“Năm đó sau khi sự việc xảy ra tôi đã nghĩ đến việc kháng án, nhưng rất nhiều lần rồi tôi vẫn không nhận được một đáp án rõ ràng. Sau này tốt nghiệp, Tạ Điền cũng biến mất, bao nhiêu năm nay tôi vẫn muốn tìm được Tạ Điền. Nhưng cho dù có tìm thế nào tôi vẫn không tìm được. Một tuần trước, bỗng có một người đàn ông đến tìm tôi…”
Vương Nho đưa điện thoại của mình cho Hạ Thần Phong, “Hoặc là trong tâm hồn tôi vẫn là người năm đó ở trong trường học… Hắn ta tưởng rằng đã hủy bỏ tin tức rồi nhưng tôi đã chụp lại được bằng một chiếc điện thoại khác.”
“Triệu Lập Khôn?” Dường như Hạ Thần Phong đã nhận ra từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đó, người này chính là Triệu Lập Khôn. “Tôi không nhìn thấy hình dáng của người này. Giết Hà Vĩ là yêu cầu của hắn ta, chỉ cần giết Hà Vĩ thì tôi sẽ dần dần tìm được Tạ Điền.”
“Các anh đổi thi thể Hà Vĩ như thế nào?
“Là người của nhà xác bệnh viện, anh ta giúp chúng tôi đổi thi thể trong nhà xác.”
Vương Nho nói xong mấy nhân viên cảnh sát ở bên ngoài lập tức quay người đi ra ngoài. Nếu đi muộn thì cái tên Thang Nhân kia sẽ chạy trốn mất.
“Tại sao Đỗ Vân Hỉ lại tự sát?”
“Đỗ Vân Hỉ vốn là một người muốn tự sát, chỉ là người này đã làm giao dịch với cô ta, hình như là hoàn thành tâm nguyện gì đó của cô ta cho nên cô ta mới đồng ý phối hợp với chúng tôi tái hiện hiện trường vụ án Lý Duyệt chết vào năm đó… Đội trưởng Hạ, nhìn thấy hiện trường đó anh cảm thấy thế nào? Có phải cả đời này anh cũng không quên được không?”
Hạ Thần Phong không trả lời, anh không hiểu suy nghĩ của Vương Nho, nhưng anh có thể hiểu được tâm trạng của anh ta. Năm đó Lý Duyệt là bạn gái của Vương Nho, tình cảm của hai người rất tốt thì bạn gái đột nhiên qua đời. Đổi lại là Hạ Thần Phong nếu Lục Dao xảy ra chuyện gì thì sợ rằng anh còn điên cuồng hơn cả anh ta.
“Vậy tại sao cuối cùng anh lại tha cho Tạ Điền…”
“Tại sao lại tha cho Tạ Điền à…” Vương Nho ngẩng đầu lên nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, “Có lẽ là vì.. Cô ta là một bác sĩ pháp y xứng đáng với chức vụ…”
Cho dù Vương Nho đã phạm tội nhưng trong người anh ta vẫn còn giữ dòng máu của một bác sĩ pháp y. Cho nên khi anh ta điều tra thành tích của Tạ Điền ở thành phố Tô mấy năm nay, Tạ Điền rất yêu công việc bác sĩ pháp y của mình…
“Nhưng bây giờ anh đã hủy hoại công việc cô ấy yêu thích nhất!” Hạ Thần Phong nhớ đến việc Hầu Tử nói trong điện thoại rằng tay của Tạ Điền bị thương rồi, sau này cho dù là cầm đũa cũng sẽ run tay, đôi tay như vậy thì làm sao làm bác sĩ pháp y được nữa.
Vương Nho nghe Hạ Thần Phong nói như vậy liền cười lên, “Ha ha ha, đúng, tôi đã phá hủy cơ hội tiếp tục làm bác sĩ pháp y của cô ta, nhưng so với việc Lý Duyệt đã mất mạng thì đây là sự trừng phạt nhẹ lắm rồi…”
Đến bây giờ mà Vương Nho vẫn cho rằng năm đó Lý Duyện bị Tạ Điền hại chết, suy nghĩ này đã bám rễ trong đầu óc của anh ta, căn bản không thể xóa bỏ được. Suy cho cùng thì Vương Nho là một người rất mâu thuẫn, thậm chí ở một vài phương diện nào đó anh ta đã có suy nghĩ bệnh hoạn.
Nhưng điều Hạ Thần Phong không ngờ được là anh ta lại giữ bằng chứng của Triệu Lập Khôn vào khoảnh khắc cuối cùng. Trước đây Triệu Lập Khôn đã bắt cóc Lục Dao một lần, nhưng cho dù nhóm của Hạ Thần Phong có cố gắng thế nào thì những chứng cứ họ tìm được cũng bị cắt đứt. Giống như là có một bàn tay vô hình luôn kiểm soát tất cả, có thể dự đoán trước mọi thông tin của anh vậy.
Không có chứng cứ có nghĩa là tạm thời không thể bắt được Triệu Lập Khôn, nhưng bây giờ thì khác, chứng cứ của Vương Nho đã chứng minh Triệu Lập Khôn chính là người đứng sau vụ án này.
“Cho nên ý của anh là đằng sau anh còn có Triệu Lập Khôn?”
Vương Nho nhìn bức ảnh, “Nếu các anh có thể chứng minh người này là Triệu Lập Khôn vậy thì chính là Triệu Lập Khôn.”
Anh ta không nói phải, nhưng cũng không nói là không phải. Bao nhiêu năm nay anh ta không hề quan tâm đến ngôi sao trên ti vi gì gì đó, cho nên cho dù Triệu Lập Khôn đứng trước mặt thì anh ta cũng chẳng gọi được tên.
Hạ Thần Phong đi ra ngoài bảo đồng nghiệp trực tiếp đi tìm Triệu Lập Khôn, còn Tiểu Đao thì đưa Đổng Vũ đến cục cảnh sát. Đây là lần thứ hai mọi người trong cục nhìn thấy cô ta, nhưng Đổng Vũ lúc này đã không còn ánh hào quang ở trên ti vi lúc đó nữa. Cô ta mặc quần áo ở nhà, mặt cũng trang điểm nhẹ, nhưng mà đường kẻ mắt đã bị lem, mi giả cũng rụng mất một cái, cô ta cứ thế bị đưa vào cục cảnh sát.
Hạ Thần Phong cau mày nhìn Tiểu Đao, “Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Đao chỉ vào Đổng Vũ, “Anh biết không, trước đây chúng ta đã tha cho người phụ nữ này một lần rồi nhưng cô ta không hề hối cải chút nào, cô ta đã xúi giục Chu Tiếu bắt cóc Lục Dao. Anh nói xem sao con người này có thể độc ác như vậy được, thật uổng cho cô ta có một gương mặt vô tội như vậy.”
Trước đây cũng đã nhắc đến rồi, Đổng Vũ đi theo phong cách ngọc nữ thuần khiết, chính là bông hoa trắng lương thiện yếu đuối, con đường này rất được yêu thích. Nhưng đồng thời, người đi theo con đường này nếu chỉ có một vết nhơ cỏn con thôi vậy thì trước đây fan hâm mộ ủng hộ người đó bao nhiêu thì sau này sẽ ghét người đó bấy nhiêu.
Ban đầu, tuy Tiểu Đao không phải là fan trung thành nhưng cậu vẫn rất thích phương hướng phát triển của Đổng Vũ. Nhưng bây giờ khi biết được Đổng Vũ là loại người độc ác như vậy trong lòng Tiểu Đao liền có cảm giác rất coi thường cô ta. Cảm giác này cũng giống như là một quả táo trước đây cậu ngày nhớ đêm mong muốn ăn được nó lại bị thối rữa, cái cảm giác kinh tởm đó không thể nào quên được.
Hạ Thần Phong không ngờ trên đường về Chu Tiếu đã nói hết mọi chuyện ra, anh cứ như vậy nhìn Đổng Vũ, “Đưa đi thẩm vấn.”
Một câu nói lạnh lùng của Hạ Thần Phong khiến Đổng Vũ cảm thấy hoang mang, “Anh không thể đối xử với tôi như vậy! Tôi biết quan hệ giữa anh và Lý Bách! Tôi là người của Lý Bách, anh không thể đối xử như vậy với tôi!”
“Hạ Thần Phong! Nếu anh không muốn tôi nói ra quan hệ của anh và Lý Bách thì anh hãy gọi anh ta đến đây! “ Bây giờ Đổng Vũ không hề quan tâm đến hình tượng gì nữa, cô ta chỉ muốn gọi Lý Bách đến đây.
Mọi người đều nhìn Hạ Thần Phong với vẻ nghi hoặc, anh quay người nhìn Đổng Vũ, “Lý Bách lại đây thì cũng phải gọi tôi một tiếng anh, cô có tư cách mà nói với tôi bằng ngữ khí ra lệnh như vậy?”
Hạ Thần Phong nói xong câu này cả văn phòng liền trở nên yên tĩnh, chỉ có Tiểu Quách đang đừng ở bên cạnh máy in không nghe thấy lời này, cô quay người nhìn mọi người đang đứng hình.
Tiểu Đao là người đầu tiên bình tĩnh lại, cậu lớn giọng nói, “Sao thế, không làm việc nữa à? Mau đưa cô ta vào, mau đưa cô ta vào!” Nếu như mấy chữ đầu tiên Tiểu Đao không nói lắp ba lắp bắp thì mọi người đều tưởng cậu thật sự rất bình tĩnh.
Đổng Vũ còn nhớ trước đây Lý Bách đã từng nói với cô ta, người anh này của Lý Bách mới là người thừa kế của Tinh Thần. Nhưng bây giờ người anh này chống đối lại gia đình nên mới đến thành phố Tô làm cảnh sát hình sự. Còn người trong nhà vì muốn kích thích Hạ Thần Phong nên mới xây dựng một chi nhánh của Tinh Thần ở thành phố Tô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...