Bà Lục vội vàng đi
tới bệnh viện, tới phòng bệnh thì gặp Lục Tử Minh vừa ngủ dậy, đang rửa
mặt chải đầu cho Cốc Thư Tuyết, thấy bà Lục đi vào, vội bỏ lược trong
tay xuống, nhận lấy bữa sáng bà Lục mang tới.
Bà Lục đi tới bên giường, nhìn Cốc Thư Tuyết: “Tiểu Tuyết à, tối qua con ngủ có ngon không? Đói rồi hả, nhanh dậy ăn sáng!”
Lục Tử Minh lấy bữa sáng đặt lên trên tủ đầu giường, rồi tới nâng giường
lên giúp Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết ngồi xuống cúi đầu chào bà Lục:
“Bác gái, bác tới rồi, sớm vậy đã phải dậy làm bữa sáng cho con, bác vất vả quá!”
“Bác chăm sóc cho cháu trai của bác, vất vả nữa cũng
cam tâm tình nguyện. Đây cũng là lo con ăn cơm bệnh viện không có đủ
dinh dưỡng mà!” Nói xong bà Lục đi tới bên tủ, múc cho Tiểu Tuyết một
bát cháo từ trong nồi, lại lấy một chiếc bánh rán từ trong túi ra.
Cốc Thư Tuyết nhìn bà Lục còn chưa rửa tay đã lấy bánh rán cho mình, ánh
mắt nhìn chằm chằm vị trí bà Lục vừa cầm, Cốc Thư Tuyết cầm lấy bánh
rán, ăn vài miếng ở vị trí bà Lục chưa cầm tới, rồi đưa cho Lục Tử Minh: “ Em không có khẩu vị, không muốn ăn!”
Bà Lục vừa nghe đã sốt ruột: “ Con ăn ít như thế sao được? Cháu bác dinh dưỡng không đủ mà.”
Cốc Thư Tuyết bưng bát lên, uống một miếng liền liên tục khen: “Bác gái,
bác nấu cháo ngon quá, vừa đặc vừa nhuyễn, con ăn nhiều một chút, là đủ
dinh dưỡng rồi!”
“Ngon à, ngon thì con ăn nhiều một chút. Nào, ăn chút dưa muối đi.” Bà Lục nghe Cốc Thư Tuyết nói thế, mặt mũi hớn hở,
lại đưa ra thêm bát dưa muối.
Lục Tử Minh nhìn biểu tình khó xử
của Cốc Thư Tuyết, nhận lấy bát dưa muối: “Mẹ, Tiểu Tuyết không thích ăn dưa muối, cái này cũng không có dinh dưỡng, đối với đứa bé không có
lợi, lần sau mẹ lại nấu cháo thì xào ít rau nhé.”
Bà Lục vừa nghe đã có chút giận dỗi: “Mẹ sáng sớm đã dậy chuyên làm bánh rán cho Tiểu
Tuyết, nó không thích ăn, cháo này nó thích, lại chê dưa muối ăn cùng
không ngon. Lúc mẹ có bầu con và Tử Khanh, bữa nào cũng ăn dưa muối, các con chẳng phải cũng đều khỏe mạnh cả sao? Người bây giờ mà, đều là yếu
ớt cả!”
“Đây sao lại là yếu ớt? Dưa muối vốn là không có dinh
dưỡng, còn có độc tố. Mẹ không sợ Tiểu Tuyết ăn ảnh hưởng tới cháu trai
đích tôn của mẹ à?” Lục Tử Minh ra đòn sát thủ.
Bà Lục vừa nghe
sẽ ảnh hưởng cháu trai bảo bối của mình, thái độ lập tức xoay 180 độ:
“Về sau mẹ nhất định xào rau, nhất định chú ý dinh dưỡng cân đối.”
Lục Tử Minh nhân cơ hội góp lời: “ Về sau mẹ hầm canh cũng đừng làm như
trước, cái gì cũng cho vào hầm cùng, thêm bí đao là thêm bí đao, thêm củ từ là thêm củ từ, đừng cái gì cũng cho vào!”
“Mày cái thằng bạch nhãn lang (*) này, mẹ bỏ cả ba con ở lại Thẩm Dương, chuyên môn chạy
tới vất vả khổ sở hầu hạ chúng mày, mày thì ngược lại, chọn này chọn
kia. Mày ăn món hầm thập cẩm hơn 30 năm, giờ đột nhiên lại không vừa
miệng, hóa ra trước đây mẹ làm cơm đều là lãng phí à?”
Cốc Thư
Tuyết thấy bà Lục tức giận, vội vàng mở miệng lấy lòng: “Bác gái, bác
đừng nghe anh ấy nói bừa! Bác làm đồ ăn ngon lắm, tới giờ con cũng chưa
ăn món hầm nào ngon thế, nhất là khoai tây trong đó, vừa mềm vừa ngọt,
hôm qua con ăn bát cơm to, còn uống bao nhiêu canh nữa!”
Nghe
xong lời của Cốc Thư Tuyết, bà Lục mặt mũi ngay lập tức hớn hở, quay đầu ‘hừ’ Lục Tử Minh một cái: “Vẫn là Tiểu Tuyết nhà chúng ta biết ăn nói,
nào giống con, vừa mở miệng chính là vặn vẹo!”
Lục Tử Minh nhún nhún vai, chỉ cần Cốc Thư Tuyết có thể dỗ bà Lục vui vẻ, hắn cũng vui mừng.
Lục Tử Minh đang ăn bánh rán Cốc Thư Tuyết ăn còn thừa, bà Lục đoạt lấy:
“Con đàn ông đàn ang, ai lại ăn đồ thừa của phụ nữ. Đưa cho mẹ đi.”
Lục Tử Minh ăn hai bát cháo với dưa muối, ăn xong vỗ vỗ bụng: “ Ai chà, dưa muối của mẹ làm đúng là thơm, mấy ngày nay ăn cơm bên ngoài, con còn
chưa ăn no!”
Bà Lục nhìn Lục Tử Minh, thế này sắc mặt mới tốt lên chút, cố ra vẻ tươi cười: “Bữa trưa muốn ăn gì? Lát mẹ mua về làm cho?”
Cốc Thư Tuyết đưa mắt nhìn Lục Tử Minh, không lên tiếng, Lục Tử Minh thử
thăm dò đề nghị: “Mẹ, hay là hấp cá đi? Tiểu Tuyết thích ăn nhất, cá hấp hương vị nhẹ nhàng, lại nhiều dinh dưỡng, rất thích hợp cho phụ nữ có
thai ăn.”
“Đồ ăn thế mẹ làm sao có thể làm được? Mày chẳng phải
ra đề khó cho mẹ à?” Sắc mặt bà Lục vừa tốt lên chút ngay lập tức lại
băng sương.
“Trong nhà có sách dạy nấu ăn mà, để ở bàn bếp, bên
trong có hướng dẫn làm cá hấp. Mẹ ra siêu thị Carefour có thể mua được
cá.” Lục Tử Minh cẩn thận nói.
Bà Lục quay đầu hỏi Cốc Thư Tuyết: “Tiểu Tuyết, con thích ăn cá hấp à?”
Cốc Thư Tuyết mở to hai mắt, vô tội nhìn bà Lục, gật gật đầu..
Bà Lục thở dài một cái: “Được rồi, ai bảo con mang bầu cháu trai bảo bối
của bác chứ? Được rồi, coi như con là bà tổ cô, trưa nay làm cá hấp cho
con ăn!”
Lục Tử Minh nhìn nhìn đồng hồ: “Mẹ, sắp 10 giờ rồi, cá hấp làm lâu, không thì mẹ về nhà trước đi.”
“Thằng nhóc thối này! Mẹ vừa đi tới bệnh viện, lại giục mẹ đi, con không chê
mẹ già mệt à?” bà Lục nghe được lời của Lục Tử Minh liền bực mình.
“Bác gái, bữa sáng con ăn no rồi, bác đừng nghe anh ấy, ở đây chơi thêm một
lát đi, con nói chuyện với bác, lát nữa bác lại đi.” Cốc Thư Tuyết nói
rất khôn khéo, lập tức có thể làm tan băng giá trên mặt bà Lục.
Bà Lụccũng không thèm nhìn Lục Tử Minh, lập tức đứng dậy, lấy bát ở trên tủ đầu giường: “Tiểu Tuyết con nói chuyện đúng là xuôi tai, bác về mua
cá cho con luôn đây, làm cá hấp cho con!”
Bà Lục chỉ lo đi ra
khỏi phòng bệnh, Lục Tử Minh nhìn Cốc Thư Tuyết mà giơ thẳng ngón tay
cái: “Anh cuối cùng cũng hiểu sao anh lại yêu em rồi, cái miệng nhỏ này
của em mà, đúng là có thể dỗ được chim sẻ rời cây, vạn tuế ra hoa mà.”
Cốc Thư Tuyết đắc ý cười: “Người ta nào có dỗ bác gái đâu, người ta đều là nói thật mà, bác gái đối với em thật tốt!”
Lục Tử Minh đưa tay vuốt vuốt cái mũi Cốc Thư Tuyết: “Cái cô tiểu yêu tinh
này, em nói những lời này với anh không phải cũng là lừa anh chứ? Em
thành thật cho anh biết, em nói với anh lời nào là thật, lời nào là
giả?”
Cốc Thư Tuyết lập tức biểu lộ cõi lòng: “Người ta đến bây giờ cũng chưa từng lừa dối anh mà! Nếu nói dối anh, sẽ bị trời đánh!”
Còn chưa nói xong, Lục Tử Minh đã dùng cái hôn che miệng Cốc Thư Tuyết: “
Tiểu Tuyết, em không nói thế! Anh muốn em sống khỏe mạnh vui vẻ mãi mãi, sinh con của chúng ta, muốn chúng ta vĩnh viễn hạnh phúc ngọt ngào cùng nhau.”
Cốc Thư Tuyết vươn tay ôm lấy Lục Tử Minh, hai người ở trong phòng bệnh biểu diễn tiết mục ân ái hạnh phúc.
Bác sĩ Phương đẩy cửa phòng bệnh nhìn thấy hai người, nhíu mày: “Bệnh nhân
đang ở bệnh viện giữ thai, cảm xúc kịch liệt dao động sẽ làm cô ấy sảy
thai, hai người là làm sao thế này, cố gắng 7 ngày không thân thiết có
chết không?”
Lục Tử Minh vội vàng buông Cốc Thư Tuyết ra, đứng dậy: “Vừa rồi chúng tôi có chút không nhịn được, về sau sẽ không thế nữa!”
“Tôi biết anh chị là không kìm lòng được, nếu kìm lòng được cũng sẽ không để vợ nằm một bên ở đây dây dưa với người phụ nữ khác.” Giọng nói bác sĩ
Phương lộ ra sự chán ghét mãnh liệt.
“Dây dưa không rõ thì làm
sao? Anh là bác sĩ, quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của bệnh nhân, có
phải anh lo việc có hơi rộng rồi không?” Cốc Thư Tuyết nói chuyện là
không chịu nhường người khác.
“Anh chị làm gì ngoài bệnh viện tôi không quan tâm, nhưng đây là bệnh viện, chị là bệnh nhân của tôi, vậy
xin lõi, chị phải nghe lời tôi!” Bác sĩ Phương không hề nhường nhịn.
Lục Tử Minh nháy mắt với Cốc Thư Tuyết: “Thôi đi, Tiểu Tuyết, đừng tranh
cãi, bác sĩ Phương cũng là muốn tốt cho em, là suy nghĩ cho đứa bé!”
Sau khi bác sĩ Phương đi khỏi, khí thế mạnh mẽ của Cốc Thư Tuyết lập tức
tan rã, nước mắt lã chã rơi: “Đều tại anh không tốt, bảo anh nhanh chóng ly hôn, anh cứ kéo dài, nhà họ Trình tới mắng em, ngay cả người ngoài
như bác sĩ Phương cũng chỉ trích em!”
Lục Tử Minh ôm Cốc Thư Tuyết vào trong lòng: “Anh biết mà, về sau anh sẽ bồi thường cho em!”
Cốc Thư Tuyết vùi đầu vào vai Lục Tử Minh nghẹn ngào không thành tiếng:
“Anh nói chuyện nhất định phải giữ lời nhé, em chờ được, nhưng đứa bé
trong bụng chờ không được đâu, tới lúc đó mặc áo cưới sẽ không đẹp!”
“Được, anh nhanh chóng ly hôn với Trình Mai Tây, sẽ không để cho mẹ con em chờ lâu đâu.” Lục Tử Minh cố gắng hứa hẹn.
Điện thoại vang lên, là Lục Tử Khanh: “Cái gì? Mẹ ngã à? Ngã ở đâu? Em đi trước đi, anh sẽ đi ngay!”
Lục Tử Minh tắt điện thoại, dặn dò Cốc Thư Tuyết: “Mẹ mua cá ở siêu thị cãi nhau với người ta, trong lúc giằng co thì bị ngã, Tử Khanh đang chạy
qua siêu thị, anh cũng phải đi qua đó ngay. Em ở bệnh viện cẩn thận nhé, có gì thì gọi y tá!”
*) Bạch nhãn lang: ý nói kẻ qua cầu rút ván, phụ bạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...