Hầu Tử nhăn mũi, “Nói như vậy thì đầu tiên, Triệu Lập Khôn làm nạn nhân Hứa Kỳ hôn mê sau đó trói nạn nhân lại, đợi đến khi nạn nhân tỉnh mới dùng công cụ gì đó để chém vào lưng?”
“Gần như là vậy, chúng tôi đã phân tích công cụ này rồi, hai người đã nhìn thấy dao cầu trước đây chưa?” Trình Tuấn Kiệt quay đầu nhìn Hầu Tử.
“Dao cầu? Là cẩu đầu trảm(*) trong phim truyền hình à? Bây giờ công cụ này rất hiếm gặp, bình thường chỉ có ở trong phim, người bình thường làm sao có loại công cụ này được?”
(*) Cẩu đầu trảm: là hình phạt dành cho người phạm tội là thứ dân ở thời xưa.
Trình Tuấn Kiệt gật đầu, phe phẩy ngón tay, “Tôi nói cho cậu biết, có thể cậu không tin nhưng công cụ này rất thường gặp, đặc biệt là nhà có đất trồng trọt.”
Hạ Thần Phong vừa lái xe vừa lắng nghe, “Ý anh là làm nông?” Trong công cụ làm nghề nông cũng có thứ tương tự như dao cầu, nhưng mà cái này không sắc như vậy. Hơn nữa quan trọng là Hầu Tử nói đúng, chủ yếu là bây giờ ở thành phố Tô có rất ít người làm ruộng cho nên dù có loại dao cầu này thì có lẽ cũng sẽ bị thu lại.
Nhưng mà như vậy cũng đã xác định được một phương hướng rất mơ hồ, nơi Triệu Lập Khôn giết nạn nhân có lẽ là vùng gần ngoại ô. Dù sao thì mười mấy năm trước, khi thành phố Tô vẫn chưa phát triển thì cũng chỉ có ở khu vực ngoại ô vẫn còn nông dân làm ruộng. Hơn nữa, công cụ như dao cầu mà vận chuyển đi vận chuyển lại cũng rất dễ gây sự chú ý.
Khu vực ngoại ô thỏa mãn rất nhiều điều kiện như rộng rãi, hung khí phạm tội, kín đáo.
Trình Tuấn Kiệt lắc đầu, “Nhưng mà có lẽ sức mạnh của Triệu Lập Khôn cũng lớn lắm, cho dù là dao cầu thì bộ xương của người cũng không thể bị chém đứt một cách dễ dàng như vậy được, nhìn từ vết thương của nạn nhân có thể thấy nhát dao đó rất sạch sẽ dứt khoát.
Hầu Tử vỗ vào cánh tay cơ bắp phát triển của mình, “Lão Trình, anh thấy cánh tay tôi có được không?”
Cả Trình Tuấn Kiệt và Hạ Thần Phong đều không để ý Trình Hoa đang làm màu ở một bên, “Tôi nghĩ tay Triệu Lập Khôn này có đồng bọn.”
“Ồ? Anh nghi ngờ có người cùng gây án với Triệu Lập Khôn?”
Hạ Thần Phong nhìn đèn xanh trước mắt dần dần đi vào đếm ngược, bàn chân đạp phanh từ từ giảm tốc độ xuống, “Không phải là cùng phạm tội, anh cũng biết vụ án trước đây của Triệu Lập Khôn rồi, rơi xuống nước từ đỉnh của một cây cầu cao như vậy, người của chúng ta tìm rất lâu mà vẫn không có chút thông tin nào. Người của chúng ta, người ở trên mạng, rất nhiều fan hâm mộ của Triệu Lập Khôn ngoài đời đều tìm hắn nhưng lại không có chút tin tức nào về hắn được tiết lộ, bây giờ hắn lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố Tô. Anh thấy như thế có hợp lý không?”
Trình Tuấn Kiệt cau mày, “Tôi đã xem video đó rồi, nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ chân trái của Triệu Lập Khôn đã bị thương rồi, hoặc là không được chữa lành hẳn, bây giờ có lẽ chân hắn đã có xu thế tập tễnh. Có thể tưởng tượng lúc đó khi Triệu Lập Khôn rơi xuống nước đã bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa sau khi lên bờ thì hắn không được chữa trị cẩn thận.”
Đèn đỏ cũng dần dần bắt đầu đếm ngược, Hạ Thần Phong nhìn xe cộ ở xung quanh, anh chầm chậm thả phanh ra, “Hầu Tử, cậu thông báo với các anh em trong cục, tiến hành điều tra trọng điểm những người trước đây từng làm ruộng, trong nhà có dao cầu tại hai bờ sông Liễu.”
Thông qua cuộc nói chuyện ở trên xe, Hạ Thần Phong đã có suy đoán ước chừng về nơi trú chân của Triệu Lập Khôn.
Nơi phát hiện thi thể là nơi tập trung xử lý rách thải, thông thường rác thải thu thập ở trong thành phố Tô đều được đưa đến đây. Nhưng cũng có rất nhiều người tự đưa rác đến đây xử lý, cho nên cũng có rất nhiều người nhặt rác đến đây tìm thứ gì đó còn có thể tiếp tục sử dụng không. Lần này có một ông cụ nhìn thấy một cái tủ lạnh ở đây, trông có vẻ như vẫn còn mới và rất sạch sẽ cho nên dự định mở xem bên trong có phải cũng còn tốt không. Nếu còn tốt thì mang về sử dụng, cho dù không còn dùng để đồ đông lạnh được thì cũng có thể dùng làm cái tủ.
Nhưng mà ông lão không ngờ là trong chiếc tủ lạnh này lại để một đôi chân của đàn ông, thực ra thì nói là chân đàn ông thì cũng phù hợp với thực tế bởi vì còn có cả lưng nữa.
Ông lão bị dọa sợ đến mức tìm người quản lý bãi rác để báo cảnh sát, bởi vì bây giờ tuy ở bãi rác đã là mùa đông rồi nhưng mà cái mùi này vẫn khiến người ta không thể làm ngơ được.
Cảnh sát ở hiện trường đưa nhóm người của Hạ Thần Phong đi về phía bãi rác, “Nơi phát hiện ra thi thể là bờ bên kia của bãi rác, chúng ta đi về phía bên này.”
Từ xa, Trình Tuấn Kiệt đã nhìn thấy nơi mấy người vây quanh, anh cầm hộp công cụ chạy về phía đó, “Nào nào, nhường đường nào.”
Anh nhìn một nửa thi thể ở trong tủ lạnh sau đó quay người gật đầu với nhóm của Hạ Thần Phong, đây là một thi thể. Hạ Thần Phong quay người nhìn xung quanh, nơi này rất lớn, xung quanh đều là nơi tập trung rác. Ông lão phát hiện ra thi thể và mấy người quản lý bãi rác đều đứng ở một bên bàn tán. Mấy người này đều khá lớn tuổi nên họ không quan tâm đến tin tức truyền ra từ trên mạng lắm. Nếu họ nhìn thấy thì sẽ phát hiện ra một nửa thi thể này và một nửa thi thể phát hiện ở trường Đại học Thanh Hà vào buổi sáng là của một người.
“Ông phát hiện ra thi thể này vào lúc mấy giờ? Khi phát hiện ra thì có thấy có người đáng nghi nào ở xung quanh không?” Ông lão kéo bao tải của mình, trong lòng cảm thấy bất an, nhưng ông vẫn mở chiếc miệng bên trong toàn là răng ố vàng lung lay ra, “Tôi thường xem ở đây có thứ gì sử dụng được không, hơn nữa người ở đây cũng nhiều lắm, lúc đó tôi chỉ quan tâm đến việc tìm đồ, làm gì nhìn thấy người khác nào.” Ông lão cảm thấy mình thật đen đủi, vốn dĩ ông đang tìm đồ, thế mà bên trong lại có người chết, đúng là đen đủi đến cực điểm mà.
“Lúc đó là mấy giờ?”
Ông lão sờ mặt, “Tôi không nhớ rõ lắm, tôi không nhìn thời gian, nhưng tôi đã nhanh chóng đi tìm Lão Lưu, là cậu ấy báo cảnh sát.”
Hạ Thần Phong nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh ông lão, ông cúi người, “Chào cậu, tôi là Lưu Kim, người quản lý bãi rác cũ này.”
“Ông còn nhớ lúc ông ấy đến nói với ông là mấy giờ không?”
Lưu Kim nhìn đồng hồ, “Có lẽ là khoảng ba giờ hai mươi phút chiều, tôi nhận được thông báo liền đi xem có phải là thật không, khi nhìn thấy đúng là có thi thể tôi lập tức báo cảnh sát, không chậm trễ phút nào.”
Hạ Thần Phong gật đầu, nói như vậy là họ lập tức báo cảnh sát, buổi sáng phát hiện thi thể ở đại học Thanh Hà là hơn bảy giờ sáng, video được gửi đến vào hơn ba giờ. Vậy thì video gửi cho Lục Dao được quay vào khoảng trước khi Triệu Lập Khôn vứt nửa dưới của thi thể này đi, cho nên Triệu Lập Khôn không dừng lại nghỉ ngơi một phút nào.
Nhưng mà cũng phải, nếu ông lão này không nhìn thấy nơi này thì phải một khoảng thời gian nữa cảnh sát mới phát hiện ra.
“Bình thường thì bao lâu các ông đem rác đi xử lý?” Nếu chiếc tủ lạnh này sau đó bị đưa đi xử lý, Hạ Thần Phong cau mày, anh không muốn nghĩ đến hậu quả lúc đó sẽ nghiêm trọng thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...