Jen mặc chiếc áo mưa màu xanh dương còn tôi mặc màu đỏ. Chúng tôi đã cùng nhau mua chúng ở siêu thị Leeds giờ năm trước, giá mười bảng. Tôi đã quên là Jen sở hữu tất cả mọi thứ trừ những kiểu quần áo sang trọng.
Tôi không được phép vào trường nên chờ Jen ngoài hàng rào. Bây giờ là giờ tan học và nó đang kiểm soát việc đón đưa bọn trẻ con. Nó thoáng nhìn thấy chiếc áo màu đỏ của tôi và quay người lại.
“Chào cậu,” tôi nói từ phía ngoài hàng rào mắt cáo. Tim tôi đã nhảy lên tận cổ họng. Khi nói chuyện với Greg tôi có cảm thấy tệ đến thế này không nhỉ? Không gì so sánh được với cảm giác sợ hãi trong tôi lúc này. Chỉ một lỗi sai lầm, tôi sẽ mất Jen vĩnh viễn. Và điều đó... Tôi không thể tưởng tượng nổi. Cho dù chỉ là tưởng tượng.
“Chào,” nó đáp lời, giọng lạnh băng, và vẫn để mắt đến những đứa bé chạy nhảy trong sân chơi. “Tôi vẫn không biết mình cảm thấy thế nào về mọi chuyện, nên cậu hãy nói những gì cậu thấy cần thiết rồi đi đi. Tôi sẽ gặp cậu sau.”
Tôi thấy khó chịu, cố gắng hiểu nó định làm cái quái quỷ gì. Và, eureka! Tôi đã hiểu ra. “Cậu nghĩ là tôi đến để xin lỗi,” tôi nói.
“Dĩ nhiên.”
‘Vì lẽ gì?”
“Cậu đã mất tự chủ và nói những điều hết sức gây tổn thương.”
Tôi định nói toáng lên rằng chính nó đã làm tổn thương tôi hàng tháng trời nhưng rồi ngừng lại. “Tôi không đến để cãi nhau,” tôi nói, “hoặc xin lỗi.”
“Vậy cậu đến để làm gì?”
“Để xem chúng ta có thể làm gì để cứu vãn tình bạn.”
“Tình bạn?” Jen nhếch mép. “Nếu cậu thực sự là bạn tôi, cậu đã không biến mất khi tôi cần cậu nhất. Nếu thực sự là bạn tôi, tuần trước cậu đã phải ở lại và nói chuyện. Vậy mà cậu lại biến mất, không nhận điện thoại của tôi, không trả lời tin nhắn của tôi. Không gì cả. Liền một tuần.
“Hồi đại học cũng vậy thôi. Cậu ra ngoài để mua sữa hoặc gửi thư gì đó, và tôi cũng không gặp cậu hàng giờ đồng hồ vì cậu bận gặp ai đó khác hay đi xem phim hoặc đi dạo. Một nửa thời gian tôi nghĩ là cậu chỉ ra ngoài mua sô-cô-la thôi và rồi không gặp lại cậu nữa, như những người đàn ông đó, đi mua thuốc lá và không bao giờ nghe đến họ nữa. Và khi cậu trở lại London cũng vậy, cậu không nói rằng cậu đã đi, với tôi, bạn thân nhất của cậu. Bà chủ nhà của cậu biết, sở điện Yorkshire biết, công ty ga Bristish biết, kho Abbey biết, nhưng tôi thì không. Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này là khi cậu ra khỏi taxi, trả lại những thứ cậu đã mượn và nói sẽ gọi cho tôi khi cậu quay lại London. Gần một năm sau đó.”
“Tôi phải đi,” tôi chống chế khập khiễng. Có lẽ Eric đã có lý về chuyện nhiệt hay chạy trốn khỏi điều gì đó trong các vấn đề ba mươi giây.
“Tôi đã rất cần đến cậu tuần vừa rồi Amber ạ, cuộc đời tôi tan nát và rồi một lần nữa, cậu lại biến mất.”
“Vì tôi rất yêu cậu, Jen ạ, thậm chí tôi còn không thể kết tội gì về cậu trong mối quan hệ với Greg,” tôi trả lời.
Jen ra hiệu cho một cô giáo khác trông coi lũ trẻ thay mình rồi quay lại đối diện tôi. “Không có quan hệ gì với Greg cả. Greg ghét tôi.”
“Anh ấy không thế. Có thể anh ấy không thích cậu lắm nhưng anh ấy không hề ghét cậu.”
Tôi biết là không nên nói thế nhưng tôi không thể đừng được. Nó gần như là một phản xạ của tôi để Jen cảm thấy ổn hơn.
“Khác gì nhau chứ? Vấn đề là, tôi chẳng có mối quan hệ nào với Greg hết, và rồi nó biến thành tôi cũng chẳng có mối quan hệ nào với Matt.”
“Hãy kể cho tôi nghe về cậu và Greg.”
Jen lia một ánh nhìn giận dữ từ đôi mắt xanh, nhưng tôi không quay đi. Tôi nhìn thẳng vào nó. Jen không thể dọa tôi, bất kể ánh nhìn của nó dữ dội đến thế nào. Nó phải kể cho tôi nghe. Tôi sẽ đứng đây cả đêm nếu cần để nghe câu chuyện đó.
“Được, tôi và Greg,” nó nghiến răng. “Khoảng hai năm trước, khi Matt và tôi đã yêu nhau được một năm, cả đám cùng đến một câu lạc bộ mừng sinh nhật Matt, cậu nhớ chứ? Cậu và Matt ra nhảy - hai người đều ghét nhau, nhưng đã nhảy cùng nhau thật.
Tôi đến quầy bar hoặc vào phòng vệ sinh gì đó... cũng không nhớ rõ lắm, và lúc về gần đến bàn thì trông thấy Greg. Anh ấy đang rũ ra ở ghế và uống bia ừng ực, nhưng anh ấy đang định làm gì đó, mặt anh ấy có ánh nhìn đó. Ánh nhìn hoàn toàn hạnh phúc, trìu mến, vui vẻ... Tôi dõi nhìn theo ánh mắt ấy và thấy anh ấy đang nhìn cậu. Cậu Greg hạnh phúc. Anh ấy muốn cậu. Điều này làm tôi phát điên. Lại thêm một gã yêu cậu chứ không phải tôi.”
“Gì cơ?!”
“Bọn con trai yêu cậu, và Greg, người có thể có được bất kỳ cô nàng nào anh ta muốn, cũng vậy.”
“Họ không yêu tôi, họ là bạn của tôi.”
“Không phải thế, họ đều muốn cậu. Cũng như chuyện đã xảy ra giữa cậu và Ross hồi đại học.”
Ross là một trong những bạn trai của Jen. Tôi thích anh ta còn ít hơn cả Matt - ừ, có thể lắm, Jen có vẻ như có thiên hướng đâm đầu vào những thằng cha không ra gì. Ross có thói quen nhìn phụ nữ như muốn lột trần họ và tôi là một trong những cô gái đó. Khi cuối cùng anh ta cũng sán lại và chộp lấy ngực tôi, tôi đã kể với Jen. Anh ta biện hộ rằng tôi đã cố tình trêu ngươi và khiến anh ta nghĩ là tôi muốn thế. Vẫn cái lối bào chữa hiệu quả bất ngờ cũ rích ‘cô ta đòi anh làm thế.’ Jen vẫn tiếp tục đi với anh ta và chỉ canh chừng anh ta cẩn thận hơn. Nói cách khác là đảm bảo để tôi và anh ta không bao giờ ở riêng bên nhau.
“Điều đó thật sự làm tôi tổn thương. Cậu là bạn thân nhất của tôi...”
“Từ từ đã, khi cậu nói ‘chuyện đã xảy ra giữa cậu và Ross’, ý cậu là khi anh ta chộp lấy ngực tôi và sàm sỡ tôi?”
“Hai người đã kể hai câu chuyện khác nhau.”
“Jen, hắn ta vẫn mò mẫm tôi. Đó không phải là một câu chuyện khác. Hắn là đồ rác rưởi và tôi rất tiếc vì cậu đã phải chứng kiến hắn đang lằng nhằng với một khác.” Họ chia tay khi anh ta bỏ rơi Jen - nó nghĩ rằng họ sẽ quay trở lại với nhau ngay cho đến khi hắn nuốt cả lưỡi người khác ngay trước mắt nó.
“Anh ta vẫn nói mãi về chuyện cậu nữ tính thế nào và tôi nên học tập cậu những gì.”
“Cậu cần thêm bằng chứng gì nữa? Hắn là đồ rác rưởi.”
“Nhưng anh ta đúng. Đàn ông thích những người như cậu.”
“Sự thật gì chứ?”
“Amber, đàn ông, h đều tôn trọng cậu. Họ tôn trọng cậu và rồi họ yêu cậu. Còn tôi, họ chỉ muốn làm tình hoặc họ quá sợ phải đến gần tôi. Tất cả đều có vẻ can đảm, nhưng thật sự chỉ là những anh chàng nhát gan.
“Và khi những chuyện này lặp lại vài lần cậu bắt đầu đặt ra những rào cản, cậu bắt đầu cư xử như cách họ muốn. Và cậu đạt được những danh hiệu như ‘trinh nữ băng giá’ hay ‘nữ hoàng băng giá’.
“Và cậu lại càng ra sức cư xử theo kiểu đó. Trong khi bạn thân nhất của cậu thì lại nhận được những lời tán tụng vì sự ấm áp, thân thiện và tốt bụng. Và đó là tất cả những gì cậu muốn. Được yêu. Ngưỡng mộ. Tôn trọng.”
Jen ngừng lại, nuốt khan nặng nhọc.
“Rồi. Matt đến. OK, anh ấy không đẹp trai như Greg nhưng Greg là một tay chơi, anh ta không muốn một mối quan hệ lâu dài. Anh ta không thèm ngó tôi đến lần thứ hai. Nhưng cậu...
“Đêm đó ở câu lạc bộ, chuyện lại diễn ra như thế. Greg đã thích cậu. Lại một lần nữa, Amber ấm áp và thân thiện có được một chàng trai. Và tôi quyết định đêm đó sẽ là điểm dừng. Nếu Greg muốn tiến tới với ai đó thì người đó phải là tôi. Không phải người ấm áp kia, không phải nhưng hấp dẫn kia, mà là tôi. Tôi bắt đầu tấn công anh ta.”
“Vậy cậu ngủ với Greg không phải vì muốn anh ấy mà để tôi không thể có được anh ấy? Cậu điên à?”
“Tôi không ngủ với anh ta.”
Nó đã lờ đi câu hỏi “Cậu điên à?” của tôi.
“Chẳng có gì tương tự với ngủ ở đây cả. Năm phút, tựa vào tường hành lang nhà tôi. Chóng vánh đến mức còn không kịp lấy bao cao su.”
Chúa ơi. LẠY CHÚA. Tôi nghĩ mình đã nghe điều tệ hại nhất. Tôi biết Greg cuồng tín về tình dục an toàn đến thế nào. Ngay cả khi đã không gặp tôi cả tháng, đã lột phăng quần áo tôi ra rồi thì vẫn phải chờ anh tìm một chiếc bao cao su rồi mới tiếp tục được. Nhưng không phải với Jen. Không phải khi anh làm tình với Jen. Và...
“Đó là một sai lầm. Anh ấy sẽ giết tao mất. Anh ấy sẽ vứt bỏ tao và rồi sẽ giết tao,” giọng của Jen vang vang trong đầu tôi. “Đó là lí do vì sao cậu đã rất hoảng sợ về chuyện có bầu,” tôi tiếp tục “Cậu nghĩ đó là con của Greg
Jen gật đầu.
Phi vụ đùa vui của cô và Greg đã ngốn của tôi 180 bảng. Cô chẳng hề đề nghị trả lại tôi tiền xét nghiệm thai hay đặt lại vé tàu. Cô cũng chẳng thèm cảm ơn tôi vì đã che giấu cho cô trước bố mẹ tôi. Không phải tôi cần hay muốn cô cảm ơn. Chỉ là sự thật. Sự thật. Cô chẳng nhẽ như thế là một đòi hỏi quá đáng với người bạn thân nhất ư?
“Ngày mà tôi kể với cậu rằng Greg đã tán tỉnh tôi là ngày Matt nói là họ đã uống với nhau và Greg đã thú nhận là anh ấy nghĩ cậu thật gợi cảm. Nên tôi kể với cậu về chuyện kia. Tôi biết cậu sẽ hỏi Greg và anh ta sẽ nhớ là tôi có thể tung hê cuộc đời của anh ta đến đâu nếu còn lảng vảng quanh cậu.”
Tôi phải hỏi lần nữa, “Cậu điên rồi à?”
“Amber.” Jen có thể hét to đến mức hầu hết bọn trẻ con đều giật mình túm chặt lấy tay bố mẹ. “Cậu có vẻ ngoài gợi cảm nhờ bộ ngực của cậu. Bây giờ hãy tưởng tượng là nhờ khuôn mặt của cậu đi. Cậu không hiểu làm một người xinh đẹp là thế nào đâu. Bọn con gái ghét tôi, bọn con trai thì không muốn tôi. Tôi muốn, dù chỉ một lần trong đời, có được những gì cậu có. Tôi chỉ muốn được một lần Greg nhìn tôi với ánh mắt trìu mến như thế.”
Những gì Jen vừa nói thật chua xót, cay nghiệt. Đồ chó cái hỗn xược.
Đồ chó cái hỗn xược đã phạm phải một lỗi tôi không thể dung thứ. Cô đã gọi tôi là đồ xấu xí. “Cậu không hiểu làm một người xinh đẹp là thế nào đâu.” Tôi không bao giờ tin là chuyện này có thể được mang ra để nói thẳng tưng giữa tôi và Jen. Không phải là chuyện bị gọi là xấu xí, khốn nạn thật - tôi thà bị gọi là xấu xí còn hơn đần độn - nhưng vấn đề là ai nói câu đó.
Khi bạn thân nhất của bạn không thể giả vờ là bạn xinh đẹp thì chả có lí do gì cô ta lại có thể là bạn thân nhất của bạn được. Bạn thân nhất để làm gì nếu không thể nâng đỡ cho lòng tự ái của bạn chứ? Tất nhiên, cô ta có thể nói với bạn nếu như màu son đó làm bạn nhìn thật rẻ tiền chứ không sang trọng như kiểu bạn muốn, hoặc là nếu bạn có dính một ít rau cải ở kẽ răng, hoặc cái gã đó chỉ đang giỡn chơi với bạn. Thực ra cũng không quá tệ nếu cô ta ngủ với Greg vì thực sự cảm thấy có cảm tình với anh ấy, tôi cũng chẳng thích thú gì nhưng nếu thực sự cô ta thích anh thì tôi còn có cách mà hiểu được
Cô ta không nghĩ như tôi. Cô ta gọi tôi là béo, tôi cho qua. Cô ta nhét tôi vào những cuộc hẹn hò lố bịch, tôi cho qua. Cô ta lừa dối tôi. Cô ta điều khiển tôi. Cô ta còn định quyến rũ cả anh trai thân yêu của tôi.
Và giờ thì cô ta bảo tôi là đồ xấu xí. Và đó là điều duy nhất quá kinh khủng đến nỗi bạn không thể cho qua trước khi bị chôn vùi dưới cả núi những lời bình luận hỗn xược và ác ý. Trước khi bạn trở thành một kẻ đần độn nhất thế giới.
Một loạt những suy nghĩ về Jen chạy qua trong đầu tôi, như thể tôi đang lục tung cái tủ quần áo bừa bãi của mình. Những suy nghĩ tích cực bị tôi lôi ra và quăng xuống sàn nhà, xua đuổi những điều tốt đẹp vào trong một ngăn kín mít. Nào là “quan tâm.” Rồi là “sâu sắc”, “khích lệ”, “thân thiện”, “hoạt bát”, “thấu hiểu”, hấp dẫn”... tất cả, chất đống trong đầu tôi chờ được vứt bỏ.
Tôi đã hoàn thành việc cướp phá tủ quần áo tinh thần của mình, thanh lọc những gì về Jen cho đến khi chẳng còn một chút suy nghĩ nào dành cho cô ta. Tất cả đều đã được tống vào sọt rác. Khóa chặt. Khóa chặt cô ta và cuộc đời tươi đẹp của cô ta.
Jen kết thúc bài độc thoại của mình về sự bối rối và nỗi đau của một cô nàng tóc vàng hoe trong một thế giới xấu xa. “Vậy đấy, chẳng có gì giữa tôi và Greg cả.”
“Cậu thật sự không cảm thấy gì về anh ấy sao?” tôi hỏi.
“Chỉ là bạn bè. Tôi còn yêu Matt. Tôi hiểu là không nên nhưng tôi yêu anh ấy. Giá mà tôi đã không gây ra chuyện đó với anh ấy.”
Chẳng bận tâm gì về những điều cô ấy đã làm với tôi. Không một chút hối lỗi. Hoặc giá mà cô ấy đã không gây ra chuyện đó cho tôi. Bởi vì Jen hiểu là cô ta có thể làm bất kỳ chuyện gì mình thích với tôi và tôi sẽ vẫn luôn ở đó. Cô ta hiểu nỗi sợ bị bỏ rơi của tôi nghĩa là tôi sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện.
“Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn nếu cậu cho Matt thời gian.”
Khuôn mặt của Jen bừng sáng. “Cậu nghĩ vậy ư?” cô hăm hở hỏi lại.
“Tôi chắc chắn là thế. Nhìn xem, cậu nên đi thôi, lớp dạy thêm của cậu sắp bắt đầu rồi. Tôi sẽ gọi cậu sau.
“Ừ. Cả hai bọn mình đều chẳng còn ai nữa. Bọn mình ở với nhau thì hơn.”
“Tôi cũng nghĩ thế.”
Tôi nhìn Jen lần cuối. Mái tóc vàng hoe cắt ngắn, khuôn mặt xương xương, cơ thể gầy gò quá đỗi. Rồi tôi bước đi. Mọi chuyện đã chấm dứt với Jenna Leigh Hartman. Tình bạn của chúng tôi đã kết thúc. Chúng tôi đã đến điểm dừng.
“cái chuyện nhặng xị sô-cô-la là sao đây? Hôm nào mang cho tôi một gói bim bim nhé”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...