Sơ Cửu Của Lục Hào

Trước đó Đoàn Vân Bưu đã nhìn thấy tin tức ở trên mạng, tuy hắn đã chuẩn bị bỏ chạy nhưng trong lòng vẫn không vội vàng lắm, vì hắn thấy mình đã dọn dẹp dấu vết rất sạch sẽ rồi.

Lúc này hắn vừa ôm người yêu vừa mới quen không lâu vừa nhìn ipad trong tay, “Em yêu nói đi, em muốn anh đưa em đến đâu chơi.”

Người phụ nữ ngồi trong lòng hắn mặc một chiếc váy ngắn hở ngực màu đỏ hồng, ngón tay được làm móng tinh xảo vuốt ipad và nói: “Người ta muốn đi châu Âu có được không?”

“Được được, đương nhiên là được rồi, chỉ cần em yêu muốn thì đi đâu cũng được…” Đoàn Vân Bưu ôm bạn gái, lén lút hôn cô ta một cái.

“Rầm!” Cánh cửa làm từ gỗ thô bị Hầu Tử đạp đổ, phản ứng đầu tiên của Đoàn Vân Bưu khi nghe thấy âm thanh này là chạy!

Hắn đứng dậy đẩy người yêu vừa rồi còn hết sức thân mật ra, Hầu Tử đỡ người phụ nữ đang kêu lên thảm thiết, quay người lại đã nhìn thấy Đoàn Vân Bưu chạy vào trong phòng.

Hầu Tử cũng không vội vàng, cậu dìu người phụ nữ đứng lên sau đó vào trong phòng cùng với Tiểu Đao và Hạ Thần Phong đang ở phía sau.

Thì ra đây là tòa nhà cao hai mươi sáu tầng, trừ cửa chính ra thì ở đây không có lối ra nào nữa. Đoàn Vân Bưu chạy vào trong phòng bây giờ mới nhớ ra đây là phòng trên tầng hai sáu, hắn đứng trên ban công, “Các người đừng qua đây… Các người mà qua đây tôi sẽ nhảy xuống đấy…”


Đoàn Vân Bưu bây giờ đang cực kỳ sợ hãi, hắn chỉ sợ đám cảnh sát này sẽ bắt mình đi.

Việc đầu tiên khi Hạ Thần Phong vào phòng là nhìn xung quanh. Đồ trang trí ở đây đều rất khoa trương, còn có rất nhiều yếu tố mang phong cách nhạc rock ở bên trong, cho dù là người bình thường không quan tâm đến nghệ thuật cũng có thể nhìn ra.

Đoàn Vân Bưu không phải là người người biết vẽ tranh, đừng nói là họa cụ hay phòng tranh gì đó mà trên tường cũng chẳng có lấy một bức tranh.

Tiểu Đao và Hầu Tử đã đứng song song với Đoàn Vân Bưu, hai người nhìn hắn bám vào lan can, nửa thân dưới run rẩy nói, “Tôi nói rồi, mấy người đừng có lại đây! Mấy người mà lại đây thì tôi sẽ nhảy xuống!”

Nhìn dáng vẻ sợ hãi đó của Đoàn Vân Bưu là biết, đừng nói là nhảy xuống, ngay cả lại gần thôi hắn ta cũng thấy nhũn cả chân rồi.

Nhìn hai người cảnh sát là Tiểu Đao và Hầu Tử lại gần, Đoàn Vân Bưu liền quỳ xuống, “Tôi vô tội thật mà.”

Tiểu Đao cười, “Anh đã vô tội vậy thì tại sao khi nhìn thấy chúng tôi lại sợ hãi như vậy?” Nói xong, cậu tiến lên trước một bước, lập tức không chế Đoàn Vân Bưu.

Nhưng mà đúng vào khoảnh khắc đó Tiểu Đao cảm nhận được một xung lực, cậu không thể phản ứng lại ngay được, cả người nghiêng về phía ngoài lan can. Hầu Tử nhanh chóng kéo chặt lại, nhưng nửa người của Tiểu Đao đã ở ngoài lan can rồi.


“Tiểu Đao!” Hạ Thần Phong bước nhanh lên trước và nhìn thấy trán của Hầu Tử nổi gân xanh, anh dồn sức vào chân để chống vào lan can, một tay nắm lan can một tay kéo Tiểu Đao, còn Đoàn Vân Bưu thì đang chạy về phía cửa chính.

Hạ Thần Phong thực sự bị chọc giận, anh bước lên trước một bước và đá chân lên, sau đó sải bước lên trước dùng sức vặn tay Đoàn Vân Bưu rồi trực tiếp còng tay hắn lại. Hai đồng nghiệp ở phía sau một người nhanh chóng tiến lên trước khống chế Đoàn Vân Bưu, người còn lại chạy lên ra ngoài ban công kéo Hầu Tử đang sắp ngã xuống lại.

“Tiểu Đao, nắm chặt vào!” Hầu Tử mặt đỏ tía tai, cố gắng dùng sức nắm lấy cánh tay của Tiểu Đao.

Cả người Tiểu Đao treo lơ lửng ở bên ngoài, độ cao hai mươi sáu tầng chỉ nhìn xuống thôi đã thấy chân mềm nhũn rồi, huống chi là bây giờ còn bị lơ lửng ở bên ngoài. Hạ Thần Phong nhìn thấy đã có người khống chế Đoàn Vân Bưu rồi mới mệt mỏi chạy tới ban công, nửa người của anh trực tiếp đổ về phía ngoài ban công, anh đưa tay ra, “Tiểu Đao, nắm lấy tay tôi!”

Tiểu Đao cắn răng cố gắng đưa cánh tay còn lại của mình ra, hai cánh tay chới với trong không trung mấy lần, Hạ Thần Phong cắn răng, một lần nữa hơi đổ người về phía bên ngoài.

Cho dù Hạ Thần Phong cao hơn người bình thường nhưng khi đổ người như vậy anh cũng phải kiễng chân lên. Người anh em ở trong phòng nhìn thấy ba người ngoài kia nguy hiểm như vậy liền hung hăng trừng mắt nhìn Đoàn Vân Bưu, cậu lấy ra một cái còng tay khác một lần nữa còng tay phải của hắn ta lại sau đó móc vào chân giường, “Mẹ nó, tốt nhất là ngoan ngoãn một chút cho tôi!”

Nói xong, người anh em đó liền chạy lên trước nhanh ôm chặt Hạ Thần Phong, anh thấy cơ thể mình ổn định rồi liền chớp thời cơ nắm chặt tay của Tiểu Đao, sau khi có người giúp đỡ, áp lực ở chỗ Hầu Tử cũng ít đi rất nhiều, “Lên!”


Nói xong, bốn người cắn răng kéo Tiểu Đao từ bên ngoài ban công lên.

Tiểu Đao thở hổn hển, lại một lần nữa đối mặt với sự sống chết, cậu vỗ vào người Hầu Tử, nhất thời nói không nên lời, nếu không phải Hầu Tử phản ứng nhanh thì lần này cậu đã mất mạng rồi.

Tiểu Đao không ngờ rằng Đoàn Vân Bưu lại giả vờ sợ hãi, chắc hẳn trước đây tên khốn này đã nghĩ xong chiêu này rồi.

Tiểu Đao run rẩy đứng lên, cậu nhìn thấy tên khốn Đoàn Vân Bưu lại định di chuyển giường để giải phóng tay của hắn ra. Tiểu Đao bước lên chống nạnh nhìn Đoàn Vân Bưu đang gắng sức di chuyển giường, “Tiếp tục sợ hãi đi! Tiếp tục giả vờ cho ông đây xem đi! Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh đã rắp tâm mưu hại cảnh sát, cản trở người thi hành công vụ!”

Đoàn Vân Bưu nhìn thấy bản thân đã bị bao vây, “Tôi nói cho các anh biết, các anh không được đánh tôi, còn cả cái anh cao cao kia nữa, anh đá tôi một cái, tôi phải kiện các người.”

Hạ Thần Phong còn không thèm nhìn Đoàn Văn Bưu một cái, đối với kẻ tình nghi cản trở người thi hành công vụ lại còn có âm mưu giết người thì cú đá đó chỉ mang tính không chế mà thôi. Hơn nữa, cho dù có kiểm tra vết thương thì cũng vô ích, vì thì Hạ Thần Phong cũng là người có chừng mực.

Anh kéo Đoàn Vân Bưu lên, “Ban đầu thì anh phạm tội bán tranh hoặc là một người môi giới, bây giờ thì tội danh của anh khác rồi, anh đã phạm tội hình sự, đi theo chúng tôi một chuyến đi.”

Đoàn Vân Bưu sững sờ, “Anh cảnh sát, tôi không biết, nếu biết thì chắc chắc tôi sẽ phối hợp với các anh.” Lúc này hắn thực sự hối hận rồi, hắn tưởng trách nhiệm về bức tranh máu đó đã là rất lớn, nhưng không ngờ trước đây hắn không phải chịu trách nhiệm gì, mà trách nhiệm bây giờ hắn phải chịu mới gọi là lớn.


Nhưng thứ thuốc duy nhất không có trên thế giới này là thuốc chữa hối hận, cho dù bây giờ hắn có hối hận thế nào thì hành vi cũng đã được thực hiện rồi, trách nhiệm phía sau chắc chắn sẽ không ít.

“Tôi nói… Tôi nói hết, tôi nói ra rồi thì anh cảnh sát có thể giảm hình phạt cho tôi không?” Tuy Đoàn Vân Bưu có vẻ như là một tên lưu manh nhưng sau khi nổi điên thì hắn chỉ cảm thấy chột dạ. Lúc này bị mấy cảnh sát nói như vậy hắn đã run lên rồi.

“Nói, để tôi xem anh có thể nói ra được gì.” Trên cánh tay của Hạ Thần Phong đã có vài vết thương ngoài da, bây giờ anh đang nhìn Đoàn Vân Bưu không còn chút khí thế nào.

“Việc này…” Đoàn Vân Bưu tỏ vẻ khổ sở, “Việc này… Tôi cũng chỉ làm theo lời của người khác thôi.”

Ban đầu, mọi người còn tưởng bên trên Đoàn Vân Bưu chỉ có một người, nhưng bây giờ nghe hắn nói vậy tức là trên hắn còn có một người trung gian nữa?”

“Nghe lời ai?”

“Đường gia…”

Ban đầu Đoàn Vân Bưu không dám nói ra tên của Đường Diệp, nhưng nếu bây giờ không nói thì hắn thật sự sẽ phải ngồi tù.

“Đường gia?” Hạ Thần Phong đã nghe nói đến người này, đây là nhân vật lớn có tiếng trong giới giải trí của thành phố Tô, có tin đồn ông ta là người của xã hội đen nhưng cảnh sát vẫn chưa nắm được chứng cứ có ích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui