Phương Chi Viễn ánh mắt chăm chú nhìn Trình Mai Tây, trong mắt lộ rõ sự cưng chiều: “ Em không cần cảm ơn anh. Em khỏe lại chính là sự an ủi lớn nhất đối với anh!”
Ánh mắt Trình Mai Tây ươn ướt, cô mở to hai mắt, đôi mắt chuyển động, cố gắng nuốt xuống thứ chất lỏng chua xót đó, kìm chế nỗi xúc động muốn khóc: “ Bác sĩ Phương, anh cho cả nhà em tới đây ở, còn giúp em tìm luật sư. Em lại không thể làm gì cho anh!”
“Anh không cần em làm gì cho anh, chỉ cần là thứ em cần, anh lại sẵn có, đó chính là sự may mắn của anh!” lời tỏ tình Phương Chi Viễn, dù chân thành, đơn giản nhưng lại vô cùng động lòng người.
Có phụ nữ nào không muốn nghe những lời thổ lộ như vậy đâu? Hơn nữa còn là gióng trống khua chiêng mà làm, nhưng lại vô cùng đơn giản nhẹ nhàng mà nói ra. Thực ra, trên đời này, lời thổ lộ vĩ đại nhất, chẳng qua cũng chỉ là, cho em tất cả những gì anh có, mà em chịu nhận lấy.
Trình Mai Tây chưa từng cảm nhận được hạnh phúc như thế này, cảm giác được một người đàn ông toàn tâm toàn ý bảo vệ và yêu thương. Cô biết, hai lần mình gặp Phương Chi Viễn, đều là lúc mình chật vật nhất, trong hơn 30 năm cuộc đời cô, chưa từng bao giờ yếu đuối như thế trước mắt một người đàn ông nào, mà lúc này, cô thực sự là yếu đuối.
Cũng có thể là sự đáng thương tới cực hạn của Trình Mai Tây đã kích thích thiên tính muốn bảo vệ của Phương Chi Viễn, cũng có thể là những việc cô gặp phải khiến anh cảm thấy đồng cảm, nếu Trình Mai Tây xuất hiện trước mặt Phương Chi Viễn với dáng vẻ bình thường hàng ngày của cô, hai người bọn họ sẽ chỉ là hai người xa lạ mà thôi, có lẽ tất cả những sự thay đổi này đều đến ngẫu nhiên.
Nhưng mà, tình yêu là gì? Yêu cùng thương, khi nào có thể phân biệt rõ ràng? Là yêu dáng vẻ xinh đẹp của em? Hay là yêu năng lực xuất chúng của em? Hay là yêu tiền tài em có? Tất cả tình yêu, vốn chỉ là một ý niệm, một ý niệm mà tình yêu đến, một ý niệm khiến tình yêu mất đi, đều là chuyện tự nhiên như vậy, không phải bất kỳ ai có thể khống chế được.
Trình Mai Tây biết người mà Phương Chi Viễn yêu, không phải đích thực là bản thân mình, nhưng mà đối mặt với Phương Chi Viễn chân thành, thâm tình, cô cũng có rất nhiều điều muốn né tránh. Cô biết rõ Phương Chi Viễn chỉ đơn thuần muốn giúp cô, mong cô khỏe lại, cô lại không có cách nào mở miệng, cũng không nhẫn tâm gạt bỏ ý niệm đó của Phương Chi Viễn.
Đối với Trình Mai Tây mà nói, có người đàn ông ưu tú, xuất chúng như Phương Chi Viễn yêu mình, làm sao lại không là một chuyện tốt đẹp và hư vinh cơ chứ? Anh ấy đang còn trẻ, tài hoa xuất chúng, dáng vẻ anh tuấn, thâm tình lại có lễ nghĩa, dùng tình yêu ấm áp và bao dung của anh ấy, làm bạn để cô từng ngày khỏe lên.
Trình Mai Tây cảm thấy hai người thực sự có chênh lệch quá lớn. Phương Chi Viễn là cực phẩm mỹ nam, cô lại là người đáng thương bị chồng ruồng bỏ. Lúc gặp phải sự phản bội của Lục Tử Minh, cô bị cảm giác hoang đường mạnh mẽ bao phủ, rõ ràng người làm sai là Lục Tử Minh, nhưng cô lại có cảm giác đau đớn “Tôi bị bỏ rơi”. Chỗ bất đồng của đàn ông và phụ nữ là ở chỗ, đàn ông sau khi gặp phản bội, việc đầu tiên nghĩ tới là “ người phụ nữ đang làm sai”, còn đối với phụ nữ, việc đầu tiên là sinh ra cảm giác bị vứt bỏ mạnh mẽ và cảm giác hoài nghi với bản thân.
Người phụ nữ mạnh mẽ, lại càng có nội tâm yếu ớt hơn những người phụ nữ bình thường. Giống như loài ốc sên có vỏ, là vì nó có phần thân mềm mại hơn. Trình Mai Tây chính là người phụ nữ miệng cọp gan thỏ như vậy. Cho dù Trình Mai Tây càng mạnh mẽ cứng rắn, trong công việc càng xuất sắc đi nữa, bỏ đi lớp vỏ bề ngoài, cô chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.
Áp lực công việc và cuộc sống ép cho cô và Lục Tử Minh phải cùng nhau chia sẻ gánh nặng, Lục Tử Minh càng yếu thế thì cô càng phải gồng mình lên, trở thành chỗ dựa cho cả gia đình, mới có thể chống chọi cho gia đình nhỏ của mình không ngừng trưởng thành, trong quá trình này, cô đã rèn luyện mình thành con người kim cương bất hoại, nhưng mà, Lục Tử Minh dưới sự bảo hộ của cô, lại dần dần có ý muốn thoát khỏi nó.
Lần đầu tiên Trình Mai Tây gặp Phương Chi Viễn là lúc cái vỏ bên ngoài của cô vừa bị Lục Tử Minh đập nát, tuy là vết thương chồng chất nhưng vẫn còn có thể tự bảo vệ mình. Lần thứ hai gặp được Phương Chi Viễn, thì cái vỏ ngoài bảo vệ của cô đã bị Lục Tử Minh gỡ mất, Phương Chi Viễn chính là người cùng cô làm lành những vết thương kia.
Sự dịu dàng tình cảm giữa hai người, làm cho ông bà Trình đứng một bên mình nước mắt vòng quanh, bà Trình dịu dàng nói: “ Mau ăn cơm đi, ăn xong hai đứa đi nhà ấm trồng hoa tâm sự, có chuyện gì ra đó nói.”
Ông Trình gật đầu đồng ý, không tưởng tượng được bà Trình cả đời chỉ biết nấu cháo làm canh cũng hiểu được việc dưới trăng bên hoa tình tứ.
Phương Chi Viễn nhìn Trình Mai Tây, thấy cô vẻ mặt xấu hổ e thẹn, mong muốn bảo vệ càng thêm mãnh liệt, anh không biết là, Trình Mai Tây khổ sở vì ba mẹ mình hiểu lầm, lại không thể giải thích, trong ngoài đều hết sức khốn đốn, đành phải lặng im không nói.
Sau khi ăn xong bà Trình vào bếp thu dọn, Trình Mai Tây nghỉ ngơi một lát, ông Trình và Phương Chi Viễn cùng đưa Trình Mai Tây ra vườn, ánh trăng vừa đẹp, ông Trình lấy cớ mình còn có việc, để Phương Chi Viễn đi cùng Trình Mai Tây tới nhà ấm trồng hoa.
Ông Trình quay lại phòng bếp, bà Trình đưa mắt liếc nhìn ông: “ Lúc trước ông chẳng bảo giờ nói chuyện này còn sớm à? Sao giờ lại tự mình đưa Mai Tây tới tận tay bác sĩ Phương thế kia?”
“Giờ Mai Tây nhà chúng ta đã đưa đơn kiện lên tòa án, nó và Lục Tử Minh tuy là còn chưa chính thức ly hôn, nhưng mà so sánh với ly hôn rồi cũng có gì khác nhau đâu.” Ông Trình thỏa mãn nhìn qua cửa sổ thấy đôi bích nhân (*) trong nhà ấm trồng hoa.”
“Vẫn không được coi thường đâu. Cho dù chúng ta có chứng cớ, nhưng giờ chúng ta lại ở nhà bác sĩ Phương, nếu lúc tới tòa án họ đưa ra, chúng ta cũng vẫn đuối lý.” Bà Trình vẫn là có chút lo lắng.
“ Cho dù họ có nói ra cũng không có gì đuối lý. Mai Tây và bác sĩ Phương cùng lắm có chút tiếp xúc thân thể, chứng cứ trên tay chúng ta xác thực hơn nhiều.” ông Trình thuận miệng nói.
“Cái chứng cớ gì? Sao tôi không nghe ông nói?” Bà Trình có chút kinh ngạc.
“Có video quay được Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết ở trên giường, cái này bà chẳng phải không hiểu à?” Ông Trình có chút lỡ lời nên hối hận không thôi.
Bà Trình cầm lấy tay ông: “Ông nói là, chúng nó ở trên giường của Mai Tây, làm cái chuyện ám muội kia?”
Vẻ mặt ông Trình trở nên tối tăm, nắm chặt tay: “Đúng thế, là đôi nam nữ chó má không biết xấu hổ, Mai Tây nhà chúng ta nằm viện, chúng nó còn làm bừa trong phòng!”
“Thực sự là bắt nạt người quá đáng mà, họ coi Mai Tây nhà chúng ta là gì chứ?” Bà Trình tức giận tới mức giậm chân đấm ngực.
“Được rồi, được rồi, không nghĩ nữa, Mai Tây nhà chúng ta sẽ khỏe lên, sẽ không còn đau khổ nữa!” ông Trình cố gắng kìm nén lửa giận, an ủi bà Trình.
“Chỗ hoa kia, chắc chắn là Bộc Tấn đưa tới. Tôi thực sự không nghĩ ra người khác được. Nhiều hoa như thế, cũng không phải tốn ít tiền.” bà Trình nhớ tới chuyện hoa cỏ.
“Không thể tưởng tượng được, nhiều năm như vậy rồi, nó còn nhớ Mai Tây nhà chúng ta. Sớm biết thế này việc gì lúc trước cơ chứ? Lúc trước nó chẳng phải bỏ Mai Tây nhà chúng ta sao? Giờ lại có chuyện này?” Ông Trình vẫn khó mà tha thứ cho Bộc Tấn, nhưng cũng có chút cảm động vì sự nặng tình của Bộc Tấn.
Lúc này Bộc Tấn đang bưng rượu đỏ nhìn cửa sổ phía đối diện, đang ở khách sạn đối diện nhà Phương Chi Viễn. Sáng sớm hôm nhà Trình Mai Tây chuyển tới đây, anh cũng dọn tới đây theo, lúc này cái cảnh dịu dàng ở trong nhà ấm trồng hoa kia, làm cho lòng anh như có lửa đốt, cánh tay cầm ly rượu đỏ vô ý dùng sức, khớp xương phát ra tiếng rắc rắc.
Lúc sáng sớm ngồi trong xe taxi đúng là anh. Vốn là muốn nhân lúc ông bà Trình không chú ý vụng trộm đi vào thăm Trình Mai Tây một lát, lại sợ mình làm việc tự tiện sẽ càng làm ông bà Trình hiểu lầm, sau khi cân nhắc, vẫn là quyết định ở lại khách sạn đối diện nhà Phương Chi Viễn rồi tính sau.
Khi ông Trình đi vào nhà ấm trồng hoa, Bộc Tấn rõ ràng nhìn được biểu tình tiếc nuối của ông, nhớ tới Trình Mai Tây yêu thích hoa nhất, anh vừa nghĩ, rồi tra được công ty làm vườn gần đó nhất, yêu cầu họ đưa tới một xe hoa tươi, biến nhà ấm trồng hoa của nhà Phương Chi Viễn thành cả một biển hoa.
Không ngờ, nhà hoa này thành căn nhà ấm tình yêu cho Phương Chi Viễn, chính mình lại chỉ có thể nhìn qua cửa sổ. Bộc Tấn càng nghĩ càng giận, cầm lấy điện thoại gọi cho phòng dịch vụ của khách sạn, sau một hồi nói chuyện, đối phương đồng ý yêu cầu của anh.
Trong vườn nhà Phương Chi Viễn vang lên tiếng gõ cửa, Phương Chi Viễn đứng dậy mở cửa, bên ngoài là người của khách sạn, đưa lên một chai rượu đỏ: “Anh Phương, đây là rượu vang đỏ mà anh Lục gọi giao tới cho anh!”
Phương Chi Viễn đơ người, máy móc nhận lấy rượu vang trong tay người phục vụ. Người phục vụ kia đã đi rất xa, anh còn đứng sững trong vườn, chẳng lẽ Lục Tử Minh thấy được cảnh vừa rồi, nên mới có màn đưa tới rượu vang đỏ này?
(*) Đôi bích nhân: đôi người ngọc, ý là kiểu trai tài gái sắc, vô cùng hợp nhau, xứng đôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...