Tôi mở cửa văn phòng SC của tờ Yorkshire Chủ nhật, và trong một khoảnh khắc, nghĩ đến khuôn mặt cau có của nhân viên lễ tân, người đã biết tôi qua hàng ngàn lần tôi đến tìm Greg ở chỗ làm. Chắc ông ấy đã báo cho Greg là tôi đến vì tôi thấy hắn đứng dậy, rất từ tốn.
Nhưng hắn không đi ra cửa, mà nói lớn, “Xin mọi người tập trung một phút!”
Khoảng 20 người trong văn phòng ngừng lại, một số người đặt điện thoại xuống, số khác thì tạm dừng đánh máy, số khác nữa ngừng cuộc nói chuyện và nhìn anh.
“TÔI MUỐN MỌI NGƯỜI ĐỪNG HỎI XEM TÔI CÓ ỔN KHÔNG NỮA,” anh nói tiếp. “NGƯỜI PHỤ NỮ TÔI YÊU ĐÃ BỎ TÔI VÀ BẠN BÈ THÌ CĂM GHÉT TÔI. TÔI CHẮC MỘT VÀI NGƯỜI Ở ĐÂY NÓI RẰNG TÔI LÀ ĐỒ CẶN BÃ VÀ NHƯ THẾ LÀ ĐÁNG ĐỜI TÔI LẮM. VẬY NÊN, HÃY ĐỂ TÔI Y. TÔI CHỈ MUỐN TẬP TRUNG LÀM VIỆC. XIN CẢM ƠN.”
Trông Greg như một kẻ thất trận khi hắn ngồi phịch xuống ghế. Tôi suýt nữa quay gót đi. Tôi không muốn làm việc này. Nhưng chạy trốn, như cách nói của Eric, là việc tôi giỏi nhất. Và tôi phải ngừng kiểu sống này lại. Tôi bước về phía bàn của Greg, khuôn mặt lởm chởm râu của hắn ngẩng lên nhìn tôi.
“Em nghĩ mình nên nói chuyện,” tôi nói.
*
“Em đã nghe thấy phải không,” Greg nói khi đang ngoáy ngoáy thìa trong ly capuchinno đánh bông, liếm lớp bọt trên chiếc đó và rồi lại ngoáy ngoáy thìa tạo thêm nhiều vòng xoáy. Nó làm tôi nhói lên khi nhận ra rằng đó cũng là thói quen của mình. Nó làm tôi muốn cáu, thật là mt điều kỳ diệu khi ai đó còn muốn uống cà phê với tôi. Thật ra thì chẳng có ai từng uống cà phê với tôi nhiều hơn một lần.
“Vâng, em đã nghe thấy,” tôi trả lời, “em nghĩ anh nói về em.”
Mặt Greg thoáng một nét ngạc nhiên, rồi tổn thương, rồi khuôn mặt hắn thấp thoáng một nét cười nửa miệng. “Anh nghĩ là anh đáng bị như thế lắm. Đúng vậy, anh đã nói về em.”
“Anh vẫn hay làm một kẻ thua cuộc như thế à?”
“Không. Nhưng từ khi mất hết cả bạn bè và em cũng bỏ anh, thật khó để giữ mọi việc ổn thỏa.”
“Anh chưa làm lành với Matt à?”
“Matt có những vấn đề của cậu ấy. Và những vấn đề đó có nghĩa là cậu ấy sẽ không nói chuyện với anh, hay gặp anh hay trả lời email của anh. Còn em và Jen thì sao?”
“Em sẽ gặp cô ấy sau khi hết giờ học.”
“Anh đi cùng thì có phiền không? Lâu rồi anh không được xem hai con mèo cắn xé nhau.”
Tôi nhướng mày. “Mèo cắn xé nhau? Chắc là gợi cảm lắm nhỉ. Thế lúc hai người đàn ông đánh nhau thì gọi là gì?”
“Một trận đánh nhau, đương nhiên.”
“Không phải hai con chó gầm ghè nhau
Màu sắc trở lại khuôn mặt hắn, lớp quầng thâm dưới mắt chuyển sang màu xám khi hắn cười.
“Dù sao, em cũng không hiểu tại sao Matt lại mắng anh,” tôi nói. “Anh ta lừa dối vợ đã ba năm, và khi đi ‘công tác’ thì lừa dối Jen. Trong chúng ta, Matt là kẻ tệ nhất. Anh chỉ giữ kín bí mật của anh ta.” Và ngủ với bạn gái của anh ta nữa.
Greg đưa mắt nhìn tôi lạnh lùng và sắt đá như ánh mắt của Martha. Tôi không biết là hắn có thể nhìn như vậy. “Em muốn nói chuyện gì?”
“Anh nghĩ chuyện gì?” tôi lầm bầm. Thật khó khăn. Khó hơn tôi tưởng. Một phần con người tôi vẫn đang giận dữ, cảm thấy thật xuẩn ngốc và bị lừa dối và bị coi thường đến nỗi tôi muốn hất cả cốc trà của mình vào mặt hắn. Phần còn lại của tôi, phần mà Eric đã nhìn xuyên thấu, thì sẵn lòng làm bất kỳ điều gì để lại được ở bên Greg. Bất kỳ điều gì.
Tôi vẫn cảm thấy như vậy mỗi khi hắn bỏ đi. Bất cứ ai đã từng đi qua đời tôi. Tôi sợ phải trở lại cảm giác của một cô bé con nhìn thấy mẹ mình thu dọn đồ đạc để bỏ trốn. Của một cô bé con một ngày kia đi học và nhận ra bố mình đã biến mất. Tất cả đều sụp đổ. Phòng ngủ của Eric trước kia là phòng làm việc của bố và khi tôi về đã trống trơn. Đồ đạc của bố trong phòng ngủ cũng đã biến mất và ông không bao giờ quay trở lại nữa. Không bao giờ. Cũng không bao giờ giải thích vì sao ông lại bỏ đi. Ông chỉ đóng gói đồ đạc và không bao giờ quay lại. Mẹ bảo ông sống ở một nơi khác và đến đúng thời điểm, có thể tôi sẽ gặp lại ông. Tôi không muốn Greg cũng biến mất như vậy. Hoặc bất kỳ như nào khác. Nhưng...
“Nhìn em có vẻ ổn,” giọng hắn dịu lại. Có lẽ anh thấy là tôi đang sợ. “Rất ổn.”
“Em đến nhà Eric. Anh ấy kéo em đi dạo suốt và cho em uống loại whisky pha dược liệu và ăn các thức ăn bổ dưỡng.”
“Chắc anh ấy căm thù anh lắm,” Greg mỉm cười buồn bã.
Đương nhiên là không.
Nhưng đương nhiên là tôi cũng không nói ra. Tôi hít thật sâu, cố gắng tìm kiếm sức mạnh từ luồng không khí đang tràn vào cơ thể mình. Nguồn sức mạnh để tôi làm được việc này. “Tại sao lại là Jen?” tôi hỏi.
Greg đưa tay vc, nhìn trân trối vào cốc cà phê. “Có nhớ lần anh tỏ tình với em, anh nói rằng anh đã làm tình một cách rất khó khăn với một phụ nữ theo đuổi anh không?”
“Vì lòng thương hại?” tôi lặng người. “Đó là Jen?”
Greg gật đầu. “Đó là Jen.”
“Có phải đó là chuyện anh muốn nói với em cái đêm mà anh đập vỡ đồ trong nhà em?”
Greg gật đầu, tiếp tục trò chơi với cốc capucchinno của mình.
“Vậy là em đã đúng, anh đã làm tình với một con bò.”
Miệng hắn nở nụ cười nhưng đôi mắt vẫn u tối. Tôi không hiểu tại sao hắn lại không lăn ra cười vì chuyện này. Thật buồn cười và nó là sự thật. Nó buồn cười vì nó là sự thật.
“Hãy nói với em chuyện anh muốn kể đêm ở khách sạn đi.”
Greg lắc đầu, đưa tay lên che mặt. “Chuyện đó đã xa xôi quá rồi. Quá muộn rồi.”
“Kể cho em đi.”
“Anh không thấy để làm gì nữa.”
“Hãy kể cho em. Em đã quá giận dữ và tổn thương và sốc và điên khùng hôm đó. Nhưng bây giờ thì em muốn nghe.”
“Anh...”
“Hãy coi như mình đang ở trong phòng khách sạn. Em vừa đi dạo về và...” Tôi đi ra cửa tiệm cà phê và đứng lại nhìn anh. Tôi quay lại bàn. “Bây giờ anh nói, ‘Anh đã mong là em sẽ quay lại’, Và em nói, ‘Em không quay lại để nói chuyện, em chỉ muốn ngủ.’ Và rồi chúng ta vào giường, và anh nói...”
“Đó là trước khi có em. Ngay giây phút chuyện đó kết thúc, anh đã rất hối hận.”
“Anh không nên làm chuyện đó.”
“Anh biết, và từ khi chuyện đó xảy ra, chưa bao giờ anh thấy kinh khủng đến thế.”
Và rồi chúng tôi quay trở lại căn phòng khách sạn đó. Trời đã t, ánh trăng xuyên qua cửa sổ tràn ngập trong phòng một màu huyền ảo. vẫn còn một hố sâu giận dữ và choáng váng ngăn cách chúng tôi, “Tại sao anh lại làm thế?” tôi hỏi từ phía giường của mình, mặt vẫn quay về tủ quần áo.
Greg quay mặt lại phía tôi. “Cô ta làm cho anh cảm thấy mình đặc biệt.”
“Như thế nào?”
“Cô ta theo đuổi anh đã lâu, khi mới yêu Matt được khoảng một năm. Những khi chỉ có bọn anh với nhau, cô ấy đều tán tỉnh anh hoặc bảo rằng anh thật tuyệt và gợi cảm.”
“Không phải tất cả những phụ nữ đã ngủ với anh đều nói điều ấy sao?”
“Đúng, và anh vẫn luôn bảo Jen rằng đừng có ngốc nghếch thế hoặc lờ luôn đi. Nhưng, đêm đó, khi Jen gọi và bảo anh mang trả cho mấy cái CD và băng video, anh đã uống rất nhiều. Anh không nhớ nổi là mình đã uống bao nhiêu nữa nhưng anh biết là anh không muốn dừng. Nina vừa gọi điện. Lần ấy, cô ta không nói theo kiểu mọi khi ‘anh là thằng khốn’ mà nói những điều thật kinh khủng nhưng anh biết đó là sự thật. Cô ấy nói anh luôn cô độc, rằng không người phụ nữ nào anh yêu sẽ ở lại bên anh vì anh không biết yêu ai cả.”
“Sao không gọi em? Anh vẫn gọi em vì những việc thế này cơ mà.”
“Anh đã cố. Anh đã nhấc điện thoại lên định gọi em nhưng rồi lại thôi. Thật nhục nhã quá, anh chưa bao giờ thấy mình rẻ rúng như thế, kể cả sau khi Kristy bỏ anh. Và lúc đó anh yêu em, anh không thể kể cho em những điều này. Dù em không hề tin đi chăng nữa nhưng chúng vẫn ‘ở đó’, vẫn sẽ lơ lửng đâu đó trong đầu em. Như kiểu em chỉ tin anh nửa vời.
“Khi đến nhà Jen thì anh đã gần như không chịu đựng thêm được nữa. Anh lại uống tiếp và cô ta lại giở trò như mọi khi: chạm vào anh, ca tụng anh. Anh nhắc Jen và cũng tự nhắc mình về Matt. Cô ta mặc chiếc váy này...
“Không phải anh viện lý do này kia đâu, anh hiểu, nhưng anh thấy ham muốn. Sau những gì Nina nói, anh muốn có một chút tình thân. Anh biết là anh không nên đáp lại Jen nên đã đứng dậy. Ra đến cửa, Jen bảo anh hôn cô ta. Anh hôn vào cổ Jen. Và cô ta hôn lại anh thật sự. Bọn anh ngã nhào vào nhau và bản năng anh cứ thế tiếp tục.”
Tôi thực sự vừa muốn vừa không muốn phải nghe những chuyện này. Tôi phải nghe vì sự minh m của mình để không tưởng tượng ra những thứ tệ hại hơn như những nụ hôn đam mê, ánh sáng êm dịu, tiếng nhạc saxophone... nhưng tôi không muốn nghe vì đó là người yêu và bạn thân nhất của tôi. “Anh làm tình với cô ấy trên giường của Matt và Jen?”
“Đó không phải là làm tình. Chỉ là tình dục thôi. Chỉ là tình dục. Nhanh và vô nghĩa. Có thể với bất kỳ ai, nhưng đó lại là Jen.”
Tôi dịch vào giữa giường và nhìn anh.
“Ngay giây phút chuyện này kết thúc, anh biết mình đã làm một điều kinh khủng. Đó chính là những gì Nina đã nói. Anh là một kẻ có linh hồn đồi bại. Anh nhớ là đã xin lỗi Jen và nói chuyện này sẽ không bao giờ lặp lại. Và Jen bảo bọn anh sẽ nói về chuyện này trên giường.”
Vậy là họ đã ở trọn đêm với nhau?! Cơ thể mềm mại của cô ta tựa sát vào anh, lắng nghe nhịp đập của trái tim anh và cô ta ngủ thiếp đi, bàn tay anh vuốt ve những lọn tóc vàng hoe của cô ta. Có lẽ anh còn kể chuyện cổ tích cho cô ta nữa.
“Cô ta muốn bọn anh về giường vì có lẽ như thế có vẻ chính thức hơn. Như kiểu bọn anh có thích nhau. Nhưng anh bảo rằng không, và anh bắt Jen hứa sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa. Rằng bọn anh hãy giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh về nhà và đập tan phòng mình. Nếu không, chắc anh sẽ lái xe đâm thẳng vào tường mất.”
“Jen chắc không thú vị lắm. Anh ngủ với nó rồi chạy mất.”
“Chuyện đó không dễ dàng đâu, nhất là khi anh biết những gì Matt đang làm. Nhưng rồi, cô ta biết anh là người thế nào. Anh là một thằng khốn. Cô ta đã nói điều đó bao nhiêu lần những năm qua? Cô ta phải biết là chuyện ngủ với anh sẽ kết thúc bằng một cuộc chạy trốn.”
“Sao anh không kể cho em những chuyện này?” tôi hỏi. “Anh kể cho em rằng Nina làm tình kém, anh gọi cho em từ đồn cảnh sát và khách sạn, vậy sao không kể cho em chuyện này?”
“Bởi vì nếu thế em sẽ không cho anh cơ hội nào nữa. Chúng ta sẽ không thể đến với nhau.”
“Anh không biết điều đó.”
“Có, anh biết. Em sẽ không cho anh lại gần em nếu em nghĩ anh tán tỉnh Jen, ngay cả khi.
“Anh đã chờ đến khi em biết mọi chuyện. Chờ Jen kể lại cho em và chờ toàn bộ thế giới của mình sẽ tan tành ngay trước mắt. Mỗi lần em gặp Jen hay nói chuyện với cô ta, anh đều mong em sẽ biết sự thật. Đó là lỗi lầm kinh khủng nhất của đời anh và anh luôn luôn hối hận về chuyện đó.”
Tôi không nói gì.
“Amber, anh yêu em. Anh chưa nói câu này với bất kỳ phụ nữ nào 5 năm nay rồi. Anh yêu em, anh không muốn mất em.”
Đây là câu nói làm tôi tan chảy. Làm tôi nức nở với Greg rằng tôi yêu anh, rằng anh không mất tôi vì bây giờ anh đã giải thích tất cả.
Nhạc nổi lên, máy cận cảnh vào những ngón tay đang đan lại của chúng tôi, cắt góc gần vào đôi mắt chan chứa nước của chúng tôi. Rồi chuyển sang cảnh mặt trời mọc: thế gian bừng sáng, và bạn hiểu là mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa. Cuối cùng thì tình yêu sẽ chiến thắng...
Tôi không phải đang ở trong bộ phim khốn kiếp đó.
Nếu tôi học được điều gì thì đó là tôi không phải đang đóng phim.
“Điều gì khiến anh nghĩ rằng anh chưa mất em?” tôi hỏi. “Điều gì khiến anh nghĩ rằng mỗi lần nhìn thấy anh, em sẽ không thấy cảnh anh đang làm tình với bạn thân nhất của em? Hoặc nghe anh dối trá khi em gần như đã tìm ra tất cả?” Mọi chuyện đã hết rồi. Tôi nghĩ mình đang nói với anh ta mọi chuyện đã kết thúc. Dù tôi không thể tự kiểm chứng lại thật ra mình thế nào vì tôi không thể. Tôi chưa từng nói chuyện kiểu này với một người đàn ông. Một người mà tôi quan tâm. Eric nói đúng. Tôi không bao giờ làm được việc này. Mọi người bỏ đi, tôi bỏ đi. Tôi chưa bao giờ tranh cãi như thế này.
“Điều gì làm anh nghĩ rằng em sẽ không tự hỏi liệu anh có đang so sánh em với cô ta?”
“Chuyện này không phải thế.”
“Nhưng làm sao em biết được đây? Em vẫn tự hỏi liệu có phải anh đến với em chỉ vì kiểu một giải thưởng an ủi. Nếu tất cả những gì anh muốn là Jen và em chỉ là một thứ giải trí nhất thời.”
“Anh không bao giờ muốn Jen.”
“Anh thể hiện điều đó theo cách thật buồn cười quá.”
Tôi luôn có một khả năng sáng suốt khác thường khi sắp sửa kết thúc một mối quan hệ. Tôi có thể nhìn thấy trước kết quả, tôi có thể nói cách mọi người nói, những lời mọi người kể hay không kể. Tôi có thể cảm nhận được nó đang đến nên tôi không bận lòng trả lại những thông điệp nửa vời, không tìm sự khuây khỏa trong những email kiểu bạn bè. Và một khi ai đó phải bước ra khỏi cánh cửa, mong chờ hoặc nhượng bộ, tôi sẽ chạy trống trước khi chuyện đó có thể xảy ra, tôi sẽ không quay lại. Tôi sẽ không gặp gỡ và không diễn văn chia tay dài dòng. Nhưng nó có vẻ không ổn.
Greg cười, trầm và thô, như Mutley. Nhưng giọng cười của Greg không hài hước gì, chỉ là một âm thanh. Ánh trăng hắt vào mắt anh và chúng trở nên lấp lánh.
Anh đang khóc. Không phải cười mà là khóc. Anh hiểu. Anh hiểu tôi định nói gì. Ngay cả khi tôi không nói, anh cũng hiểu là mọi chuyện đã kết thúc.
Greg đưa tay lên ôm mặt và rơi tự do. Tôi biết anh đang giằng xé với lòng tự trọng và kiêu hãnh của mình, biết chúng đã bị tước bỏ khi anh khóc. Anh đã mất mọi thứ. Bạn thân nhất của mình, Jen. Và, nếu như anh đã từng tin như thế, người phụ nữ anh yêu.
Bất kể anh đã làm gì, anh cũng đang bị tổn thương. Và tôi không thể nghe ai đó rằng tôi thích chia tay và không làm gì cả. Tôi không thể nghe ai nói rằng tôi không hiểu chia tay là gì và không làm gì cả. Tôi dịch sang bên kia giường, choàng tay ôm lấy anh, vuốt ve mái tóc của anh và dỗ anh.
*
Căn phòng dần dần sáng lên. Bóng tối đã lùi xa nhường chỗ cho ánh sáng ban ngày. Căn phòng khách sạn tan biến và chúng tôi lại đang ở tiệm cà phê, chiếc giường biến thành chiếc bàn chúng tôi đang ngồi. Greg vùi đầu vào ngực tôi và ôm lấy tôi. Tôi cũng ôm anh và vuốt ve mái tóc anh. “Thôi nào,” tôi thì thầm, “để em đưa anh về nhà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...