Sợ Cưới

Cốc Thư Tuyết không địch lại bà Trình, té trực tiếp từ trên giường xuống, ngã trên sàn nhà cạnh giường, cô la lên một tiếng “a”, cùng lúc đó, cảm thấy bụng đau, bà Trình thấy máu tươi từ giữa hai chân cô chảy ra, phản xạ có điều kiện theo kêu lên: “Máu!”

Nghe được tiếng bà Trình kêu lên, Cốc Thư Tuyết cúi đầu nhìn thấy máu tươi, bị dọa sợ đến gào khóc: “Bác gái, không ổn rồi, con nhất định là sảy thai!”

“Cô sảy thai? Rốt cuộc cô mang thai đứa bé của ai?” Giây phút khẩn cấp, bà Trình còn không quên truy tìm chân tướng.

“Bác gái, van xin bác cứu con, mau đưa con đưa đến bệnh viện đi!” Cốc Thư Tuyết té xuống đất, đôi tay ôm bà Trình đang đứng, miệng hết lời cầu xin.

“Được, cô nói cho tôi biết, cô mang thai đứa bé của ai, tôi liền lập tức đưa cô đi bệnh viện.” Bà Trình không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.

Cốc Thư Tuyết căm hận nhìn bà Trình, cô hiểu bà Trình giờ phút này đã đem mình và con gái của bà làm tình địch, Cốc Thư Tuyết không hề yêu cầu xa vời bà có thể ra tay cứu giúp, không thể làm gì khác hơn là cố nén bụng đau, từng bước từng bước bò hướng tới điện thoại di động trên tủ ở đầu giường.

Mắt thấy đã sắp bò đến bên tủ ở đầu giường, tay có thể với tới lấy, bà Trình lại đoán được tâm tư của cô, vượt lên trước Cốc Thư Tuyết cầm điện thoại trong tay: “Cô không nói cho tôi biết cô mang thai đứa bé của ai, thì đừng mơ tưởng có thể tới bệnh viện, đi trễ đứa bé có thể sẽ không giữ được, chính cô tự suy tính đi!”

Mặt của Cốc Thư Tuyết trắng bệch như giấy, hoàn toàn không có một chút tia sức sống: “Bác gái, chính bác cũng có con gái, bác cũng không đành lòng nhìn con gái mình trở thành như vậy!”

“Tôi có con gái, bây giờ con gái của tôi bị các người làm hại sống không bằng chết ở trong bệnh viện, ngay cả tôi gọi nó cũng không thể đáp trả, còn không biết lúc nào thì có thể tỉnh lại? !” Nhắc tới Trình Mai Tây, cảm xúc bà Trình càng thêm kích động.

“Bác gái, van cầu bác có thể thương xót cho con, đưa con đến bệnh viện có được không? Con chảy máu nhiều lắm rồi, con sợ tiếp tục như vậy nữa, không chỉ có đứa bé không cứu nổi, ngay cả con cũng không sống nổi nữa !” Âm thanh Cốc Thư Tuyết càng ngày càng suy yếu.

Nhìn Cốc Thư Tuyết còn một hơi yếu ớt, bà Trình rốt cuộc động lòng trắc ẩn, mặc kệ Cốc Thư Tuyết đã làm sai điều gì, nhưng nếu như bởi vì bà bỏ mặc không quan tâm, mà làm cho Cốc Thư Tuyết chết, bà cũng sẽ phải chịu cắn rứt trong lòng.

Bà Trình cõng Cốc Thư Tuyết lên trên vai còn bọc lấy Cốc Thư Tuyết cùng mình bao, đưa ra thang máy, ra khỏi cửa chính chung cư đưa tay đón xe taxi, mấy chiếc xe thấy Cốc Thư Tuyết máu me khắp người liên tục chạy qua, cũng không chịu dừng xe, thật vất vả gặp được một chiếc taxi ngừng lại.

Bà Trình vội vàng mở cửa sau xe ra, đưa Cốc Thư Tuyết vào, chen theo lên xe, mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, tài xế xoay người lại hỏi thăm: “Đến bệnh viện thành phố T?”

“Đúng, cám ơn anh, xin lái nhanh một chút! Cô ấy có thể sảy thai!” Bà Trình thở hồng hộc.


“Là con gái của bà? Sao lại sảy thai, cái người mẹ này quá không cẩn thận!” Tài xế chừng năm mươi tuổi đoán chừng đứa con ở nhà cùng lứa với Cốc Thư Tuyết, vừa nhìn bộ dáng Cốc Thư Tuyết như vậy, không nhịn được oán giận bà Trình.

“A, nó không cẩn thận ngã từ trên giường xuống, rơi trên mặt đất.” Bà Trình giải thích mơ hồ không rõ, tài xế lắc đầu một cái cũng không truy cứu.

Bà Trình lấy điện thoại ra, gọi cho ông Trình: “Ông à, Cốc Thư Tuyết sảy thai, hiện tại tôi đang đưa cô ta đến bệnh viện.”

“Cái gì? Một cô gái nhỏ như cô ta sao lại sảy thai?” Ông Trình ở bên kia đầu điện thoại sợ hết hồn.

“Ông đừng hỏi, tình huống cụ thể gặp mặt lại nói, hiện tại tôi đưa cô ta tới bệnh viện, ông nói Lục Tử Minh lập tức đến cửa bệnh viện chờ.”

“Được, tôi lập tức nói cho nó biết.” Ông Trình biết tình huống phức tạp, khẳng định không phải một hai câu nói có thể nói rõ ràng, không hỏi thêm nữa, chỉ đơn giản mà đáp ứng.

Nghe được lời nói của ông Trình, Lục Tử Minh đã nghe ra tình huống không ổn, đã vọt tới trước mặt ông Trình: “Chuyện gì xảy ra, Cốc Thư Tuyết thế nào? Có phải mẹ đánh hay không?”

Ông Trình nói tóm tắt đơn giản rõ ràng: “Cốc Thư Tuyết sảy thai, mẹ anh đang đưa cô ta đến bệnh viện , anh lập tức đi đến cửa bệnh viện đón.”

“Tốt, làm sao sảy thai? Thời điểm con mới vừa tới bệnh viện còn khỏe.” Lục Tử Minh không thể tin, vừa lẩm bẩm vừa chạy ra ngoài, bởi vì khẩn trương thái quá, lúc đi ra cửa bị hụt chân một cái, thiếu chút nữa té.

Ông Trình không biết chân tướng sự tình, không tiện hỏi kỹ trong điện thoại vừa nãy, lúc này tâm loạn như ma.

Mười lăm phút sau, xe taxi dừng ở cửa bệnh viện thành phố T, Lục Tử Minh đã đợi ở cửa vừa thấy đậu xe, thật nhanh xông tới.

“Là con rể của bà? Nhìn bộ dáng gấp đến độ như vậy!” Tài xế thấy bộ dáng nhanh như đốt của Lục Tử Minh, lắm mồm hỏi tới.

Bà Trình liếc một tài xế cái, tức giận hỏi: “Bao nhiêu tiền?”


Tài xế hết sức khó chịu: “Tôi thấy các người đáng thương mới đưa các người tới, xem thái độ này của bà, thật là không biết lòng tốt, xúi quẩy!”

“Ông chớ so đo cùng bà, không cần thối lại!” Lục Tử Minh vội cười với tài xế, nói xong đưa một trăm đồng.

“Mẹ vợ của cậu tính khí cũng quá lớn!” Tài xế nhận được tiền, sắc mặt hơi hòa hoãn chút.

Lục Tử Minh đến mở cửa chỗ ngồi phía sau, ôm lấy Cốc Thư Tuyết, mở mắt nhìn thấy Lục Tử Minh, đôi môi giật giật, lại không phát ra được một tia âm thanh.

Buổi trưa lúc rời đi Lục Tử Minh nhìn thấy Cốc Thư Tuyết còn dịu dàng làm người ta hài lòng, thế nhưng lúc này vô cùng suy yếu tựa vào trong ngực anh, trong nội tâm không chịu được bằng mọi cách, lại nghĩ đến đứa bé trong bụng của cô, liều mạng chạy vào cửa bệnh viện, quen thuộc vọt tới phòng cứu cấp.

Bác sĩ Phương thấy Lục Tử Minh ôm Cốc Thư Tuyết vọt vào, có chút kinh ngạc: “Đây là tình huống thế nào?”

Lục Tử Minh đang muốn trả lời, bà Trình theo sát phía sau mở miệng trả lời: “Cô ấy lúc ngủ không cẩn thận từ trên giường té xuống, là như vậy Có thể sảy thai.”

“Chảy máu đã bao lâu?” Bác sĩ Phương ngược lại hỏi thăm bà Trình.

“Gần nửa tiếng đồng hồ.” Bà Trình chần chờ trả lời.

Bác sĩ Phương mở ra tờ đơn đưa cho bà Trình: “Đi làm siêu âm trước.”

“Đứa bé có thể giữ được không?” Lục Tử Minh vội vàng hỏi thăm.

“Tình trạng như vậy, người lớn không nhất thiết có thể giữ được.” Bác sĩ Phương tức giận trả lời.

Lục Tử Minh lại không dám hỏi, liền ôm Cốc Thư Tuyết đi ra.


Bà Trình dặn dò Lục Tử Minh: “Mẹ đi đóng tiền đăng kí, con trực tiếp đưa cô ấy đến trung tâm siêu âm đi.”

“Được, cám ơn mẹ.” Lục Tử Minh gật đầu đồng ý.

Bà Trình liếc nhìn Lục Tử Minh, nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Mẹ là thương cho cha mẹ nuôi con gái không dễ dàng, nhìn không đành lòng.”

Nói xong, bà Trình quay lại tới phòng đăng kí thủ tục, Lục Tử Minh im lặng không lên tiếng, ôm Cốc Thư Tuyết đi đến tầng hai phòng siêu âm, đến trước cửa phòng siêu âm, cẩn thận từng li từng tí đặt Cốc Thư Tuyết trên ghế ngồi, còn mình thì đứng ở trước mặt Cốc Thư Tuyết.

Cốc Thư Tuyết mở mắt, nhìn Lục Tử Minh không còn hơi sức, Lục Tử Minh vội vươn tay đỡ thân thể Cốc Thư Tuyết lảo đảo muốn ngã: “Không còn hơi sức thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi, có gì đợi khỏe lại hãy nói.”

Cốc Thư Tuyết muốn nói, lại không có sinh lực nói nổi, không thể làm gì khác hơn là mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Bà Trình đóng tiền, vội vã chạy lên lầu hai, đem hóa đơn đưa qua cửa sổ, mới tới ngồi ở bên cạnh Lục Tử Minh.

Lục Tử Minh muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn nhịn không được: “Mẹ, Cốc Thư Tuyết là đang tốt, làm sao mà rơi xuống giường?”

“Tôi còn không có hỏi anh thế nào mà cô ta ngủ ở trên giường của anh và Mai Tây, anh lại hỏi tôi cô ta thế nào rơi xuống giường? Là tôi kéo cô ta xuống giường đấy!” Bà Trình có chút tức giận.

“Mẹ, mẹ đừng nghi ngờ, con chỉ thấy có chút kỳ lạ.” Lục Tử Minh vội nhận lầm.

Bà Trình có chút chột dạ, không dây dưa cái đề tài này nữa.

“Ai là Cốc Thư Tuyết? Cô ấy là trường hợp khẩn cấp, trước tiên đưa bệnh nhân vào.” Cửa phòng siêu âm mở ra, một y tá ra ngoài gọi.

Lục Tử Minh gật đầu với mấy người cùng xếp hàng trước mặt, ôm lấy Cốc Thư Tuyết đưa vào phòng.

Lục Tử Minh theo hướng dẫn chỉ điểm của y tá đặt Cốc Thư Tuyết trên giường kiểm tra, y tá kiểm tra ý bảo Lục Tử Minh cởi áo váy của Cốc Thư Tuyết ra, thấy váy Cốc Thư Tuyết toàn bộ đã bị máu tươi ướt đẫm, bôi hỗn hợp lên trên bụng hơi gồ lên của Cốc Thư Tuyết, một bên trách cứ Lục Tử Minh: “Anh là chồng cô ấy, phụ nữ có thai chảy nhiều máu như vậy, anh chăm sóc vợ anh thế nào vậy hả?”

“Cô ấy không cẩn thận té xuống, tôi không có ở cùng cô ấy.” Lục Tử Minh giải thích hợp lý.


“Đàn ông các người, vợ thì khổ cực mang thai, các người một chút trách nhiệm cũng không có! Vợ thành như vậy, còn không chịu gánh trách nhiệm, thật quá đáng rồi!” Y tá cau mày.

“Tình hình khá tốt, thai nhi còn sống, đứa bé này mệnh vẫn còn lớn, mấy tháng rồi?” Y tá quay đầu hỏi Lục Tử Minh.

“Mới vừa ba tháng.” Nghe nói đứa bé còn sống, Lục Tử Minh nhất thời chuyển buồn thành vui, vui mừng trả lời.

“Ba tháng, đứa bé này lớn hơi chậm một chút, có phải dinh dưỡng không đầy đủ? Phải chú ý dinh dưỡng cho phụ nữ có thai .” Y tá vừa nhìn hình ảnh bên dặn dò.

Lục Tử Minh gật đầu liên tục, nhìn hình ảnh siêu âm có hình người mơ hồ, anh không kiềm chế được từng trận mừng như điên, anh đã cho là mất đứa bé thê nhưng còn sống, anh hận không thể đem toàn thế giới nâng đến trước mặt hắn.

“Tốt lắm, có thể đứng dậy rồi, đây là bản báo cáo kết quả.” Y tá đưa cho Lục Tử Minh một xấp giấy vệ sinh, Lục Tử Minh lau sạch sẽ hỗn hợp trên bụng Cốc Thư Tuyết, lại cầm quần áo cho cô mặc xong.

Lục Tử Minh ôm lấy Cốc Thư Tuyết đi ra khỏi phòng, bà Trình mẹ đón: “Như thế nào? Đứa bé có khỏe không?”

“Cũng may, đứa bé còn sống.” Lục Tử Minh cố nén nội tâm mừng như điên, cố bình tĩnh trả lời.

Bà Trình sầm mặt: “A, vậy bây giờ trở về chỗ bác sĩ Phương đi!”

Bà Trình từ trong tay Lục Tử Minh nhận được kết quả báo cáo, quay người đi xuống lầu, Lục Tử Minh ôm Cốc Thư Tuyết, ba người đồng loạt đi tới phòng làm việc của bác sĩ Phương.

Ba người vừa vào cửa, bác sĩ Phương nghe tiếng ngẩng đầu lên: “Đưa báo cáo kết quả siêu âm cho tôi.”

Bà Trình đưa bản báo cáo cho bác sĩ Phương, bác sĩ Phương quét mắt từ trên xuống quét: “Điềm báo trước sanh non, đề nghị nằm viện một tuần.”

“Được, đều nghe theo bác sĩ.” Lục Tử Minh khúm núm.

“Cô ấy ở phòng số 3, dễ dàng cho anh chăm sóc.” Bác sĩ Phương vừa mở hóa đơn nằm viện vừa nói.

Bà Trình nhận lấy hóa đơn, Lục Tử Minh móc ví ra đưa cho ba Trình: “Mẹ, ví tiền cho mẹ!”

Bà Trình liếc Lục Tử Minh một cái, suy nghĩ một chút vẫn là tiếp nhận ví tiền, đi ra phòng làm việc bác sĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui