Lục Tử Minh đi rồi, Trình Mai Tây ngồi ở trên sofa, ánh mắt nhìn hư không chừng nửa giờ, mới quay đầu cầm lấy di động gọi cho Giám đốc : " Giám đốc Quý , nhà em có chút việc , em muốn xin nghỉ ba ngày."
"Cuối năm nhiều việc , em lại xin nghỉ , công việc nhiều như vậy làm sao bây giờ?" Trong giọng nói của Quý Phương lộ rõ bất mãn.
"Giám đốc Quý , thật sự trong nhà có chuyện , em phải xin nghỉ ." Ngữ khí của Trình Mai Tây mặc dù đã dịu đi nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
Quý Phương tuy rằng rất bất mãn, nhưng Trình Mai Tây dù sao cũng là phụ tá đắc lực của hắn mà năng lực của cô cũng giỏi . Có rất nhiều việc Quý Phương cũng phải dựa vào cô , cuối cùng vẫn là đồng ý cho Trình Mai Tây nghỉ .
Trình Mai Tây cúp điện thoại, liền đứng dậy xách vali ra khỏi cửa, ra đường vẫy một chiếc taxi , sau khi lên xe , lái xe hỏi nàng: " Chị đến chỗ nào?"
Trình Mai Tây có chút ngây người: "Tôi muốn tìm khách sạn , anh xem gần đây có khách sạn nào chở tôi đến là được ."
Lái xe không nói nhiều, lập tức chở Trình Mai Tây đến trung tâm thương mại mà lần trước phát hiện xe của Lục Tử Minh : " Đến, trên lầu có một khách sạn , phòng ốc cũng được ."
Trình Mai Tây lấy va li từ cốp sau ra , ngẩng đầu nhìn lên trên, lần trước chỉ nhìn đến nơi đây có trung tâm thương mại , không phát hiện trên lầu còn có một khách sạn, trong lòng Trình Mai Tây nhất thời trầm xuống.
Vào thang máy, Trình Mai Tây dựa theo hướng dẫn bấm tới tầng năm , đến quầy lễ tân , cô yêu cầu lấy một phòng sát đường . Sau khi vào phòng , Trình Mai Tây buông va li ra liền nằm vật xuống giường . Đêm qua, cô gần như không ngủ, trước tranh thủ ngủ bù đã .
Trình Mai Tây vừa ngủ dậy, đã hơn mười hai giờ , bụng cũng có chút đói . Cô đã nói với Lục Tử Minh là đi công tác , đương nhiên không thể dễ dàng lộ diện, liền kêu đồ ăn mang vào trong phòng ăn.
Cơm nước xong lại ở trong phòng vận động một lát, Trình Mai Tây nhìn thời gian vừa tới , liền gọi điện thoại cho Lục Tử Minh báo tới nơi an toàn , trong điện thoại Lục Tử Minh hỏi han rất ân cần .Mặc dù trong lòng Trình Mai Tây có chút không thoải mái, nhưng vì không làm cho Lục Tử Minh hoài nghi, vẫn giả vờ ngọt ngào đáp lại hắn.
Cúp điện thoại, Trình Mai Tây lấy laptop ra tranh thủ xử lý công việc tồn đọng .Tuy rằng cô xin nghỉ phép , cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc. Xử lý xong một ít chuyện khẩn cấp lại gọi điện thoại giao việc cho mấy nhân viên cấp dưới.
Chờ Trình Mai Tây hết bận , nâng cổ tay nhìn xem thời gian, đã hơn năm giờ , cũng sắp đến lúc Lục Tử Minh tan tầm . Cô liền thay một bộ quần áo thể thao, đi giầy thể thao, đội mũ lưỡi trai, khoác ba lô rồi bước nhanh ra khỏi phòng, đi thang máy của khách sạn, lo lắng gặp được người quen, dọc theo đường đi cô đi đều cúi đầu bước nhanh .
Xuống phòng ăn ở tầng bốn, tranh thủ ăn cơm rồi Trình Mai Tây liền bắt xe về nhà, vào cửa vừa thấy, Lục Tử Minh còn chưa có về , Trình Mai Tây liền đổi dép ngồi ở trên sofa chờ.
Đợi sắp đến tám giờ , vẫn còn chưa thấy bóng dáng Lục Tử Minh , Trình Mai Tây giơ tay xem đồng hồ , kim giây từ từ quay một vòng lại một vòng . Mỗi một vòng quay , lòng của cô càng co rút nhanh hơn, gần như ngừng thở rồi. Trình Mai Tây rốt cuộc ngồi không yên, cô đứng dậy thay dép , quyết định đến trường của Lục Tử Minh để nhìn xem .
Đến cổng Viện Vật Lý nơi Lục Tử Minh làm việc , đi vào phòng bảo vệ nói muốn tìm Lục Tử Minh, nhân viên bảo vệ rất nhiệt tình chỉ cho cô phòng làm việc của Lục Tử Minh , Trình Mai Tây lại cười nói cảm ơn .
Hai vợ chồng họ bình thường vẫn cho nhau khoảng trời riêng , cả hai không can thiệp vào cuộc sống riêng của từng người . Lần đầu tiên cô đến chỗ làm của Lục Tử Minh vẫn là ba năm trước . Nếu không phải là nhân viên bảo vệ nói cho cô biết phòng làm việc của Lục Tử Minh ở đâu thì chính cô cũng sẽ không biết .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...