"Hai con bay lâu như vậy, nhất định mệt rồi? Vẫn là về nhà ăn cơm đi, cô con đã chuẩn bị bữa tối rồi." Ông Trình đau lòng nhìn Trình Mai Tây.
"Ba, con không sao nhi, Bộc Tấn muốn mời ba mẹ ăn cơm, ba mẹ cứ đi thôi!" Trình Mai Tây tinh thần rất tốt nhìn sang ông Trình.
"Được, vậy thì cứ theo ý Mai Tây." Ông Trình nhìn Trình Mai Tây không chút mệt mỏi nào, vui mừng đồng ý lời mời của Bộc Tấn.
Phương Chi Viễn đưa họ tới nhà hàng, lại lấy cớ mình còn có việc ở bệnh viện, không chịu cùng đi, Bộc Tấn chân thành mời Phương Chi Viễn "Bác sĩ Phương, cậu là ân nhân của Mai Tây, lại là em nuôi của cô ấy, hôm nay nhất định phải mời cậu có mặt, thay chúng ta làm người chứng kiến."
Phương Chi Viễn thấy thịnh tình của Bộc Tấn không thể chối từ, dừng xe xong đi theo bọn họ cùng vào nhà hàng. Vừa vào nhà hàng, Bộc Tấn vỗ hai tay, nhà hàng vốn đang tối tăm nháy mắt sáng lên, chứng tỏ trước đó đã bố trí tốt rồi, giữa nhà hàng có hình trái tim bằng hoa hồng, ở giữa là bàn ăn.
Hai đội nhân viên phục vụ trên tay đều cầm nến, đứng ở hai bên đoàn người Trình Mai Tây, Bộc Tấn duỗi tay đến trước mặt Trình Mai Tây, dưới ánh mắt chờ mong của anh, Trình Mai Tây đặt tay vào trong tay anh Bộc Tấn nhẹ nhàng cầm tay Trình Mai Tây, khi hai tay cài vào nhau, trong nháy mắt, toàn thân Trình Mai Tây run lên.
Bộc Tấn dường như hiểu được cô đã trải qua bao nhiêu đau khổ, vài ngày trước đó, cũng chưa hề tiếp xúc thân mật cùng cô, là cho cô có thời gian, cũng dường như cố ý dành chút chờ mong, mà những thứ này đều là làm nền, khiến cho giờ khắc này Trình Mai Tây xúc động. Bộc Tấn nhìn Trình Mai Tây: "Anh hi vọng, cùng với anh, em có thể nhìn được ánh sáng trong bóng đêm, lúc tuyệt vọng nhìn thấy hi vọng, lúc đau khổ tìm được hạnh phúc."
Trình Mai Tây nhìn Bộc Tấn, kia trải qua suy sụp và kiếp nạn mà nói, sẽ không còn mong chờ lãng mạn và không thực tế nữa, đúng là Bộc Tấn ở bên cạn cô, cô đã thật sự nhìn thấy ánh sáng trong bóng đêm, khi tuyệt vọng có hi vọng, lúc đau khổ tìm được hạnh phúc.
Trình Mai Tây đi theo Bộc Tấn, đi trên con đường tới hạnh phúc, đi đến giữa lòng cánh hoa hạnh phúc, Bộc Tấn từ trên chiếc hộp trên bàn lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, đeo vào tay Trình Mai Tây: "Chiếc nhẫn này vô cùng đặc biệt, không phải vì nó khảm viên kim cương 2 carat, mà là vì kim cương này đã từng bị nghiền nhỏ quá, trải qua sự tỉ mỉ tạo hình của thợ thủ công, dù đã từng bị nghiền nát, nhưng ngược lại càng khiến cho nó vẻ vô cùng đẹp đẽ, anh hi vọng tình cảm của hai chúng ta bởi vì trải qua bao nhiêu trắc trở, có thể ngày càng thêm ngọt ngào!"
Giờ khắc này, không chỉ có Trình Mai Tây, ngay cả ông Trình cùng bà Trình cũng đều nước mắt rưng, Phương Chi Viễn chứng kiến giờ khắc này, đột nhiên hiểu được trước kia Trình Mai Tây nói với anh, mỗi người đều phải tự mình sáng tạo kí ức tốt đẹp thuộc về chính mình. Chỉ có Bộc Tấn mới có thể hoàn toàn hiểu, thưởng thức Trình Mai Tây.
Năm người ngồi xuống bàn ăn, Bộc Tấn hướng về phía ông bà Trình: "Cô, chú, hôm nay cháu đư Trình Mai Tây mang về, hoàn chỉnh trả lại cho cô chú, đồng thời, cháu cũng muốn xin phép cô chú gả cô ấy cho cháu, về sau hãy để cho cháu chăm sóc cô ấy.”
Ông Trình trao đổi ánh mắt cùng bà Trình, ông gật gật đầu với Bộc Tấn: "Chỉ cần Mai Tây đồng ý, cô chú cũng không có ý kiến gì, hai đứa dự định khi nào thì kết hôn?"
Bộc Tấn nhìn về phía Trình Mai Tây: “Ngày 11 tháng này, chính là ngày cháu và Mai Tây quen nhau 10 năm, cháu muốn làm vào ngày này, tổ chức hôn lễ tại giáo đường cùng Mai Tây, hi vọng cô chú cho phép!"
"Ngày 11 thì chỉ còn cách có một tuần, có vội quá hay không? Ngay cả phòng cưới cũng không chuẩn bị kịp mà!" Ông Trình bất ngờ.
"Tất cả các công việc chuẩn bị cháu đều đã hoàn thành, phòng cưới cũng đã bố trí xong, hiện tại chỉ thiếu cô dâu thôi. Cháu cùng Mai Tây đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, cháu không muốn chậm trễ thêm nữa!" Bộc Tấn trả lời.
"Nếu như vậy, cứ làm theo ý cháu đi, cô chú cũng không có ý kiến." Ông Trình gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn xong, Bộc Tấn chào tạm biệt cả nhà Trình Mai Tây, anh còn có việc chuẩn bị cho hôn lễ phải làm, mà Trình Mai Tây cũng cần trở về nhà cùng ba mẹ trải qua những ngày trước khi cưới.
Bà Trình ường như còn đang ở trong mơ: "Mai Tây, hai con quyết định kết hôn nhanh như thế à, có phải có chút vội hay không?"
"Kỳ thật trước kia tặng hoa tặng chocolate đều là Bộc Tấn, anh ấy sợ ba mẹ không chấp nhận, đã yên lặng làm bạn bên cạnh con thật lâu, lúc ở Mĩ anh ấy nói cho con biết, khi đó anh ấy đã thề, sẽ cả đời ở bên cạnh con, cho dù cả đời này con không khôi phục được, anh ấy cũng sẽ không buông tay." Trình Mai Tây nói cho bà Trình.
"Trách nào như vậy. Đúng rồi, hai đứa nhiều năm không gặp như vậy, đột nhiên nó xuất hiện, rồi cầu hôn con, liệu có thể có ẩn tình gì hay không?" Bà Trình dường như là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
"Mẹ, sau khi con gặp phải người như Lục Tử Minh rồi, còn sợ gặp tới người xấu hơn anh ta sao? Mọi người đều nói hết đường lại thông, con cũng không tin vận khí của mình lại bết bát như vậy. Con là một phụ nữ ly hôn, lại không thể có con, đối với con mà nói còn có gì tệ hơn chuyện này sao? Nếu lại là con không biết nhìn người, chẳng qua cũng chỉ là không yêu thôi." Trình Mai Tây vững vàng như bàn thạch.
"Mẹ nó, bà đừng có nghi ngờ Bộc Tấn như thế, nhiều năm như vậy nó còn không hề mất tình cảm với Mai Tây, tôi thấy Bộc Tấn đúng là thật tình với Mai Tây, chúng ta có thể yên tâm mà giao Mai Tây cho nó." Ông Trình tin tưởng sự tín nhiệm đó giữa những người đàn ông.
Trở về nhà, Trình Mai Tây đi vào nhà ấm trồng hoa đầu tiên, ông Trình cùng bà Trình vào phòng khách, Phương Chi Viễn đứng ở trong sân, Trình Mai Tây gọi anh: "Chi Viễn, có thể qua đây một lát được không?”
Phương Chi Viễn do dự một chút rồi đi vào nhà ấm trồng hoa, chầm chậm đến gần Trình Mai Tây, sau khi trải qua đủ loại chuyện, ánh mắt Trình Mai Tây tinh khiết, sắc mặt lạnh nhạt: "Chi Viễn, cám ơn cậu, cám ơn cậu đã làm cho chị nhiều chuyện như vậy!"
"Chị đừng nói như vậy, em cũng không làm được gì cho chị, mà trước đây còn từng có ảo tưởng với chị!" Phương Chi Viễn đối với việc trước đây vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được.
"Không, cậu không hiểu rồi! Lúc chị gặp cậu là lúc đen tối nhất trong cuộc đời ình, mặc kệ tình yêu cậu dành cho chị là như thế nào, nhưng đó chính là yêu, để cho chị một lần nữa có dũng khí sống tiếp, tràn ngập tin tưởng đối với tương lai! Là tình yêu của cậu đã cứu chị!" Trình Mai Tây cuối cùng cũng có thể thẳng thắn thành khẩn nói ra tất cả cảm kích đối với Phương Chi Viễn.
"Thực ra, theo ý của chị thì, là em cứu chị, nhưng người nhà của chị cũng đã cứu em, lúc em mất đi ba mẹ, rồi gặp lại Liễu Nhạc Hạ, có vấn đề tâm lý cực kỳ nghiêm trọng, đúng là chị đã đúng lúc xuất hiện, bao gồm cả ba mẹ nuôi nữa, chính là sự cứu rỗi đối với tâm linh của em!" Phương Chi Viễn cuối cùng có thể rộng mở nội tâm mình.
Trình Mai Tây nhìn Phương Chi Viễn: " Chi Viễn, xem ra chúng ta gặp nhau, thật sự là chuyện đã định trong số mệnh, chỉ là ngay từ đầu, chúng ta đều không rõ, duyên phận của chúng ta là trở thành chị em, may mắn hai chúng ta đều đã đúng lúc hiểu ra rồi!"
"Đúng thế, có một người chị như chị, có người nhà như ba mẹ nuôi, em cảm thấy thật sự may mắn!" Phương Chi Viễn nhìn Trình Mai Tây và nói lời tự đáy lòng.
"Chị cũng vậy, cũng thật không ngờ sau khi bị bệnh, còn có thể có được may mắn như vậy, gặp được người em trai tốt như em. Em và bác sĩ Lâm sao rồi, em nhất định phải quý trọng cô ấy nhé a!" Trình Mai Tây dặn dò Phương Chi Viễn giống như chị ruột vậy.
"Em biết, Lâm Như Sơ là một cô gái tốt, em sẽ quý trọng cô ấy!" Phương Chi Viễn nhẹ giọng trả lời.
Lúc tình yêu đến, Trình Mai Tây cùng Phương Chi Viễn đều không thể biết trước nó sẽ là tình yêu như thế nào, nhưng mà, trải qua thời gian, bọn họ cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt chân thực của tình yêu này, một ngày nào đó, tình yêu sẽ quay về đúng điểm của nó, chân tình sẽ xuất hiện, họ cùng nhau vun đắp cho tình yêu này, chờ đợi nó lớn dần, đó sẽ là thu hoạch chung của họ.
"Chị Mai Tây, lần trước kiểm tra cho chị, phát hiện ra răng nanh của chị đã bị long ra, giờ ăn cái gì cũng không tiện đúng không! Sáng sớm mai chị đi bệnh viện kiểm tra đi, tốt nhất trước khi chị kết hôn làm lại răng nanh đi." Phương Chi Viễn giọng nói thoải mái nhắc nhở.
“Được, sớm mai chị đi bệnh viện cùng em đi!" Trình Mai Tây đồng ý.
"Được, vậy mau vào nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai đi bệnh viện phải dậy sớm..!" Phương Chi Viễn kéo Trình Mai Tây.
Trình Mai Tây cùng Phương Chi Viễn đứng lên, hai người nắm tay vào phòng, nhìn thấy hai người đi vào, bà Trình lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mắt, giả vờ mình hoàn toàn không nghe đến hai người nói chuyện.
Trình Mai Tây vừa thấy bộ dạng đau lòng của bà Trìn, liền biết chắc chắn bà nghe được hai người nói chuyện, là nước mắt đau lòng cũng là vui mừng, tiến lên ôm lấy bà: "Mẹ, có phải con gái phải lấy chồng mẹ không nỡ hay không!"
"Cái gì cơ chứ, con gái không nghe lời như con gả ra ngoài, mẹ còn không cần làm lụng vất vả vì con, mẹ là vui mừng đấy!" bà Trình mới không chịu thừa nhận chính mình là không nỡ.
"Ba, ba xem mẹ con kìa, rõ ràng là không nỡ, vẫn còn nói là con không nghe lời, nói một đằng nghĩ một nẻo kìa!" Trình Mai Tây làm nũng cùng ông Trình.
"Mai Tây,con cùng Bộc Tấn phải kết hôn, con có thể tìm được người mình muốn cùng sống cả đời, ba mẹ cũng thật vui mừng, chờ làm xong hôn lễ của hai đứa, ba mẹ trở về Trùng Khánh, chính con sống cho tốt, về sau cũng không đừng mạnh mẽ như thế nữa, sống tốt cùng Bộc Tấn , quý trọng hạnh phúc được tới không dễ dàng này!" Ông Trình lời nói thấm thía.
"Ba nuôi mẹ nuôi, thực ra hai người cứ ở đây cùng con cũng được, đây sẽ là nhà mẹ đẻ của chị Mai Tây, mỗi ngày con về nhà cũng ấm áp, chị Mai Tây cũng có thể có gia đình nhỏ của chính mình!" Phương Chi Viễn vô cùng tri kỷ mà đưa ra phương án giải quyết thứ hai.
"Con cùng Lâm Như Sơ sớm muộn gì cũng phải kết hôn, chúng ta ở chỗ này chung quy không phải cách lâu dài, cuối cùng vẫn phải về Trùng Khánh, không bằng về sớm một chút!" Ông Trình khéo léo từ chối Phương Chi Viễn.
"Ba mẹ, hai người cũng đừng đi, ở đây giúp con không được sao? Đợi nhà Lục Tử Minh dọn đi rồi, ba mẹ qua đó ở, cũng không ảnh hưởng tới Chi Viễn." Trình Mai Tây vô cùng không nỡ để ông bà Trình rời đi.
"Làm gì có chuyện sống chung cùng ba mẹ, con có của cuộc sống của con, ba mẹ cũng có cuộc sống của ba mẹ, mọi người ở cùng cũng không được tự nhiên, ba và mẹ con ấy à, chỉ cần thi thoảng điện thoại báo bình an, ngày nghỉ về Trùng Khánh thăm ba mẹ là được, các con bình yên là ba mẹ an tâm...!" Ông Trình đã quyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...