An Bang Quốc nhíu mày, hiển nhiên là rất đau đầu về cô nhỏ mà An Thập Tam nhắc đến, “Sao chuyện này lại liên quan đến cô nhỏ của cháu chứ.” Cô nhỏ mà An Thập Tam nhắc đến chính là con gái của An Bang Quốc. Nhưng lúc An Bang Quốc ly hôn với vợ, cô con gái này liền theo vợ ông di dân sang nước ngoài, nếu chuyện này thực sự liên quan đến nó, thì đúng là tay nó vươn dài gớm đấy.
An Thập Tam nhíu mày, “Thật ra không thể trách cô nhỏ chuyện này được, sau khi về nước cô nhỏ đều ở Bắc Kinh, công trình ở đó cũng được đấu thầu công khai, công ty của cô nhỏ thực sự là có đủ thực lực để nhận thầu, trước khi thi công đập sông, bởi vì khu vực này tương đối rộng, nên công trình không được khép kín toàn bộ, ai cũng có thể đi vào...”
An Thập Tam theo bản năng muốn nói giúp cho cô nhỏ của mình, sức khỏe của ông nội không được tốt, cô hy vọng sau này ông có thể ra đi trong vui vẻ.
An Bang Quốc thở dài, đưa tay ra lắc lắc, ngẩng đầu nhìn về hướng Tiểu Đao, “Đồng chí cảnh sát, các cậu muốn điều tra vụ án này thế nào thì điều tra thế đó, các cậu tìm ra được manh mối gì thì cứ trực tiếp điều tra.”
Tiểu Đao cũng thở dài, “Ông An, ông là người của thị trấn Thanh Diệp, tôi cũng không gạt ông, e rằng vụ án lần này không đơn giản như vậy. Nạn nhân là một doanh nhân đã mất tích ba năm trước đây, ngoài ra anh ta còn cầm theo gần năm mươi triệu tiền vốn.”
Ban đầu công ty của Ngô Phục có năm mươi triệu tiền vốn đổ vào, nhưng nó đã bị biến mất khi Ngô Phục mất tích. Ban đầu cảnh sát cũng nghĩ rằng là do Ngô Phục mang đi, nhưng anh ta đã thực hiện một hành động “ăn trộm” như vậy, hơn nữa không có chứng cứ thực tế, căn bản là không thể xác định được là Ngô Phục thực sự ôm tiền bỏ trốn.
Nhưng bây giờ dựa vào các chứng cứ thu thập được, đã có thể chứng minh trước đây Ngô Phục có ý định hợp tác với Lô Nghiêm Vũ, và muốn một mình chiếm đoạt số tiền đó.
Thế nhưng, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau, tiền được lấy ra ngoài, nhưng Ngô Phục không còn sống mà dùng số tiền này, mà sau khi Ngô Phục chết thì số tiền đó bị biến mất.
Mặc dù rất có khả năng số tiền này liên quan đến Từ Viện, nhưng nhiều khả năng là đã bị hung thủ lấy đi, năm mươi triệu không phải là số tiền nhỏ, nhưng theo các manh mối hiện tại, dường như số tiền này đã bốc hơi, bây giờ bọn họ chỉ có thể tìm mọi thứ theo manh mối đã có.
An Thập Tam trợn trừng mắt, “Này, tôi nói cảnh sát các anh có ý gì, ý của anh là có thể nhà họ An chúng tôi đã nuốt năm mươi triệu rồi giết người?”
“Thập Tam!” Ông An khẽ quát ý bảo An Thập Tam không được nói nữa, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Đao, “Đồng chí cảnh sát, An Bang Quốc tôi vẫn giữ nguyên câu đó, chỉ cần các cậu tìm thấy manh mối liên quan đến ông An này, như vậy tùy các cậu xử lý, nhà họ An chúng tôi sẽ hoàn toàn phối hợp. Nếu do chúng tôi làm thì chúng tôi sẽ không phủ nhận, còn nếu điều tra ra không phải chúng tôi làm thì các cậu cũng không nên suy xét lại.”
Sắc mặt Tiểu Đao cũng hơi khó coi, mặc dù lời vừa rồi của cậu có chút nghi ngờ về nhà họ An, nhưng cậu luôn tôn trọng danh tiếng của thầy An. Bây giờ, những lời An Bang Quốc nói thật ra là đang chỉ trích Tiểu Đao hoài nghi bọn họ.
Lục Dao nhìn nụ cười tắt trên môi Tiểu Đao, cô xoay người, “Ông yên tâm, cảnh sát Phương chỉ trình bày tình hình hiện tại của vụ án, chẳng lẽ ông còn không tin vào khả năng của cảnh sát?”
An Thập Tam liếc mắt nhìn Lục Dao, quay đầu lại và nói với Tiểu Đao, “Cảnh sát Phương, vừa nãy tôi đã nói rõ, chúng tôi nhận thầu dự án đập sông này, nhưng bên dưới vẫn còn rất nhiều công ty nhỏ, các cậu có nghi ngờ thì cũng phải tìm người chịu trách nhiệm thi công khu vực đó.”
Vào thời điểm đó, công trình ở thị trấn Thanh Diệp rất lớn, chỉ dựa vào nhà họ An thì quả thực không làm xuể, cho nên có rất nhiều đội công trình hợp tác cùng nhau.
Lục Dao thu hoạch được rất nhiều từ cuộc nói chuyện lần này, nhưng đối với công việc phá án của Tiểu Đao thì càng thêm mờ mịt. Trời đã tối, Hạ Thần Phong bước ra khỏi phòng họp với gương mặt mệt mỏi, so với việc mở cuộc họp này, anh càng muốn đi phá án hơn. Anh xoa thái dương, đứng ngoài hành lang và hít vào một hơi thật sâu, khí lạnh đi vào cơ thể, khiến đầu óc vốn đang mơ mơ hồ hồ trở lên tỉnh táo hơn.
Tiểu Đao đưa Lục Dao đến khách sạn, sau đó vội vàng trở về cục cảnh sát, sắc mặt vẫn còn rất tệ, “Khẩu khí nhà họ An này đúng là lớn, nói như kiểu chúng ta làm gia đình nhà họ An bị oan vậy.”
Tiểu Đao vừa nói xong đã bị lão Lỗ vỗ vào đầu, “Ông An đó nói như vậy là bởi vì người ta là người đức cao vọng trọng ở thị trấn Thanh Diệp, cái tên nhóc cậu ăn nói cũng phải chú ý một chút chứ.”
Tiểu Đao cúi đầu, không dám cãi lại, chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm, “Con mèo nhà nó chứ, bố không cho con nuôi của bố một chút mặt mũi được à? Ra tay ở nơi đông người như vậy.”
“Ở nơi đông người, ở nơi đông người thì cậu cũng là con nuôi của tôi. Năm đó tôi còn hứng nước tiểu của cậu đấy! Còn nữa, đang giờ làm việc, bố con gì chứ?” Đồng chí Lão Lỗ liếc mắt và nói.
“Vâng vâng ạ, đồng chí Lão Lỗ, đồng chí Lão Lỗ là cảnh sát công chính liêm minh nhất!” Tiểu Đao vội vàng xin tha, xoay người ngồi vào chỗ của mình.
“Nhưng không phải tôi nói rồi sao, dự án đập sông đó có rất nhiều đội công trình làm, vốn dĩ tình huống phức tạp, phải thăm dò thế nào đây.”
“Có báo cáo khám nghiệm tử thi Tiểu Viên gửi đến, bây giờ chúng ta có thể thu hẹp phạm vi.” Sau khi kết thúc cuộc họp, Hạ Thần Phong đã đi lấy báo cáo, vừa đến thì nghe thấy Tiểu Đao lải nhải ở đó.
Tiểu Đao nhận lấy báo cáo, hai đầu lông mày càng nhíu chặt vào nhau, “Nếu báo cáo này là chính xác, vậy rất có khả năng người đã giết Ngô Phục là người mà anh ta tương đối tin tưởng.”
Hạ Thần Phong tự pha cho mình một cốc cà phê, “Đúng vậy, sức lực của tên hung thủ này không nhỏ.” Ngô Phục rất khỏe, cân nặng dự tính là hơn 70 kg, cho nên người muốn giết anh ta và mang anh ta đến đập sông đó, hiển nhiên cũng phải là một người cường tráng.
Người mà Ngô Phục có thể thân thiết đến mức chung gối chung giường, lại còn cường tráng?
Căn cứ vào tình hình trước mắt, những người xung quanh Ngô Phục đều không có khả năng này.
Chu Thiến Thiến và Từ Viện đều là phụ nữ, cho dù có rất thân thiết với Ngô Phục, nhưng hai người đó không cách nào vận chuyển được thi thể của Ngô Phục.
“Anh nói xem, có khả năng người giết hại Ngô Phục là một người, còn người vận chuyển thi thể của Ngô Phục lại là một người khác không?” Tiểu Đao nói ra ý kiến riêng của mình, những người ở đây đều tán thành, “Xem tình hình bây giờ thì rất có khả năng này.” Bởi vì nhìn từ vết thương thì có thể thấy sức lực của hung thủ cũng không lớn cho lắm.
Nhưng muốn di chuyển thi thể và cho thi thể vào trong xi măng thì sức lực của người này không hề nhỏ, hơn nữa người này nắm rất rõ tiến độ của công trình đập sông này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...