Sơ Cửu Của Lục Hào

Anh không trả lời, nhưng bàn tay nắm chặt lấy tay của Lục Dao đã khiến Lục Dao hiểu ý của anh, anh sợ mình bị tổn thương, nhưng sao Lục Dao lại không muốn làm một chút chuyện gì đó cho Hạ Thần Phong chứ?

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Lục Dao phát hiện mình đang nằm trên giường, nhìn căn phòng trống, cô thở dài, vén chăn ra và đứng dậy.

Điện thoại di động được đặt trên đầu giường. Có một video được gửi từ người lạ, cô khẽ nhíu mày, địa chỉ mail này cô chỉ dùng cho mục đích học tập và công việc, tại sao lại có một thư lạ được gửi đến?

Trong mơ hồ, Lục Dao cảm thấy video này không đơn giản, cô cau mày và mở video đó ra, bởi vì internet chậm, nên một lúc sau mới tải được video.

“Rè...”

Đoạn video tối đen đột nhiên loé sáng, một người đàn ông từ từ đến gần camera, anh ta vươn tay, từ từ di chuyển ống kính, một người đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện trong tầm mắt của Lục Dao.


Dường như người đàn ông đang gồng mình, thở phì phò nhìn vào camera, đột nhiên một tiếng cười to vang lên, “Lục Dao, đã lâu không gặp...”

Cơ thể Lục Dao run mạnh, đôi mắt đẹp mở to, nhìn người đàn ông đội mũ, cho dù anh ta đeo khẩu trang, giọng nói cũng bị đè ép lại, nhưng cô biết, người này là Triệu Lập Khôn, là Triệu Lập Khôn đã nhảy từ trên cầu xuống và không tìm thấy thi thể.

Dường như người đàn ông cũng đoán ra rằng Lục Dao đã nhận ra mình, hắn ta tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt đẹp trai lúc trước giờ đây đã có một vết thương nhìn rất kinh khủng, mặc dù vết thương đã kết vảy, nhưng nhìn vẫn có vẻ dữ tợn.

Triệu Lập Khôn cười bước lùi lại phía sau, “Có phải cô nghĩ rằng tôi đã chết rồi không? Ha ha ha, ai cũng nghĩ tôi đã chết, nhưng tôi vẫn còn sống, tôi sẽ khiến các người phải trả giá lớn. Lục Dao, chờ món quà lớn của tôi nhé.”

Video rất ngắn, chỉ có khoảng ba bốn phút, nhưng sau khi xem xong, cơ thể Lục Dao liền đổ mồ hôi lạnh.

Trong bát tự Triệu Lập Khôn, trong quẻ toán đều thể hiện là đã chết, nhưng bây giờ người này lại xuất hiện trước mặt mình, tại sao lại như vậy?


“Sơ lục, cửu nhị, lục tam, lục tứ, lục ngũ, thượng lục...” Nhìn quẻ tượng dần dần hình thành trong tay mình, lòng bàn tay của Lục Dao vô thức tiết ra nhiều mồ hôi.

“Quẻ Sư.”

Quẻ Sư là quẻ thứ bảy trong quẻ tượng, người có quẻ này sẽ gặp khó khăn liên tục, người đến không có ý tốt.

Triệu Lập Khôn này đang nhằm mình, không, không phải hoàn toàn nhằm vào mình, còn có Hoàng Diệp, hắn ta muốn tìm Hoàng Diệp để báo thù. Nhưng tại sao Triệu Lập Khôn vẫn còn sống, rõ ràng trước đây đã chết rồi mà.

Ý nghĩ đầu tiên của cô là tìm Hạ Thần Phong, nhưng gọi cho Hạ Thần Phong thì không có ai nghe máy. Vì vậy cô gọi cho Tiểu Đao và được cho biết rằng Hạ Thần Phong và Tiểu Đao đều đang ở trong phòng thẩm vấn.

Lục Dao cắn môi, trong lòng thấp thỏm lo âu, cầm điện thoại và mở lại video kia. Tất cả sự chú ý đều tập trung lên cơ thể của Triệu Lập Khôn. Xem lại lần thứ hai, Lục Dao nhìn ra được một số điều khác lạ, phía Triệu Lập Khôn đi đến có một đôi chân của đàn ông. Dường như người đó đang nằm trên mặt đất, đi giày chạy, Lục Dao không nhìn rõ lắm, cô xem đi xem lại đoạn video.


Mà Tiểu Đao và Hạ Thần Phong thì đang thẩm vấn đến câu hỏi cuối với Từ Viện. Vụ án lần này kết thúc một cách dễ dàng, nhưng chân tướng cũng chẳng khiến người ta thoải mái.

Câu đầu tiên Từ Viện nói khi vào đến cục cảnh sát là, “Tôi đã sớm biết Lâm Manh Manh giết Ngô Phục.”

Mấy năm nay Từ Viện đều ở nước ngoài. Mặc dù cuộc sống không túng thiếu, nhưng mỗi ngày đều tỉnh dậy trong cơn ác mộng. Giờ Ngô Tuyết Đạt đã tròn mười tám tuổi, nên Từ Viện định kết thúc mọi chuyện.

Khuôn mặt Từ Viện tái nhợt, nhưng vẻ mặt rất điềm tĩnh, “Năm đó, khi tôi kết hôn với Ngô Phục, anh ta chỉ là một người đàn ông có một tiệm tạp hóa nhỏ. Mặc dù không có nhiều tiền, nhưng cuộc sống trôi qua rất thoải mái. Hai người cùng dậy sớm về muộn, cùng đi làm, cùng tan làm, tiệm tạp hóa nhỏ kinh doanh cũng thuận lợi... Cuộc sống ngày càng tốt, mặt tiền cửa hàng cũng ngày càng được mở rộng, nhưng lòng người lại ngày càng cách xa...” Từ Viện thở dài, “Tôi biết anh ta có mối quan hệ bất chính với Chu Thiến Thiến, với Lâm Manh Manh. Nhưng các anh không biết, anh ta có rất nhiều tình nhân, ngày nào tôi cũng bị tình nhân của anh ta gọi điện quấy rầy. Ha ha, thật sự là không muốn đảm nhận vị trí người vợ của Ngô Phục...” Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, cuối cùng Từ Viện cũng không đợi được Ngô Phục hồi tâm chuyển ý, bà lựa chọn ly hôn.

“Nếu bà đã ly hôn với ông ta, vậy sao Ngô Phục lại tìm bà khi giả vờ bị bắt cóc?”

Câu hỏi của Hạ Thần Phong khiến Từ Viện bật cười, “Bởi vì ông ta không có chỗ nào để giấu tiền mà thôi, năm mươi triệu, thế mà ông ta không để lại cho con tôi một đồng nào. Lúc đó Chu Thiến Thiến đã có thai được ba tháng... Khi ông ta nói với tôi, tôi đã có quyết định, Ngô Phục không xứng đáng làm bố của con tôi, nên tôi giả vờ đồng ý, đầu tiên là tôi nhận số tiền kia, tôi còn bảo với anh ta là đừng nói cho Chu Thiến Thiến biết, nhỡ đâu xảy ra sơ sót gì. Sau đó tôi nói cho Lâm Manh Manh là Ngô Phục muốn chấm dứt mối quan hệ với cô ta, hơn nữa là sẽ không cho cô ta một đồng tiền nào. Tôi còn thuận miệng nói thêm một câu, Ngô Phục mang theo năm mươi triệu trên người. Lâm Manh Manh còn độc ác hơn Chu Thiến Thiến, và thậm chí còn không có não. Cô ta là người phụ nữ hung dữ nhất từng gọi điện quấy rầy tôi.”


Trước đây, qua điện thoại thì Từ Viện cảm thấy Lâm Manh Manh là một người tương đối dễ khống chế và là người dễ bị kích động. Quả nhiên, sau ngày hôm đó không có tin tức của Ngô Phục nữa, nhưng bà biết, Ngô Phục đã chết.

Bây giờ rất khó định tội Từ Viện, bà ta không trực tiếp giết người, thậm chí giật dây cũng không tồi, bà ta chỉ đoán chắc được tính cách của Lâm Manh Manh... Nhưng điều này không có nghĩa là Từ Viện sẽ thoát khỏi chế tài(*) của pháp luật.

(*) Chế tài: là biện pháp áp dụng đối với chủ thể nào không xử sự đúng pháp luật, cụ thể là không đúng như quy định của quy phạm pháp luật để bảo đảm việc tôn trọng, tuân theo pháp luật. Có nhiều loại chế tài với các mức nặng nhẹ khác nhau để áp dụng tùy tính chất, mức độ của các xử sự trái pháp luật.

Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, điện thoại của Tiểu Đao nhận được nhiều cuộc gọi, và Hạ Thần Phong cũng nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Lục Dao. Anh đang định gọi lại cho cô, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy đồng chí Lão Lỗ đang dẫn Lục Dao đi vào. Chưa bao giờ anh nhìn thấy Lục Dao có vẻ mặt khẩn trương như bây giờ.

“Có chuyện gì vậy?” Hạ Thần Phong chưa kịp nói gì thì Lục Dao đã chạy thẳng đến, nói với vẻ lo lắng, “Triệu Lập Khôn không chết!”

Sự việc Triệu Lập Khôn nhảy sông tự vẫn đã qua mấy ngày, nhưng độ hot vẫn chưa giảm, chủ yếu là do chuyện xảy ra trước đó diễn ra quá nhanh, từ việc Triệu Lập Khôn nói thích Lục Dao trên mạng đến việc bị công ty quản lý vứt bỏ, sau đó đến việc nhảy sông tự vẫn, toàn bộ mọi chuyện đều diễn ra quá chóng vánh.

Trước đây, Triệu Lập Khôn là một nam diễn viên nổi tiếng, phía sau luôn có một lượng fan khổng lồ. Sau khi Triệu Lập Khôn nhảy xuống sông tự vẫn, có rất nhiều fan đã phẫn nộ, đến thời điểm này vẫn còn có nhiều người đang tìm kiếm Triệu Lập Khôn ở ven sông, cũng có nhiều người ngồi biểu tình trước công ty quản lý của Triệu Lập Khôn. Trong khoảng thời gian này, Lục Dao vẫn ở trong căn hộ của Hạ Thần Phong, cũng chưa truy cập vào ứng dụng mạng xã hội đang nổi nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui