manh mối Tiểu Bạch tìm ra, lẽ nào nó là con trai anh mà lại làm chuyện bất lợi đối với anh sao?”

Trước sự chất vấn càng ngày càng gắt gao của Hạ Tuấn Miểu, Lý Mộ Sinh đang định trả lời thì nhận được một cuộc gọi, ông ta nhìn dãy số liền vô thức muốn ấn từ chối, nhưng bị Hạ Tuấn Miểu ở bên cạnh nhìn chăm chú sau đó cướp lấy điện thoại, Lý Mộ Sinh muốn lấy lại điện thoại, nhưng Hạ Tuấn Miểu đã nhanh tay ấn nghe máy, đây là điện thoại công việc của Lý Mộ Sinh, không phải điện thoại cá nhân.


Giọng nói của Vương Lam Nguyên phát ra từ điện thoại, giọng nói mang theo vẻ rất hạnh phúc, “Mộ Sinh, em được chẩn đoán là đã có thai...” Chỉ cần nghe câu này, Hạ Tuấn Miểu cảm thấy mình như đang bước vào trong nước đá, sau đó bà hét lên một tiếng chói tai, “A!”

Lý Mộ Sinh cướp điện thoại, ông ta cúp điện thoại rồi đập thẳng vào tường, một chiếc điện thoại di động đang sử dụng tốt cứ như vậy bị đập vỡ tan tành.

Các cảnh sát đang ở tầng dưới chú ý đến tình hình trên tầng, nghe thấy tiếng thét chói tai, phản ứng đầu tiên là chạy nhanh lên tầng. Còn Hạ lão phu nhân vừa mới bình tĩnh lại đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Sau khi Hạ Tuấn Miểu phản ứng lại, đôi tay với bộ móng tinh xảo cào lên mặt Lý Mộ Sinh, “Lý Mộ Sinh, anh là thằng khốn, anh thế mà lại có người phụ nữ khác, còn có cả con! Anh! Tôi muốn ly hôn với anh!”

Lý Mộ Sinh nghe thấy câu này, trong lòng cũng cảm thấy hoảng. Dù sao thì cổ phần công ty đều đang ở Công ty Khoa học kỹ thuật Thiên Nhã, bây giờ không thể chuyển đi đâu. E rằng cảnh sát đã nhìn ra, không thể không nói bây giờ trong lòng ông ta cảm thấy có chút lo sợ.

Lúc trước ông ta rất chắc chắn, nhưng khi những kế hoạch bị phá hỏng, ông ta bắt đầu cảm thấy hoảng sợ. Ban đầu ông ta dám khẳng định, Hạ Tuấn Miểu có tình cảm rất sâu đậm với mình. Nhưng trong khoảnh khắc này, nghe được hai chữ “ly hôn” phát ra từ miệng bà, ông ta cũng cảm thấy kinh ngạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui