Phương Chi Viễn uống xong 2 cốc café, thần kinh bắt đầu tiến vào tình trạng hưng phấn và khẩn trương, anh chăm chú nhìn vào động tĩnh trong nhà đối diện. Anh đột nhiên thấy ông lão câm vội vã đi tới, có một người đưa cái đồ gì đó cho ông lão câm, Phương Chi Viễn nhanh chóng nhét tờ 100 tệ lên bàn, rồi chạy ra ngoài, nhưng ông lão câm đã đóng cổng, anh chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng người chuyển phát nhanh.
Phương Chi Viễn lên xe, nhanh chóng đuổi theo chiếc xe chuyển phát kia, nhanh chóng dừng trước đầu xe ép nó dừng lại. Người nhân viên chuyển phát ngừng xe, không kiên nhẫn nhìn về phía Phương Chi Viễn, quát to: “Tôi chỉ phát bưu phẩm, cũng không nhận chuyển phát, anh đuổi theo tôi cũng mất công!”
“Tôi không gửi chuyển phát, chỉ là có chuyện muốn hỏi anh chút, bưu phẩm anh vừa đưa tới nhà kia, là từ đâu chuyển tới?” Phương Chi Viễn ăn nói nhẹ nhàng hỏi người nhân viên bưu điện.
“Đây là tài liệu của khách hàng, chúng tôi có quy định không được tiết lộ.” người nhân viên bưu điện vô cùng có trách nhiệm.
“Tôi cũng không cần tài liệu chi tiết, chỉ cần biết được gửi từ đâu tới là được, cái này chắc là không trái quy định chứ?” Phương Chi Viễn lui một bước cầu xin.
“Tôi không nói cho anh được, tư liệu về khách đều là bí mật, lộ ra sẽ bị phạt tiền!” Anh nhân viên chuyển phát không đổi ý.
“Phạt nhiều bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi, nếu anh không bị phát hiện, tiền này sẽ là của anh, nếu bị phát hiện, anh cũng chỉ phải nộp một phần tiền phạt. Anh nghĩ lại xem?” Phương Chi Viễn lấy lợi dụ dỗ.
Trước mặt lợi ích, anh nhân viên chuyển phát có chút động lòng: “Chuyện này tôi biết, anh biết, cũng không được nói cho người khác biết!”
“Anh yên tâm, thông tin này chính tôi sẽ dùng, tuyệt đối không nói cho người khác biết!” Phương Chi Viễn thề thốt.
“Tôi cũng không chú ý lắm. Hình như là từ… Hạ Môn, người gửi bưu phẩm hình như họ Liễu.” người gửi bưu phẩm nhớ lại.
“A, may quá, cám ơn anh!” Phương Chi Viễn đưa tiền đã nói cho người chuyển phát, quay người lên xe.
Thông tin này đến được quá dễ, Phương Chi Viễn cũng không ngờ sẽ nhanh như vậy tìm được tin tức nhà họ Liễu. Nhưng mà, Hạ Môn lớn như vậy, muốn tìm được Liễu Nhạc Hạ, cũng chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Tới nhà họ Liễu, Phương Chi Viễn liền không ngừng gõ cửa. Cho dù tiếng đập cửa của anh không có chút đáp lại nào, nhưng anh biết ông lão câm ở trong nhà, liền cố chấp gõ tiếp, anh cũng không tin ông lão câm có thể không mở cửa.
Ông lão câm đúng là vẫn bị thua Phương Chi Viễn, ông mở cửa xong, nhìn Phương Chi Viễn oán trách, miệng phát ra âm thanh a a, giống như giục Phương Chi Viễn có chuyện gì mau nói. Phương Chi Viễn đưa ra tấm ảnh trong lòng, đưa cho ông lão câm: “Bác, nhờ bác xem giúp, bác đã từng gặp cô bé này chưa?”
Ông lão câm cúi đầu nhìn, rồi ngẩng đầu lên hoang mang nhìn Phương Chi Viễn, lắc lắc đầu, lửa hi vọng hừng hực trong lòng Phương Chi Viễn ngay lập tức tắt ngúm: “Bác, bác ở đây trông nhà bao nhiêu năm rồi?”
Ông lão đưa ra một bàn tay, Phương Chi Viễn đò đoán: “5 năm?”
Ông lão gật đầu, đưa ảnh cho Phương Chi Viễn. Phương Chi Viễn cầm lấy ảnh cất cẩn thận, xem ra ông lão câm là sau này mới tới đây trông nhà, ông chưa từng gặp Liễu Nhạc Hạ, thế nên muốn hỏi chuyện của Liễu Nhạc Hạ chắc là cũng vô ích.
Phương Chi Viễn định lấy được nhiều thông tin hơn từ ông lão câm: “Bác, chuyển phát bác vừa nhận có thể cho cháu xem chút được không? Chủ nhà này là bạn cũ của cháu, giờ cháu đang tìm họ, có thể cho cháu xem địa chỉ gửi chuyển phát được không? Để xem liệu cháu có tìm được địa chỉ của họ hay không?”
Ông lão câm nhìn Phương Chi Viễn đề phòng, rồi lắc đầu, từ chối.
“Bác, cháu không phải là người xấu, cháu chỉ muốn có tin tức của họ, để đi thăm họ thôi.” Phương Chi Viễn khẩn cầu.
Ông lão câm hoàn toàn không đổi ý, đứng dậy lấy một túi sơn tra từ trong nhà đưa cho Phương Chi Viễn. Phương Chi Viễn đành miễn cưỡng nhận lấy túi sơn tra, xem ra hoàn toàn là anh tự mình đa tình, còn tưởng rằng là Liễu Nhạc Hạ dặn dò, hóa ra chỉ là ông lão ăn không hết đưa cho mình mà thôi. Hoặc cũng có thể là một loại bồi thường đối với việc Phương Chi Viễn không có được thông tin.
Phương Chi Viễn từ chối, ông lão lại cố hết sức đưa cho Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn không có cách nào, đành cầm cả túi to đi ra ngoài. Hi vọng tìm được Liễu Nhạc Hạ, cứ như vậy mà đi vào ngõ cụt.
Quay lại xe ô tô, Phương Chi Viễn bóc một quả sơn tra cho vào miệng, đã không còn vị ngọt hương thơm như lần trước. Phương Chi Viễn năm đó bởi vì còn trẻ, không thể đưa tay tương trợ lúc Liễu Nhạc Hạ cần nhất, bây giờ, anh chỉ muốn tìm được Liễu Nhạc Hạ, cùng cô nói xin lỗi, xin lỗi năm đó anh còn trẻ, đối mặt với tình yêu bất ngờ đến có chút không biết làm sao.
Có lẽ thời gian quay lại một lần, anh vẫn như cũ không yêu Liễu Nhạc Hạ, nhưng anh chắc chắn sẽ nói rõ cho Liễu Nhạc Hạ, anh nhất định sẽ tạm biệt cô, đối với sự đau xót của chính mình, anh cũng sẽ dũng cảm kiên cường, giống như Trình Mai Tây vậy, mà không phải là luôn luôn né tránh.
Vì sao mà ông Trời ngay cả một cơ hội như vậy cũng không cho anh? Anh đột nhiên nghĩ tới có thể buổi chiều ông lão câm có thể đi bỏ rác, đến lúc đó mình có thể tìm được túi chuyển phát trong đó, có được địa chỉ, nghĩ thế, tâm tình thất vọng của Phương Chi Viễn lại phát động ý chí chiến đấu.
Cho tới khi sắc trời bắt đầu tối đi, cũng không thấy ông lão xuất hiện. Phương Chi Viễn đã cả ngày chưa ăn uống gì, đành phải nhờ cậy túi sơn tra của ông lão đưa cho ăn tạm, nhưng càng ăn lại càng đói, Phương Chi Viễn đang muốn bỏ cuộc thì thấy cửa nhà “két” một tiếng mở ra, ông lão câm cầm theo cái túi đen lớn đi ra ngoài, đem túi ném vào thùng rác bên ngoài, rồi đi vào trong nhà.
Đợi cho ông lão đóng chặt cửa rồi, Phương Chi Viễn nhìn bốn phía vẳng lặng, vội vàng chạy vào chỗ thùng rác, lấy chiếc túi ông lão mới vứt bỏ. Ông lão câm vô cùng cẩn thận, đã cắt túi chuyển phát thành từng mảnh nhỏ, Phương Chi Viễn tìm khắp túi rác, tìm được tất cả các mảnh vụn, ôm lấy như châu báu mà mang lên xe.
Lấy ra chiếc túi sơn trà, bỏ số mảnh vụn vào đó, Phương Chi Viễn nhanh chóng lái xe rời khỏi nhà họ Liễu. Anh muốn chạy về nhà chơi trò xếp hình ngay lập tức. Chỉ cần ghép lại những mảnh vụn này, anh tin chắc rằng ngày tìm được Liễu Nhạc Hạ cũng sắp tới rồi.
Về tới nhà, Khả Dĩ An đã đang ngồi trên sofa, nhìn thấy Phương Chi Viễn cầm cái túi nilong như là châu báu, sự mẫn cảm của một luật sư khiến Khả Dĩ An thấy rất khả nghi: “Cậu lại tìm chứng cớ ly hôn của Trình Mai Tây à? Mau đưa tôi xem nào?”
“Không phải, là cái khác.” Phương Chi Viễn đi như chạy trốn vào phòng ngủ, khóa trái cửa chặt rồi mới đem tất cả các mảnh nhỏ để trên đất, bởi vì các miếng đã không còn hoàn chỉnh, anh cố gắng bao lâu cũng chỉ nhìn được thấy một chữ “Lãng”. Phương Chi Viễn ngay lập tức liền phán đoán nhà họ Liễu ở tại đảo Cổ Lãng.
Nhưng mà đồng thời, Phương Chi Viễn cũng cảm thấy mờ mịt. Cho dù biết cả nhà họ Liễu đang ở đảo Cổ Lãng, muốn tìm được Liễu Nhạc Hạ cũng vô cùng khó khăn. Chẳng lẽ anh sẽ ở lại đảo Cổ Lãng, mỗi ngày lang thang đi tìm kiếm, vậy tỉ lệ ngẫu nhiên gặp gỡ, cũng là quá nhỏ!
Cho dù như vậy, Phương Chi Viễn vẫn ngay lập tức quyết định phải đi Hạ Môn. Đơn của Trình Mai Tây mới đưa tới tòa án được 2 ngày, cho dù nhanh hơn nữa cũng phải 2 ngày nữa mới truyền tới Lục Tử Minh. Anh nhân dịp này đi Hạ Môn thử xem sao, sau 15 năm, anh có thể cố gắng lung tung mà có được tin tức của Liễu Nhạc Hạ, có khi cũng có thể ở Hạ Môn gặp lại Liễu Nhạc Hạ.
Nhạc Hạ-Hạ Môn, Phương Chi Viễn đột nhiên bừng tỉnh, hóa ra cái tên của Liễu Nhạc Hạ cũng đã nói rõ quê quán của cả nhà họ. Năm đó vẫn cứ cho là do Liễu Nhạc Hạ sinh ra vào mùa hè, nên tên là Nhạc Hạ. Bây giờ nghĩ lại, cũng có khả năng là Nhạc Hạ- vui vẻ gặp gỡ ở Hạ Môn (*). Hơn nữa mình cũng chưa nhìn qua chứng minh thư của Liễu Nhạc Hạ, chắc là hai từ Hạ đồng âm mà thôi.
Phương Chi Viễn lên mạng đặt chuyến bay sớm nhất tới Hạ Môn, rồi thu dọn hành lý đơn giản, trong hai ngày anh phải quay lại, nên cũng không cần mang theo gì nhiều.
Đợi cho Khả Dĩ An ngủ say rồi, Phương Chi Viễn mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, vụng trộm đặt bức ảnh trở lại như cũ. Không ngờ Khả Dĩ An vẫn chưa ngủ, nghe tiếng động liền đi ra, may mắn là Phương Chi Viễn đã cất ảnh xong, tiện thể giả bộ đang tìm sách trên giá sách: “Tôi không ngủ được, tới thư phòng tìm quyển sách đọc.”
Sự cảnh giác của Khả Dĩ An vô cùng cao, xông lên cầm lấy quyển album cất vào lòng: “Bên trong này giữ nhiều ảnh chụp các cô bạn gái của tôi, cũng không thể cho cậu xem rồi!”
Phương Chi Viễn mỉm cười, thực ra, anh đã xem tất cả các ảnh chụp trong album này rồi. Bên trong chỉ có một người con gái, liền là Liễu Nhạc Hạ. Phương Chi Viễn không hề chọc thủng câu nói dối của Khả Dĩ An, chính vì anh hiểu được, anh biết người con gái duy nhất Khả Dĩ An quý trọng chính là Liễu Nhạc Hạ, về sau mỗi người đều không vượt qua được cô ấy, không có người phụ nữ nào có thể đi vào lòng anh như thế nữa.
Phương Chi Viễn lấy ra một quyển “Trăm năm cô đơn”, Khả Dĩ An nhíu mày: “Cuốn này có gì hay? Vài trang đọc cũng không nổi. Quá khó hiểu!”
Phương Chi Viễn cười nói: “Cho nên vừa hay có tác dụng buồn ngủ mà. Đúng rồi, ngày mai tôi đi xa một chuyến, ngày kia hoặc là 2 ngày nữa về.”
“ Cậu đi đâu vậy?” Khả Dĩ An hỏi theo bản năng.
Phương Chi Viễn thoáng suy nghĩ, rồi nhìn Khả Dĩ An đầy thâm ý: “Chờ tôi về lại nói cho cậu!”
“Có gì mà bí mật thế? Chẳng phải cậu muốn đi tìm người giúp việc nhà họ Liễu à? Chờ cậu về việc của tôi bớt chút, chúng ta cùng đi.” Có khoảnh khắc, Phương Chi Viễn có chút không kìm được muốn nói cho Khả Dĩ An biết anh là đi tìm Liễu Nhạc Hạ. Nhưng mà, cuối cùng anh cũng không mở miệng. Khả Dĩ An vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được, tình cảm của anh đối với Liễu Nhạc Hạ, cuối cùng là như thế nào.
“Được rồi, tôi chờ cậu về rồi cùng đi tìm Liễu Nhạc Hạ.” Phương Chi Viễn một câu hai nghĩa.
Khả Dĩ An cũng không hiểu ý tứ trong lời nói của Phương Chi Viễn. Anh là người cụ thể mà lý trí, cho dù năm đó có yêu Liễu Nhạc Hạ tới chết đi sống lại, mà lại không có được cô, anh cũng không hề đi tìm chết, anh chẳng qua chỉ là đã tìm được nhận thức và tình cảm của chính mình trong quãng thời gian cô độc mà vô vọng kia. Từ đó về sau, anh đã không còn dễ dàng rung động, cho dù có vô số mỹ nữ bên cạnh, vô vàn diễm phúc cuồn cuộn tới, về sau anh cũng chỉ trầm luân trong cõi hồng trần mà thôi.
Khả Dĩ An về sau chỉ đem tình yêu đặt trên bờ môi, không để trong lòng, không thể lại rơi vào tình yêu. Phương Chi Viễn lại là có nỗi băn khoăn không tiếp cận tình yêu, nhìn như đều là người đang dạo chơi ở nhân gian, nhưng bản chất lại là khác nhau. Khả Dĩ An chỉ là không dùng sự nhiệt tình của mình, mà Phương Chi Viễn, lại là không thể toàn bộ rơi vào lưới tình.
(*) Trong tiếng Trung, chữ Hạ ( 厦)trong Hạ môn và chữ chữ hạ (夏)trong từ mùa hè, mùa hạ là đọc giống nhau. Năm đó Phương Chi Viễn chỉ nghe tên mà chưa nhìn chữ viết tên Nhạc Hạ, nên không biết là chữ Hạ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...