Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên đúng lúc, Trình Mai Tây mệt mỏi mở mắt ra, Lục Tử Minh bên cạnh đã không còn ở trên giường, đầu của cô đau muốn nứt ra. Tối hôm qua vừa được trải qua một trận giày vò tinh thần, mặc dù vừa mới tỉnh lại, nhưng cả người mệt mỏi như muốn rã rời, đang định đứng dậy, lại nghe tiếng Lục Tử Minh kêu lên: "Mai Tây, đều tại anh không tắt đồng hồ báo thức của em, hại em sớm như vậy mà đã tỉnh lại."
Nói xong Lục Tử Minh đặt một cái gối dựa ở sau lưng Trình Mai Tây, để cho cô thoải mái ngả lưng, sau đó lại chạy vào phòng bếp, bưng ra một chén cháo rau dưa, cẩn thận thổi nguội, đút cho Trình Mai Tây, đầu Trình Mai Tây nghiên nghiên, đưa tay đẩy tay Lục Tử Minh ra: "Anh không cần giả vờ, tôi nhìn thật ghê tởm!"
Lục Tử Minh cười làm lành: "Mai Tây, em không cần hành động theo cảm tính, thân thể là của mình, ngày hôm qua em đã không ăn gì, lại mất nhiều máu như vậy, em hãy vì cha mẹ mình, phải ăn chút gì đó, cơ thể em đói bụng lắm rồi, em muốn phải làm sao hả?"
"Lúc này anh nhớ tới cha mẹ tôi rồi, bọn họ đối với anh tốt như vậy, anh đối với tôi thế này, anh không thấy có lỗi với bọn họ sao?" Trình Mai Tây một lời uất giận.
"Đúng đúng đúng, là anh có lỗi với bọn họ, đều là sai lầm của anh, em đừng dùng lỗi của anh mà trừng phạt mình!" Lục Tử Minh tiếp tục ăn nói nhỏ nhẹ.
Trình Mai Tây đưa tay đoạt lấy chén cháo, từng ngụm từng ngụm cho vào miệng: "Đúng, tôi không thể dùng lỗi của anh tới tự trừng phạt tôi được, tôi chết thì tốt cho anh quá rồi, muốn giết tôi, không dễ dàng như vậy!"
Trình Mai Tây từng ngụm từng ngụm ăn cháo, hình như muốn dùng cháo này bổ sung chỗ trống trong nội tâm, lại chỉ cảm giác càng ngày càng trống không, càng ngày càng đau đớn.
Lục Tử Minh quỳ gối trước giường, ôm chân Trình Mai Tây, than thở khóc lóc: "Mai Tây, em đừng như vậy, anh nhìn sợ lắm."
Trình Mai Tây hung hăng ném chén cháo về phía Lục Tử Minh, Lục Tử Minh nhanh chóng nghiêng đầu, chén cháo không đập trúng, rơi trên mặt đất, bể ra bắn tung tóe đầy mặt đất, cháo với rau dưa lật úp đổ hết lên đỉnh đầu Lục Tử Minh, Lục Tử Minh đưa tay lấy cháo với rau dưa xuống, thuận thế lau đi nước cháo chảy ở trên mặt.
Lục Tử Minh không nói một lời, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt từng mảnh từng mảnh chén vụn lên, lấy ra cây chổi quét thức ăn rớt tung tóe đầy xung quanh phòng, tỉ mỉ dùng khăn lau đi vết cặn dính trên tường, sau cùng lấy tới cây lau nhà lau.
Lục Tử Minh không hề hướng Trình Mai Tây cầu xin tha thứ nữa, mà dọn dẹp tàn cuộc có bài bản hẳn hoi, Trình Mai Tây mới vừa từ trong cơn điên cuồng dần dần tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn động tác của Lục Tử Minh.
Thu dọn xong phòng ngủ, Lục Tử Minh tắm xong, trùm khăn tắm từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, lấy quần áo từ trong tủ ra chuẩn bị thay, Trình Mai Tây từ trên giường bò dậy, bổ nhào về phía Lục Tử Minh, đoạt lấy y phục trong tay của anh ta ném xuống dưới đất: "Bây giờ anh muốn đi đúng không, ngày hôm qua anh mang theo tình nhân đi khách sạn Ôn Tuyền, lại đánh tôi thành ra như vậy, anh lại muốn bỏ đi đúng không, hôm nay anh không nói rõ ràng cho tôi, anh cũng đừng nghĩ đến chuyện đi!"
Lục Tử Minh siết chặt hai cổ tay Trình Mai Tây, cười lạnh: "Em còn muốn đá đúng không, hôm qua em đá trúng chỗ đó của anh, hôm nay còn muốn đá đúng không! Em muốn cho anh đoạn tử tuyệt tôn đúng không?!"
Trình Mai Tây chen chân vào đá bay, nhưng Lục Tử Minh sớm có phòng bị, mặc kệ cô liều mạng giãy giụa thế nào, cũng không gần được thân thể Lục Tử Minh, Trình Mai Tây bị kiềm chế, tuyệt vọng gào lên: "Lục Tử Minh, anh không chết một cách tử tế được, đáng đời anh đoạn tử tuyệt tôn!"
Lục Tử Minh áp đảo Trình Mai Tây ở trên giường, tay trái ấn chặt hai tay của Trình Mai Tây, tay phải xé quần Trình Mai Tây. Trình Mai Tây liều mạng giãy giụa, Lục Tử Minh trực tiếp tiến vào, động tác mãnh liệt, còn liều mạng gầm to trong miệng: "Không phải em muốn anh đoạn tử tuyệt tôn sao? Bây giờ anh để cho em thử một chút sự lợi hại của anh!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...