Về tới nhà, Lục Tử Minh còn chưa đi làm về, Trình Mai Tây đem thùng giấy để vào phòng sách, lấy từng món đồ bên trong ra, cái gì có thể để vào vị trí cũ thì tạm thời để vào vị trí cũ, cái gì không thể để vào vị trí cũ thì tiếp tục đặt ở trong thùng, những thứ này đều là đồ dùng của người làm việc văn phòng.
Dân văn phòng lâu năm như cô, rời khỏi công ty này, trải qua một thời gian ngắn điều chỉnh sẽ tới làm việc ở một công ty khác. Chẳng qua là loại hình công ty, quy mô, phương hướng kinh doanh có khác biệt, đại khái vị trí làm việc sẽ có thay đổi, nhưng hẳn là sẽ ở cấp độ tương đương. Những thứ cần dùng tới trong công việc cũng không khác mấy, chẳng qua là có vài công ty có trang thiết bị tốt hơn, có công ty thì kém hơn mà thôi. Những thứ mình cần cũng có kha khá rồi, để nguyên tại đó, một hai tháng sau tới công ty mới, những thứ này sẽ cùng mình như hình với bóng.
Cất kỹ mọi thứ, ra khỏi phòng sách, cô tự pha cho mình một cốc trà hoa, lẳng lặng ngồi trên sô-pha, Trình Mai Tây giật mình nhận ra, giờ phút này, bản thân đã trở thành một người không nghề nghiệp. Đối với người đã quen sáng 9 giờ chiều 5 giờ, mỗi ngày không ngừng làm việc như cô mà nói, sự rảnh rỗi bất ngờ này thực sự làm cô không quen, cả người dường như thiếu đi cái gì đó không thoải mái, còn có chút choáng váng mê muội.
Ngồi trên sô-pha, Trình Mai Tây mới có chút phản ứng lại với những sự kiện của ngày hôm nay, cô đã hoàn toàn không còn quan hệ với công ty thương mại Nam Thiên – nơi cô đã đấu tranh và phấn đấu hơn 6 năm qua. Trước ngày hôm nay, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rời bỏ Nam Thiên, thậm chí chưa bao giờ có giây phút nào có giả thiết rời đi. Cô một đường đi tới chức vụ Tổng giám sát tài vụ, không hề có suy nghĩ gì khác, lại chưa từng nghĩ tới việc sắp đặt và tìm kiếm con đường thứ hai cho chính mình.
Nay con đường này đột nhiên bị cắt đứt, giống như một con đường nhìn qua có vẻ như vĩnh viễn thông suốt, tới nửa đường lại phát hiện ra, con đường ấy không phải vĩnh viễn thông suốt, mà là đứt đoạn giữa đường. Còn chính mình đã phá hủy tất cả những con đường lui khác, phía trước không có đường đi, phía sau không có đường lùi, cô đơn đứng ở bên trong, ban phía mờ mịt, giờ phút này Trình Mai Tây đúng là loại cảm giác này.
Nhưng mà, cô không những có cảm giác choáng váng mê muội, mà còn có cảm giác hoang đường không sao xóa bỏ được, chính mình lại bị Lâm Thiến đâm một cú sau lưng, giờ phút này cô mới buồn cười làm sao. Có vẻ như cô vì chuyện Lâm Thiến nhận chức Tổng giám sát tài vụ, cho nên giở trò ám muội sau lưng Lâm Thiến, rồi cố ý rời đi, quăng tất cả những thứ lộn xộn đó cho Lâm Thiến, tất cả dư luận đều nghiêng về phía Lâm Thiến, Trình Mai Tây gần như không thể nào tranh cãi được.
Tĩnh tâm trở lại, chính Trình Mai Tây cũng phải bắt đầu thừa nhận, ý kiến của Tiểu Lý cũng có lý, cô ở lại Nam Thiên, sự tình mới có thể thay đổi, cũng mới có cơ hội cải thiện ấn tượng của Chủ tịch và thành viên Ban giám đốc, cũng mới có căn cứ cho việc rửa sạch oan khuất của mình sau đó. Giờ cô vừa ra đi, tất cả đều tùy Lâm Thiến nói lung tung, nghĩ tới đó, Trình Mai Tây thực sự cảm giác hôm nay mình có chút xúc động.
Nghĩ tới 6 năm mình trả giá, Trình Mai Tây có chút hối hận, dù sao đó cũng là nơi mình dành trọn 6 năm thanh xuân đáng quý nhất.Sau khi tốt nghiệp 5 tới 10 năm là đoạn thời gian quý giá nhất, bởi vì lúc ấy chính là giai đoạn hình thành nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan của mỗi người, tạo lập nên trụ cột của sự nghiệp. Những năm này trí lực, tinh lực và thể lực đều ở trạng thái tốt nhất, những thành tựu của vài năm này cũng sẽ quyết định thành tựu cả đời.
Lo trước lo sau, trong lòng Trình Mai Tây càng phiền chán, gia đình đau khổ, công việc không thuận lợi liên tục ập đến, cho dù là kiên định, ngoan cường như Trình Mai Tây cũng có chút không chịu nổi áp lực. Giơ tay ra, lại không bắt được bất cứ thứ gì, giống như không có gì là thứ cô có thể yên tâm dựa dẫm và nương tựa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...