Khả Dĩ An cũng không hỏi nhiều, hai người tuy lúc còn niên thiếu chơi thân, nhưng giữa họ lại có Liễu Nhạc Hạ, dù ít dù nhiều, cũng còn có chút khúc mắc, huống chi, đều đã là người đã trưởng thành, anh tin chắc rằng, nếu cần thiết, Phương Chi Viễn sẽ nói cho anh biết, nếu Phương Chi Viễn không nói, chắc chắn là có lý do của cậu ấy, Khả Dĩ An cũng không nên hỏi thêm.
“Vậy đi đường cẩn thận, có cần tôi đưa ra sân bay không?” Khả Dĩ An hỏi.
“Không cần, chuyến bay sáng sớm, đưa tôi đi lại ảnh hưởng cậu đi làm, tự tôi gọi taxi đi là được.” Phương Chi Viễn từ chối ý tốt của Khả Dĩ An.
Khả Dĩ An nhún nhún vai, anh cũng chỉ là hỏi vì phép lịch sự. Bây giờ anh là luật sư nổi tiếng, cũng không có nhiều thời gian để chu toàn quan hệ anh em nữa.
Phương Chi Viễn cầm lấy sách, gật đầu với Khả Dĩ An: “Ngủ đi, tôi cũng phải ngủ sớm.”
Sáng sớm lúc Phương Chi Viễn rời giường, Khả Dĩ An đã ra ngoài chạy bộ, Phương Chi Viễn cảm thấy rất thoải mái, trước khi đi Hạ Môn, anh không muốn gặp mặt với Khả Dĩ An, sợ cậu ấy sẽ đoán ra hành tung của mình.
Thời gian đi đường thoải mái, Phương Chi Viễn mở trang bìa, bắt đầu đọc lại cuốn sách kinh điển đã đọc từ lâu. Lúc này, những cảm nhận, suy nghĩ của anh đã khác rất nhiều so với thời niên thiếu. Lúc trước, đọc nó như đọc một cuốn thần thoại vậy, bây giờ đọc lại mới giật mình nhận ra chủ đề liên quan tới cô độc và bị lãng quên trong đó. Đối với anh lúc này, dường như nó còn hàm chứa một ý nghĩa nào đó.
Đọc một lèo gần 100 trang, Phương Chi Viễn có chút mệt mỏi. Đóng sách lại cất vào túi, cầm lấy café uống một ngụm, giấc ngủ của anh vẫn luôn không tốt lắm, ngủ không sâu và dễ dàng bị thức giấc, thế nên, anh đã bỏ café nhiều năm rồi. Lúc này, anh đang ở thời kỳ nghỉ phép, cũng có tâm tình hưởng thụ café.
Đi ra khỏi sân bay, không khí nóng ẩm ập vào mặt Phương Chi Viễn. Chuyến bay chỉ vài tiếng thôi, đã mang anh từ mùa đông đi tới giữa mùa xuân. Tâm tình trầm trọng của anh cũng vì thế mà nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Phương Chi Viễn chỉ định đi có 2 ngày, liền thuận tiện gọi một chiếc taxi, sau khi nói địa chỉ, bác lái xe đưa thẳng anh tới bến phà. Vừa may có một chiếc phà chuẩn bị xuất phát, Phương Chi Viễn sau khi lên phà, chiếc phà liền chầm chậm xuất phát. Suốt dọc đường đi, Phương Chi Viễn vẫn lo lắng vô cùng, hoàn toàn không liên quan gì tới cảnh đẹp bên ngoài.
Sau khi rời phà, Phương Chi Viễn đi dọc theo bờ biển. Cảnh trời xanh biển xanh làm cho tâm tình anh vô cùng dễ chịu. Anh sâu sắc cảm nhận được đạo lý ‘trăm mối đổ về biển’, đơn giản là, biển khơi bao dung cho tất cả, nhưng mà, cho dù như vậy, sự sầu não, buồn bực của anh cũng không hoàn toàn biến mất được.
Phương Chi Viễn mở ra điện thoại, nhanh chóng tìm kiếm các điểm phong cảnh đẹp ở đảo Cổ Lãng. Thời gian của anh có hạn, nếu cứ tìm kiếm mà không có mục đích thì quá lãng phí thời gian. Anh quyết định thử ở vài nơi nổi tiếng trước, nơi có nhiều người thì cơ hội ngẫu nhiên gặp lại cũng nhiều hơn.
Trước tiên Phương Chi Viễn đi tới Đá Nhật Quang (*), Thúc Trang Hoa Viên, Cáo Nguyệt Viên, từng nơi từng nơi tìm kiếm, cũng không hề gặp được Liễu Nhạc Hạ. Phương Chi Viễn cũng cảm thấy chính mình quá mức đột ngột, tùy tiện đi tới nơi này trong khi trong tay chẳng có manh mối nào. Có thể gặp lại Liễu Nhạc Hạ hay không anh không hề có chút nắm chắc, có điều, cứ coi như là mình đi du lịch vậy. Chính bản thân mình một cơ hội bình ổn lại tâm tình, cũng là không tệ.
Lúc hoàng hôn, Phương Chi Viễn không có chút thu hoạch, ngồi nghỉ trên ghế dài bên bờ biển, yên lặng nghe âm thanh của sóng biển. Anh đã đặt vé máy bay ngày mai quay về, lần tìm kiếm này, xem ra kết cục là thất bại. Nhưng mà, bao nhiêu năm qua đi, cuối cùng cũng có thể làm cho Liễu Nhạc Hạ một điều gì đó, sự áy náy của Phương Chi Viễn giảm đi rất nhiều.
Đột nhiên, có một quả bóng lăn tới dưới chân Phương Chi Viễn, ngắt quãng suy nghĩ của anh, sau đó, một cô bé tóc vàng vàng mềm mềm, mặc váy công chúa màu trắng chạy tới, dừng trước mặt Phương Chi Viễn. Phương Chi Viễn tiện tay nhặt quả bóng lên, nhìn cô bé như trong truyện cổ tích: “Đây là bóng của cháu à?”
Cô bé ngốc nghếch nhìn Phương Chi Viễn: “Đúng ạ.”
Phương Chi Viễn giả vờ rụt tay lại: “Gọi chú đi, rồi chú trả lại cho?”
Lúc này, một âm thanh mềm mại truyền tới: “Angel, con đang làm gì?”
Phương Chi Viễn ngẩng đầu, ngay lúc đó, hô hấp của anh như muốn ngừng lại. Người con gái chỉ xuất hiện trong mộng của anh suốt 15 năm qua, vừa khiến anh không thể quên, anh tìm khắp ở đảo Cổ Lãng mà không thấy, vì sao lúc này lại xuất hiện. Anh ngơ ngác nhìn cô gái 15 năm không xuất hiện này, thốt lên: “Liễu Nhạc Hạ!”
Liễu Nhạc Hạ hoang mang nhìn Phương Chi Viễn: “Anh là ai? Tôi không biết anh!”
Phương Chi Viễn chắc chắn 100%, người con gái này là Liễu Nhạc Hạ. Bởi vì khóe mắt bên trái phải bên dưới của Liễu Nhạc Hạ có một nốt ruồi màu lam, cho dù người có bề ngoài tương tự, nhưng mà có một cái nốt ruồi ở đúng vị trí đó là không có khả năng. Nhưng mà, nếu là Liễu Nhạc Hạ, sao lại không nhận ra anh?
Phương Chi Viễn đưa quả bóng cho cô bé con, Liễu Nhạc Hạ vui vẻ đưa tay ôm lấy cô bé: “Mau cảm ơn chú!”
Cô bé sợ hãi nhìn ông chú kỳ lạ này, không tình nguyện gọi: “Cám ơn chú!”
Phương Chi Viễn giơ máy ảnh lên, nói với Liễu Nhạc Hạ: “con gái cô đáng yêu quá, tôi có thể chụp một tấm ảnh của con bé không?”
Liễu Nhạc Hạ hơi ngạc nhiên, nhưng là giống như tất cả các bà mẹ khác, vô cùng kiêu ngạo vì con mình, sau đó vui vẻ đồng ý, cũng hướng về phía sau một bước, để con gái ở lại khung hình.
Phương Chi Viễn nói dối: “Tôi là một nhiếp ảnh gia, vừa rồi muốn sáng tác một tác phẩm với chủ đề tình thương của mẹ, có thể chụp ảnh của hai mẹ con chị không ạ?”
Liễu Nhạc Hạ xinh đẹp, dường như cũng thường xuyên nhận được những lời mời như vậy, cô vui vẻ đồng ý, Phương Chi Viễn ấn nút, đem hình ảnh hai mẹ con Liễu Nhạc Hạ vui vẻ lưu vào khung hình.
Phương Chi Viễn muốn nói thêm với Liễu Nhạc Hạ vài câu, muốn biết thêm về cuộc sống bây giờ của cô, đã nghe thấy một giọng đàn ông gọi tới: “Nhạc Hạ, mau dẫn Angel lên xe đi, bờ biển gió to quá. Angel cảm lạnh mất!”
Liễu Nhạc Hạ gật đầu với Phương Chi Viễn, giống như đối mặt với một người qua đường không quen biết. Giờ phút này, Phương Chi Viễn còn chưa hoàn toàn bình thường trở lại. Anh vẫn nghĩ rằng Liễu Nhạc Hạ vẫn đang ở tình trạng cứng ngắc, cho nên vẫn luôn không thể tha thứ cho mình, năm đó đã đối với Liễu Nhạc Hạ vô tình. Bây giờ xem ra, Liễu Nhạc Hạ đã hoàn toàn bình phục, mà còn hoàn toàn quên chuyện của mình và cô ấy, bắt đầu cuộc sống mới. Angel quả thật chính là phiên bản của Liễu Nhạc Hạ.
Cả nhà ba người đi xa dần, Liễu Nhạc Hạ đang vui vẻ nói với người đàn ông: “Khoa Văn, vừa nãy có người đàn ông kỳ lạ lắm. Em hoàn toàn không biết anh ta, mà anh ta lại gọi đúng tên em!”
“Có gì lạ đâu? Có khi anh ta đã từng ở khách sạn nhà em, hoặc là nhìn báo hoặc trên mạng và biết em, có gì lạ đâu?” Người đàn ông dường như nhìn quen tình huống như vậy, hoàn toàn lơ đễnh.
“Đúng là kỳ lạ mà. Em rõ là không biết anh ta, nhưng mà chỉ liếc nhìn đã cảm thấy quen thuộc. Có phải hay không anh ta đừng ở khách sạn của chúng ta? Em gặp anh ta rồi?” Liễu Nhạc Hạ bắt đầu đồng ý với cách nói của người đàn ông.
Âm thanh hai người dần dần đi xa, Phương Chi Viễn cười khổ. Liễu Nhạc Hạ đương nhiên sẽ cảm thấy anh quen thuộc. Giữa hai người đã từng có tình cảm nam nữ thời niên thiếu mà. Chỉ có điều, trải qua thời học sinh bị kích thích tinh thần như vậy, trải qua đau khổ còn hơn chết đi như thế, nhưng mà, đối với cô, tất cả những điều đã qua giờ chỉ còn là chút nghi hoặc như vậy.
Phương Chi Viễn đứng dậy, nhìn cả nhà 3 người càng đi càng xa. Chuyện cũ vẫn khiến anh mãi chưa quên được đột nhiên như bị sóng biển xóa tan. Anh cầm lên balo, dưới tịch dương bên hàng dừa, đi về phía trước theo con đường đá cuội, là có thể nhìn thấy khách sạn Hinh Nặc Nhạc Hạ. Đi vào đại sảnh khách sạn, ngay trước mặt chính là một tấm poster lớn, trong hình là một cô gái mặc áo trắng váy xanh, tóc dài. Đây rõ ràng chính là lấy Liễu Nhạc Hạ làm mẫu, mà người đàn ông đỡ cô ấy từ sau lưng, vô cùng giống với người đàn ông vừa nãy.
Tìm khắp chân trời góc biển, tìm được lại không tốn chút sức lực nào. Phương Chi Viễn có chút hối hận, tại sao lần trước tới đảo Cổ Lãng, sao không ở khách sạn này. Nếu không, có lẽ anh đã tìm được Liễu Nhạc Hạ từ lâu rồi.
Chuyện tình cảm ở thế gian này chính là như vậy. Cho dù có đủ khúc chiết, có lẽ bây giờ là thời điểm tốt nhất để gặp lại Liễu Nhạc Hạ, không sớm mà cũng không muộn. Phương Chi Viễn chọn một phòng cảnh biển để ở. Đêm đó, ở bên ngoài cửa sổ là sóng biển, là đêm Phương Chi Viễn ngủ yên giấc nhất 15 năm qua. Trong giấc mơ không còn xuất hiện cha mẹ đã mất, cũng không còn người thiếu nữ đang khóc.
Sáng sớm, Phương Chi Viễn bị tỉnh giấc vì tiếng còi hơi bên ngoài cửa sổ. Anh đặt vé là sau buổi trưa. Tìm được Liễu Nhạc Hạ rồi, anh cũng không cần dậy sớm, có thể tận hưởng thời gian ở trên đảo nhàn nhã rồi.
Phương Chi Viễn ăn sáng trong khách sạn, rồi tùy ý đi ra bãi biển, trong lòng anh có chút hi vọng nhỏ nhoi, mong là hôm nay có thể gặp được Liễu Nhạc Hạ.
Phương Chi Viễn đột nhiên nhớ tới một bức tranh từ ngày xưa: “Từng ngày từng ngày trôi qua, Yêu đương say đắm mà mơ hồ, anh cũng bắt đầu tin tưởng, đời này chúng ta sẽ không còn cùng xuất hiện, nhưng mà, anh vẫn thường nghe thấy những âm thanh nhỏ nhỏ nơi đáy lòng, mong rằng hôm nay gặp được em.”
Phương Chi Viễn tuy chưa từng yêu Liễu Nhạc Hạ, nhưng trong lúc vô ý anh làm tổn thương tới trái tim người thiếu nữ dịu dàng như ngọc kia, trong lòng anh tràn ngập áy náy và hối hận. Anh vẫn luôn cảm thấy chính mình là nguồn cơn sự đau khổ của Liễu Nhạc Hạ, cho nên vẫn luôn không thể tha thứ cho chính mình, lại càng sợ tình yêu của mình mang tới bất hạnh cho người khác.
Hiện giờ nhìn thấy Liễu Nhạc Hạ đã thành vợ, thành mẹ người ta, đi qua được bóng ma đau khổ khi xưa, có cuộc sống bình yên mà hạnh phúc. Ở bên này, Phương Chi Viễn cuối cùng cũng trút bỏ được những chuyện cũ xưa, hóa giải hết những khúc mắc, tha thứ cho chính mình khi xưa vụng về mà nhát gan.
Lúc trả phòng, Phương Chi Viễn chỉ vào cô gái trên tấm poster: “Cô gái này xinh quá, là ai thế?”
Cô gái lễ tân cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Là giám đốc Liễu của chúng tôi đấy. Nhiều người khách tới đây cũng nói chị ấy xinh đẹp, hỏi là ai đấy!”
“A, hóa ra là Tổng Giám đốc của các cô à? Người đàn ông chụp cùng với cô ấy là ai thế? Nhìn phong độ quá!”
“À, đó là chồng chị ấy! Chồng chị ấy là họa sĩ, bức họa này chính là anh ấy vẽ đấy. Anh muốn vẽ tranh à? Có thể tìm anh ấy!” Giọng điệu của cô nhân viên lễ tân rất tự hào.
“À, hôm nay thì không… Lần sau tôi tới dẫn theo bạn gái, chắc chắn phải nhờ anh ấy vẽ cho chúng tôi một bức như vậy.” Phương Chi Viễn cười hào phóng.
(*)Nhật Quang Đá, Thúc Trang Hoa Viên, Cáo Nguyệt Viên là những di tích nổi tiếng ở Hạ Môn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...