Phương Thu Trừng cũng không biết, tình ái giữa nam nữ có thể kịch liệt như vậy,dọa người như vậy.
Từ khi bọn họ bước vào phòng khách sạn, cửa còn chưa có đóng hoàn toàn, anh đã đem cô kéo vào trước ngực, nhiệt liệt hôn cô, vuốt ve toàn thân cô, tìm kiếm những chổ mẫn cảm nhất trên người cô, sau đó lại vô cùng trí tình dục khiêu khích trêu chọc,khiến cô phát ra một tiếng lại một tiếng, khó nhịn lại vui vẻ thở dốc.
Mà anh, tựa hồ thật yêu thích đùa bỡn cơ thể cô vậy, đối với thân hình không tính là đầy đặn của cô yêu thích không tha.Làm cô vì anh triệt để ẩm ướt xong,người đàn ông này liền nhanh chóng cởi quần dài cùng quần lót lẫn nhau, lấy bao cao su ra dùng xé mở đội, lấy tư thế đứng thẳng đem cô để ở trên ván cửa muốn cô.
Không biết là vì anh quá lớn, hay bởi vì cô chưa bao giờ cùng bất kì ai ở cùng nhau quá, cơ thể bị xâm nhập truyền đến một trận kháng cự, gắt gao co rút lại co rút lại, cô đau đến khó chịu nhăn mày, rất muốn kéo anh ra, nhưng là cô thật ghét sự tự ái nên không để bản thân làm chuyện mất mặt như thế, cho nên cô chỉ là cắn môi, ẩn nhẫn.
Anh tiến thật sâu vào cô, dấn tới chỗ sâu nhất của cô. Nhưng trái lại sự ngạc nhiên của cô, anh không có lập tức hay dùng lực luật động, ở trên thân thể cô cướp lấy khoái cảm. Ngược lại anh dừng lại, đầu ngón tay của anh đùa bỡn nhào nắn trong tiểu hạch sưng đỏ thấm ướt của cô ,làm cô chảy ra càng nhiều thủy dịch.
Anh tận lực vuốt ve, thân thể của cô, rất nhanh liền thích ứng anh, thậm chí còn dâng lên một cỗ dục vọng, muốn anh dùng lực ra vào cô.
Cô chủ động đem chân thon vòng qua vòng eo lớn của anh, vòng eo như rắn vặn vẹo,làm thủy huyệt dưới người mình lúc nhẹ lúc mạnh cọ xát nhau, phun ra nuốt vào nam tính cực nóng lại cứng rắn của anh.
Tự chủ của anh không có tốt như cô nghĩ, chống không được vài cái vặn vẹo của cô, liền hung hăng đem cô áp bên trên ván cửa, bắt đầu dùng sức rong ruổi.Thắt lưng không ngừng đưa đẩy, chẳng những không có làm cô cảm thấy khó chịu, thậm chí khiến cô rất nhanh liền đạt tới cao trào thứ nhất, thân thể buộc chặt giống như đang giương cung vậy, ở trên người anh thở gấp không thôi.
Cô lên cao trào, nhưng anh thì còn chưa có, cho nên anh thay đổi nơi. . . . . . Từ ván cửa ôm cô vào trong phòng tắm, mở vòi hoa sen ra, để những hạt nước chảy xuống lại một lần nữa đem nam tính đang bừng bừng phấn chấn chôn trong cơ thể nữ tính của cô còn chưa thông lại bắt đầu điên cuồng xuyên qua lại kịch liệt luật động.
Cô bị anh an bài đến vô lực phản kháng,khi anh đâm vaò còn phát ra một tiếng lại một tiếng rên rỉ đến cả chính cô nghe xong cũng sẽ mặt đỏ tai nóng. Không thể xác định mình rốt cuộc từng có bao nhiêu lần cao trào, rốt cục anh gầm nhẹ một tiếng bắn ra, khiến cô nhẹ nhàng thở ra.
Đùi cô đã rất mềm nhũn cùng mỏi nhừ rồi, cơ hồ không thể chống đỡ bản thân nữa, may mắn anh rất nhanh liền khôi phục thể lực, đem thân thể hai người rửa rắm sơ qua, cũng thay cô tẩy sạch vết máu màu đỏ giữa hai chân xong, liền dùng một cái khăn tắm lớn mềm mại vây quanh cô, ôm cô trở về trên giường.
Trên cơ bản, anh là đối tượng tình một đêm đầu tiên của cô,hơn nữa cô cũng không rõ lắm sao khi làm xong thì đôi nam nữ đó sẽ đối mặt với đối phương như thế nào, nhưng cô nghĩ xong việc cô sẽ là mặc xong quần áo nói tiếng tạm biệt. . . . . . Có lẽ, ngay cả tạm biệt cũng có thể không có, sau đó xoay người rời đi mới đúng. Nhưng cô thật sự bị anh biến thành rất mệt, một chút ý nghĩ lúc này rời đi chiếc giường rộng rãi thoải mái này cũng không có.
Dù sao giường rất lớn, trên người cô cũng có chổ nào mà anh chưa xem qua, hôn qua, liếm qua đâu? Giờ phút này già mồm cãi láo cũng có chút không hợp với lẽ thường, cho nên cô quyết định tại cái giường lớn này ngủ một đêm, anh muốn đi hay không là chuyện của anh.
Tóc ướt sũng, còn đang nhĩu nước, ngay bây giờ cô chỉ muốn ngủ. Nhưng tiếng máy sấy phù phù ầm ĩ bên lỗ tai lúc này vang lên, làm cho cô không thể đi vào giấc ngủ.
Cô mở mắt lim dim, muốn nhìn xem người đàn ông rốt cuộc đang làm cái gì, một bàn tay ôn nhu hướng lên đầu của cô, giúp cô xấy tóc.
Cô ngây ngốc cũng chợt ngẩn ra, bởi vì cô không nghĩ người đàn ông này không chỉ giúp cô tắm rửa, thậm chí còn có thể giúp cô sấy tóc.
Người đàn ông này thật sự rất tốt nha. Nếu bạn trai trước của cô tốt bằng một nữa của anh, như vậy vài năm qua cô cũng sẽ không dám tìm người đàn ông khác làm bạn trai. Bởi vì mấy năm nay trống vắng, không có tình yêu thấm nhuần, cho nên cô mới có thể bị một người xa lạ trêu chọc vài cái liền vội vàng đi tìm tình một đêm, nhất định là như vậy! Phương Thu Trừng gật gật đầu,nghĩ là vậy.
"Này,anh thật kinh ngạc khi tôi vẫn là một xử nữ sao?"Cùng lúc sấy tóc, cô lười nhác hỏi.Cô còn nhớ rõ lúc anh tiến vào cô bổng chốc cứng ngắc.
Tay luồn tóc cô dừng lại một chút, rồi sau đó lại tiếp tục nhẹ nhàng mà giúp cô sấy khô từng sợi tóc.
Vì sao không trả lời chứ? Vấn đề này rất khó trả lời sao? Cô nháy mắt mấy cái, không hiểu lắm.
"Không có." Một lúc lâu khi cô cho rằng anh sẽ không trả lời cô, thì anh đột nhiên trả lời câu hỏi cô.
"Không có sao?" Là cô suy nghĩ quá nhiều sao? Cô nhún nhún vai.
"Vì sao là tôi?" Anh hỏi,động tác sấy tốc cho cô không có ngừng lại.
Cô ngẩn ra, không nghĩ tới anh sẽ hỏi cái này, "Nào có vì sao? Cũng bởi vì tôi rất muốn tìm người thoát khỏi thân phận xử nữ, cho nên mới đi câu lạc bộ đêm tìm đàn ông. Nếu không phaỉ anh, tôi có thể cũng sẽ tìm một người đàn ông khác cùng anh ta lên giường cũng không chừng." Cô không muốn anh hiểu lầm, cho nên cố ý nói năng tuỳ tiện.
"Em mới không phải vậy." Ngoài ý muốn, anh phản bác cô, cho cô một đáp án kiên định.
"Không phải cái gì?"
" Em mới không phải người phụ nữ sẽ tìm đàn ông lung tung để lên giường làm tình."Cảm giác được tóc cô đã khô rồi, anh một bên trả lời cô, một bên đem máy sấy thu gọn bỏ vào tủ.
Anh vì sao có thể khẳng định như vậy? Ngay cả Phương Thu Trừng cô cũng không biết rõ về bản thân, lại cố tình biểu hiện giống như cô biết rất nhiều việc, biết rõ cá tính cô giống như đàn ông. Bất quá, thôi đi, bọn họ chẳng qua chỉ là tình một đêm, hỏi nhiều cũng không có lợi ích gì, bất luận đối với cô hay là anh mà nói.
Cô ngậm miệng lại, nằm sấp trên gối, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Nhưng thân thể nam tính cao lớn cực nóng, bất ngờ dán lên cô, rồi sau đó cô bị xoay người lại, nhét vào trước lồng ngực của anh, cô ngây đờ ra.
"Anh làm gì vậy?" Cô hoang mang hỏi.
"Ngủ." Ánh mắt anh khép chặt,ngay cả khi trả lời cô cũng không có mở ra.
"Vì sao ôm lấy tôi?" Cô thử di chuyển cánh tay vòng qua thắt lưng mình nhưng anh lại giống như con gấu ôm chặt cô không tha.
Lần này bởi vì cô giãy dụa, anh mở mắt ra, lẳng lặng nhìn cô một lát,"Đây là thói quen của tôi." Anh nói xong lại khép mắt.
Cái gì. . . . . . này! Cô trừng lớn hai mắt, một mặt hung ác lườm khuôn mặt gần sát cô trong gan tấc, "Này,anh có thói quen ôm người khác đi ngủ, nhưng không có nghĩa là tôi cũng có thói quen bị người khác ôm ngủ nha! Buông tôi ra!"
Cô mất hứng, dựa vào cái gì muốn cô chịu thói quen của anh? Anh cử chỉ bá đạo không có đạo lý,như vậy cô quyết định lập tức liền mặc quần áo rời đi, coi như hiện tại hai chân mình đã mềm nhũng đi chăng, giữa hai chân còn làn tràn chua xót đau đớn ngại muốn chết, nhưng cô không chịu cái người đàn ông kì quái này bên mình.
Cô vặn vẹo thân thể, hai tay dùng sức kéo cánh tay ở trên người mình ra, nhưng vô luận cô dùng sức thế nào, keó anh thế nào, anh đều vẫn là không có buông ra, vẫn như cũ ôm chặc lấy cô. Không chỉ như thế, bởi vì thân thể hai người gắt gao kề nhau, cho nên cô rất rõ ràng,dưới sự vặn vẹo của cô, thân thể anh đã nổi lên phản ứng.
Thấy như vậy, Phương Thu Trừng trừng mắt lớn hơn nữa, bất quá, trong mắt hung ác bị thay thế thành cảnh cáo, làm che giấu đi đáy mắt có phần ngượng ngùng.
"Anh, anh,anh. . . . . ." Cô kinh hoảng bắt đầu cà lăm, còn chưa nói lời cự tuyệt ra miệng xong, thì môi anh đã che xuống, đem những lời cô sắp nói ra miệng, hoàn toàn phủ kín miệng lẫn nhau.
Anh hôn vô cùng nóng bỏng, hôn môi cô, mút tất cả ngọt ngào trong miệng cô, cũng không để cho những lời cự tuyệt của cô tràn ra miệng.
Bật ra khỏi đôi môi ngọt lịm của cô cũng chỉ có khó nhịn vui vẻ mà thở gấp mà thôi! Anh là một người đàn ông lớn, động tác trong tay càng ngày càng nóng rực xấu xa, hành động vuốt ve thân thể của cô cũng càng ngày càng lớn mật tình sắc.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng vừa mới trải qua, người đàn ông này rõ ràng đã biết nơi nào là chổ mẫn cảm của cô, hơn nữa còn nhớ kỹ trong đầu. Cho nên cô rất nhanh liền đối kháng không nổi cố ý khiêu tình của anh,cơ thể mềm nhũng dưới thân thể của anh, tùy ý để anh muốn làm gì thì làm.
"Vòng qua gáy của anh." Giọng nói anh khàn khàn, mệnh lệnh nói.
Cô không thích bị người khác ra lệnh, cho nên từ nhỏ cô đã sẵn sàng thách thức tất cả quyền lực của mình.Nhưng mà đối mặt giọng điệu không tính là mệnh lệnh lớn của anh, một loại cảm giác không thể nói nên lời, khiến cô cư nhiên nghe lời vươn hai tay vốn nắm chặt caí gối vòng lên gáy của anh, bộ dáng như là cam tâm tình nguyện đem bản thân hoàn toàn phục tùng anh.
. . . . . . .
Hình như vừa đạt tới cao trào, Phương Thu Trừng liền bắt đầu mê man, hoàn toàn vô lực với lại không có kháng nghị thể trọng của anh, tuyệt đối sẽ đè bẹp cô.
"Thu Trừng, em là của anh."Giọng anh khàn khàn nói, Ivan[1] ở bên tai cô thì thầm, cánh tay anh ôm chặt, đem cô hoàn toàn nhét vào trong lòng bản thân, tư thế giống như là đời này sẽ không bao giờ buông tay nữa.
[1] Ivan còn gọi là Y Phàm
Cả đêm không ngừng hoan ái, kết quả chính là ngày hôm sau Phương Thu Trừng không thể đi làm, cô tức giận đến nghiến răng, nhưng lại không thể nói lời nào.
Bởi vì cô căn bản đẩy anh không ra được. . . . . . Được rồi, cũng bởi vì cô không khiên quyết đẩy anh ra, cho nên mới rơi vào cảnh bị anh triệt để ngậm nhấm như vậy, thậm chí đi làm cũng không được luôn.
"Thu Trừng, cậu cảm thấy khó chịu à?"Người lo lắng về chuyện ở chung Mạc Giải Ngữ, bưng cháo trứng gà vừa mới nấu xong,tay vừa gõ cửa rồi đẩy vào, vừa mở miệng hỏi cái người đi cả đêm không về, vừa trở về liền thấy Phương Thu Trừng một bộ dáng mệt muốn chết rồi.
Phương Thu Trừng không dám để"Bà chủ nhà" ôn nhu săn sóc biết bản thân làm cái "Chuyện tốt" gì, cho nên liền nói dối bản thân đêm qua bị kêu trở về tạm thời trực ban, không cẩn thận bị cảm lạnh, hiện tại cả người mềm yếu, một chút khí lực cũng không có.
Nhưng nhìn đôi mắt trong suốt của Mạc Giải Ngữ hiện lên giống như hiểu rõ hết thảy, một trận không khỏi chột dạ cùng với áy náy liền nổi lên trong lòng.
Rõ ràng nói về tuổi, Phương Thu Trừng lớn hơn Mạc Giải Ngữ hai tuổi, có thể Mạc Giải Ngữ đềm tĩnh, lại luôn làm Phương Thu Trừng cảm thấy mình mới là nhỏ hơn. Đối với ôn nhu của"Chị gái" mà nói dối, luôn làm"em gái" thấy áy náy gấp bội lần.
"Khụ,mình ngủ một chút, cảm giác tốt hơn nhiều rồi." Nhưng vì không để Mạc Giải Ngữ biết bản thân làm nhiều chuyện "Hư" gì, Phương Thu Trừng vẫn lựa chọn tiếp tục nói dối, giả bộ bệnh hoạn.
"Mình vừa mới nấu cháo trứng gà, cậu ăn một tí, cho mau khoẻ lên đi." Trên mặt Mạc Giải Ngữ treo một chút cười yếu ớt, nhưng ánh mắt nhìn chăm chú khuôn mặt" Người giả bộ bị bệnh " ở trên giường, cố gắng không nhìn tới dấu hôn sau gáy Phương Thu Trừng.
Vì thế, Phương Thu Trừng cố gắng không muốn để Mạc Giải Ngữ biết chuyện,không ngờ vẫn bị Mạc Giải Ngữ biết, còn rất rõ ràng. Có thể hôn lên chổ kia, tuyệt sẽ không thể là bản thân Phương Thu Trừng. . . . . . Trừ phi cổ của cô có thể giống chim cú mèo xoay tròn 180 độ.
Bất quá nếu Thu Trừng không muốn để cô biết, Mạc Giải Ngữ cũng chỉ làm bộ như không phát hiện những dấu hôn tuỳ tiện này.
"Cám ơn cậu, Giải Ngữ, hiện tại mình thật sự rất đói nha." Phương Thu Trừng vui sướng tiếp nhận khay, suýt chút nữa là quên mình đang giả bộ suy yếu, may mắn lập tức nhớ lại, đôi tay run rẩy hai cái, tỏ vẻ bây giờ cô còn rất suy yếu, không xuống giường được. . . . . . Này không cần giả bộ , hiện tại nếu cô xuống giường,thì chân cô cũng sẽ thật sự mềm nhũng ra.
Người đàn ông đáng ghét, giống như đói bụng lâu lắm rồi vậy, luôn luôn ăn, luôn luôn ăn, căn bản là không sợ sẽ ăn no.
"Thu Trừng, cháo rất khó ăn sao?" Bỗng dưng Mạc Giải Ngữ hỏi, hoang mang chần chờ hỏi.
Phương Thu Trừng vội vàng từ trong hồi ức tràn ngập nhục dục lấy lại tinh thần, cô nặn ra một chút cười, "Làm gì có khó ăn chứ? Cậu nấu bất cứ món nào cũng luôn luôn ngon nhất, mình làm sao có thể thấy khó ăn được?"
Biểu cảm cô vừa xấu hổ lại ngượng ngùng, Mạc Giải Ngữ đều có thể thấy,Thu Trừng có lẽ không biết,hiện tại mặt cô đỏ như cùng một quả đào chính mùi ghép lại? Bất quá,bây giờ cô tuyệt đối sẽ không bị người khác nghi ngờ giới tính của cô.
Phương Thu Trừng giờ phút này bộ dáng kiều mị xuân tình dập dờn, ngay cả thân là một người phụ nữ như Mạc Giải Ngữ cũng nhịn không được cảm thấy tim đập rộn lên, huống chi là đàn ông?
Xem ra, đêm qua Thu Trừng hẳn là bị"Tẩm bổ"vô cùng phong phú.Khóe môi Mạc Giải Ngữ thoáng hiện lên nụ cười thần bí, chăm chú nhìn khuôn mặt càng hồng lên của Thu Trừng.
Khuôn mặt này giống như chỉ kém một chút, sẽ toát ra khói không bằng. Nếu cô không có sai, cô nghĩ Thu Trừng đã biết được cô biết chắc chắn đêm qua đã phát sinh ra chuyện gì.
Phương Thu Trừng thấy cô không có tỏ vẻ gì hoặc nói cái gì, cảm kích ăn sạch cháo trứng gà. Nhìn Mạc Giải Ngữ lưu loát dọn dẹp tất cả, cầm lấy khay chuẩn bị đi ra ngoài, Phương Thu Trừng nhẹ nhàng thở ra, cho rằng bản thân rốt cục có thể thoát khỏi sự xấu hổ khó sử này.
Đáng tiếc cô đã quên, trong nhà này còn có một khách thuê phòng khác, cũng là một người hết sức quan tâm sống chung với cô.
"Thu Trừng, Thu Trừng, chị cảm giác tốt lên chút nào chưa?" Một cô gái bé bỏng đáng yêu giống như một tên lửa nhỏ xông vào trong phòng vốn đang yên tĩnh và có chút khó xử, trương một khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên vô hại tràn ngập nồng đậm quan tâm,"A, chị rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, vì sao phía sau cổ chị cũng có một điểm hồng nhỏ kìa?Chị bị muỗi cắn sao?"
Câu hỏi ngây thơ này giống như một mũi tên nhọn làm Phương Thu Trừng trúng tên té xuống ngựa.
Cô nhìn hướng Mạc Giải Ngữ, mà Mạc Giải Ngữ đã sớm nhịn không được ý cười mãnh liệt, che môi ngồi ở bên giường cô cười không ngừng.
Đáng giận! Cô chỉ biết, Giải Ngữ nhất định đã biết. Phương Thu Trừng kéo chăn, đem bản thân triệt để bao vây lại, cự tuyệt gặp người khác lúc này.
"Thu Trừng? Chị làm sao vậy?" Cô em gaí không hiểu thẹn thùng cùng xấu hổ, như trước ngây thơ hỏi nữa." Chị Giải Ngữ, vì sao chị cười dữ vậy?Bụ Phượng Nhi nói sai gì rồi sao?"
"Phượng Nhi ngoan, cùng chị Giải Ngữ đi ra ngoài trước để Thu Trừng thật tốt . . . . . . Nghỉ ngơi một chút được không." Nói đến hai cái từ"Nghỉ ngơi" ái muội này, Mạc Giải Ngữ lại nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
"Mình nghe được đấy!"Giọng nói oán hận, từ trong drap truyền đến.
Mạc Giải Ngữ nhìn trên giường một "Chăn bông trọn triạ" một cái, sau đó mang theo cô gái có đầy một bụng nghi vấn đi ra ngoài, để cho cái người bởi vì xấu hổ túng quẫn mà sắp ngất đi có thể thở một ngụm.
Bất quá. . . . . ."Thu Trừng, bữa tối cần mình lại bưng lên cho cậu không? Cậu có sức xuống giường sao?" Gần đi ra khỏi phòng, Mạc Giải Ngữ nhịn không được đáy lòng tiểu ác ma triệu hồi, quay đầu chế nhạo người bởi vì sắp ngột ngạt mà nhô đầu ra.
Bỗng chốc oanh một tiếng, mặt Phương Thu Trừng vốn đã đỏ, nay lại càng đỏ hơn.
Đáng ghét không nên để cô nhìn thấy cái tên đàn ông "Ivan" kinh tởm kia a . . . . . . Cô cắn drap, âm thầm mắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...