Triệu Lập Khôn cúi đầu lấy di động ra, thật lâu sau mới bấm số.
Lục Dao tỉnh dậy lúc giữa đêm, cô nhìn di động bên cạnh giường bệnh của mình vẫn cứ vang lên, y tá cũng bị đánh thức, cô ta đứng lên bật đèn, với vẻ không vui, “Muộn như vậy rồi ai còn gọi điện thế?”
Y tá giúp Lục Dao ngồi dậy, cô nhìn dãy số đó rồi đột nhiên cau mày, cô ấn nút nhận điện thoại sau đó ấn nút ghi âm, “A lô...”
Triệu Lập Khôn bỗng nhiên cười lên, “Ha ha ha, tôi còn tưởng cô sẽ không nghe điện thoại cơ.”
Y tá lo lắng nhìn Lục Dao, cô gật đầu, bịt loa di động lại, “Làm ơn rót cho tôi ít nước.” Y tá thấy Lục Dao muốn nói chuyện điện thoại một mình, cũng biết ý cầm lấy ấm nước vẫn còn hơn nửa đi ra ngoài rót nước.
“Người đứng sau lưng Đổng Vũ là anh phải không?”
“Ha ha ha, vẫn không giấu được cô cái cái gì... Cô bắt đầu nghi ngờ tôi từ lúc nào vậy?” Triệu Lập Khôn cảm thấy mình không có sơ hở nào, nhưng dường như Lục Dao đã bắt đầu cảnh giác với hắn từ rất sớm.
Đến lúc này rồi, hình như không có gì phải giấu giếm nữa, “Bắt đầu từ lúc anh đến phòng tôi tìm tôi.”
“Ồ? Tôi lại thấy lạ, cô phát hiện ra thế nào?” Bình thường Triệu Lập Khôn che giấu rất kỹ, cho dù là người trợ lý luôn theo sát bên cạnh cũng không phát hiện được gì nhưng mà Lục Dao lại phát hiện được.
“Mùi trên tay anh là mùi dầu bảo dưỡng tiền cổ...” Lục Dao nhìn gốc cây hoa bách hợp trước mặt mình, cả căn phòng bệnh thoang thoảng mùi thuốc và hương hoa.
Triệu Lập Khôn nhìn tay mình rồi chậm rãi đưa tay lên đặt dưới mũi, “Hóa ra là cái này...”
Hắn nhìn bầu trời phía trên, hôm nay là một ngày u ám, đêm nay trời không có ngôi sao nào, “Cô có từng nghĩ vì sao tôi lại nhằm vào cô không?”
“Là vì người được gọi là thầy kia phải không?”
“Đúng vậy, Lục Dao, tôi không cam tâm. Thầy nói cô là thiên tài, nhưng thiên tài thế này không có mấy người, tôi cố gằng bao nhiêu năm như vậy vẫn không tiến vào được thế giới đó, nhưng cô lại bước vào giới đó một cách dễ dàng.”
Lục Dao cau mày, “Ý anh là giới âm dương, tôi chưa từng tiến vào...”
Cái tên này cô cũng được biết thông qua đám người đội mũ đen kia. Vốn dĩ Lục Dao không muốn quan tâm đến giới âm dương này, không cần biết là giới gì thì ở trong xã hội bây giờ đều giống nhau hết.
Quan niệm của nhóm người kia và Lục Dao hoàn toàn khác nhau. Nhà họ Lục đã có quy định rất nghiêm ngặt về việc dùng kỹ năng phong thủy để hại người. Nhưng đám người kia dường như lại lấy nó làm công cụ kiếm tiền, chẳng cần biết vì lý do gì, chỉ cần có tiền thì đều có thể đi đoán quẻ, Lục Dao thấy hành vi này thật vô liêm sỉ.
Triệu Lập Khôn nghe nói vậy, “Chưa từng tiến vào, cô không biết đâu, bên trong đó đều nói cô là thần đồng của nhà họ Lục đấy...”
“Nhà họ Lục, nhà họ Lục nào?” Lục Dao nghe được một điểm quan trọng ở trong này, nhà họ Lục?
Có phải điều này có nghĩa là ở bên trong này có dấu tích của ông nội cô...
Nhưng Triệu Lập Khôn lại không nói nữa, “Lục Dao, lần này tôi thua rồi nhưng lần sau nhất định tôi sẽ đòi lại! Tôi muốn thầy tôi biết rằng, tôi mới là người đầu tiên có được thân phận học trò...”
Lục Dao nhìn di động đã bị ngắt trong tay, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn bay sạch, nhà họ Lục...
Y tá lấy nước trở về thì thấy Lục Dao đã nghe điện thoại xong rồi, “Cô Lục, cô vẫn còn bị thương, gần bốn giờ rồi, cô nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Lục Dao nhìn di động, cô đặt sang một bên sau đó nằm xuống.
Lục Dao vốn cảm thấy mình sẽ mất ngủ nhưng ngày hôm nay cô lại một lần nữa ngủ thiếp đi dưới tác dụng của thuốc. Đợi đền lúc tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời đã phủ kín phòng bệnh, âm thanh “xoẹt xoẹt” truyền đến bên tai, Lục Dao xoay đầu nhìn Hạ Thần Phong cúi đầu, ngón tay thon dài đang cầm dao gọt hoa quả gọt táo, vỏ quả táo kia bị gọt thành một dải dài, từ từ rủ xuống.
Như cảm giác được Lục Dao đã tỉnh, Hạ Thần Phong gọt xong nhát dao cuối cùng rồi bỏ quả táo xuống, bỏ vỏ vào thùng rác ở bên cạnh, “Đói chưa?”
Lục Dao lắc đầu, “Tay của chủ nhiệm Tạ thế nào rồi anh?”
Hạ Thần Phong đặt quả táo vào trong cái bát ở bên cạnh và lấy khăn ướt ra lau tay, “Chiều nay Tạ Điền sẽ được đưa đến đây chữa trị, bây giờ về cơ bản đã không sao rồi, chỉ là...”
Chỉ là sợ rằng sau này cô ấy sẽ không thể làm công việc bác sĩ pháp y nữa rồi...
Câu này Hạ Thần Phong không nói nhưng Lục Dao lại có thể đoán được.
“Vậy... Hung thủ thì sao?”
“Đã bắt được hung thủ rồi, kẻ đứng sau vụ này và người đứng đằng sau việc bắt cóc em là một người... Triệu Lập Khôn.” Hạ Thần phong thấy tay mình đã sạch, anh bước lên đỡ Lục Dao từ từ ngồi dậy. Anh lấy một cái gối lót sau lưng cô, sau đó vươn tay lấy một chiếc áo hở cổ khoác lên vai Lục Dao, còn cẩn thận tránh vết thương trên vai cô.
Tuy trong phòng bệnh có điều hòa nhưng kiểu gì thì từ trong chăn chui ra vẫn thấy hơi lạnh. Hạ Thần Phong sắp xếp xong cho Lục Dao thì mới ngồi xuống.
“Triệu Lập Khôn?” Lục Dao nhớ đến cuộc gọi lúc sáng sớm, trong điện thoại Triệu Lập Khôn nói là không cam lòng, cô lo hắn sẽ làm ra chuyện gì đó, “Đã bắt được Triệu Lập Khôn chưa?”
Hạ Thần Phong không nói gì mà bật ti vi lên chuyển đến một bản tin. Lục Dao nhìn thấy trong màn hình Triệu Lập Khôn đứng trên một cây cầu lớn giống như muốn nhảy xuống. Mà có người ở bên cạnh không ngừng khuyên giải, cuối cùng Triệu Lập Khôn rơi xuống giữa dòng sông dưới sự lôi kéo của một người đàn ông...
“Đây...” Lục Dao ngạc nhiên nhìn bản tin, “Không đúng! Không đúng! Anh ta không phải là người sẽ đi tìm cái chết. Thần Phong, điện thoại của em.”
Hạ Thần Phong thấy hơi khó hiểu, vụ nhảy sông tự vẫn này xảy ra ở trước mặt rất nhiều người, vì sao bây giờ Lục Dao lại nói Triệu Lập Khôn sẽ không tìm đến cái chết, “Lúc hơn bốn giờ sáng, Triệu Lập Khôn có gọi điện thoại cho em, em ghi âm lại rồi, anh nghe đi...” Lục Dao mở ra rồi đưa cho Hạ Thần Phong nghe.
Đoạn đối thoại của hai người truyền đi trong phòng bệnh, “Ở thời điểm đó, Triệu Lập Khôn không hề có suy nghĩ muốn tự tử nào, hắn cũng không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc.”
“Ý của em là... trong chuyện này có vấn đề?” Hạ Thần Phong bỏ di động xuống, xoay người nhìn bản tin đó, rất nhiều fan hâm mộ của Triệu Lập Khôn tụ tập khóc lóc ở bên bờ sông.
Trước đó công ty của Triệu Lập Khôn đã bị bao vây tấn công, mà Weibo của Lục Dao cũng trở thành bãi chiến trường. Rất nhiều người nhớ ra, lúc đó ngòi nổ ban đầu khiến Triệu Lập Khôn rời khỏi giới giải trí là chuyện của Lục Dao.
Cái tên trên mạng Lục Dao nhìn thấy cũng xuất hiện trong bản tin, biểu cảm trên mặt cô cũng không tốt lắm.
“Hung tinh nhập mệnh(*)”
(*) Hung tinh nhập mệnh: Một quẻ đoán vận mệnh của con người, quẻ xấu, dữ.
Lục Dao đột nhiên lên tiếng, “Dấu hiệu ngũ quỷ thâm nhập vào vận mệnh, không phải điều may mắn trái lại chỉ toàn tai họa, cho dù là đóng cửa ngồi trong nhà thì chuyện tai họa thị phi vẫn từ trên trời rơi xuống... Triệu Lập Khôn không tránh được kiếp nạn này, có cao nhân ở phía sau thao túng...”
“Thao túng?” Hạ Thần Phong không hiểu, lần trước trong những người tiến lên muốn cứu Triệu Lập Khôn có vài người là cảnh sát, cũng có vài người dân chính nghĩa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...