“ Sau đây là chương trình điểm tin thời sự đặc biệt: Rạng sáng hôm nay, ngày 16/1, lực lượng đặc biệt CZ07 đã thành công triệt phá đường dây buôn lậu vũ khí và ma túy dưới dạng dược phẩm do tên trùm Ma Blendo cầm đầu. Có thể nói rằng sự kiện lần này chính là chiến công vĩ đại nhất trong lịch sử của lực lượng an ninh quốc gia. Sau thời gian ba năm ròng rã tiến hành điều tra, thu thập thông tin tình báo, giám sát và theo dõi chặt chẽ, các chiến sĩ thuộc lực lượng đặc biệt CZ07 đã giăng thiên la địa võng, tung một mẻ lưới bắt trọn tên Ma Blendo cùng tất cả đồng bọn cũng như đối tác làm ăn của chúng, tịch thu số lượng vũ khí đạn dược khổng lồ cùng hai trăm kiện hàng ma túy tinh khiết dưới dạng những loại dược phẩm chờ tung ra thị trường … “
“ Títttttt ….! “
“ Thiếu tá Diệp, thiếu tá Tần, thiếu tá Sở và thiếu tá Tống, các cô có hài lòng với những lời khen ngợi như thế này không? “ – Cảnh ti trưởng cục an ninh quốc gia Bành Quốc Hưng nhấn vào chiếc điều khiển mini trên tay tắt màn hình TV, ông xoay chiếc ghế dựa hướng người về chiếc bàn làm việc rồi đưa mắt nhìn Diệp Doanh, Tần Ngọc, Sở Vân và Tống Đình, nhàn nhạt cất tiếng nói.
“ Báo cáo cảnh trưởng, bốn người chúng tôi sau khi hoàn thành nhiệm vụ được cấp trên phân công ở lại hiện trường vừa tiến hành công tác thu dọn vừa hỗ trợ các đồng đội vận chuyển số vũ khí và ma túy về trụ sở chính để tiến hành làm thủ tục thống kê giám định. Chúng tôi không hề tiết lộ cho cánh phóng viên tin tức tại hiện trường bất cứ thông tin nào về kế hoạch tác chiến hay lực lượng được bố trí chịu trách nhiệm tác chiến! “ – Sở Vân đứng thẳng lưng, cặp mắt sáng rực nhìn thẳng vào mắt của vị Cảnh ti họ Bành, nghiêm túc lên tiếng đính chính.
“ Tôi biết cả bốn người các cô đều là những nhân tài được tuyển chọn kỹ lưỡng, đặc cách để tiếp nhận đào tạo và huấn luyện trở thành những chiến sĩ thuộc lực lượng đặc biệt cấp quốc gia. Tôi cũng không phải là cấp trên trực tiếp phân công và hướng dẫn của các cô. Nhưng theo những gì bên bộ phận an ninh và tình báo cung cấp, chiến công lần này cả bốn người các cô đều đóng góp một phần không nhỏ. Nếu không nhờ vào những tin tức tình báo quan trọng của bốn người nội gián tham gia trực tiếp vào toàn bộ quy trình sản xuất ma túy, thu mua và chế tạo vũ khí, về đối tác làm ăn cũng như quá trình vận chuyển, thậm chí vạch ra cả kế hoạch tác chiến tường tận chi tiết cung cấp cho tổng bộ, thì toàn bộ lực lượng an ninh quốc gia sẽ không thể nào thuận lợi kết thúc vụ trọng án. Các cô có thể tự hào nhận hết những lời khen ngợi kia cũng không có gì lạ! “ – Cảnh ti trưởng Bành Quốc Hưng trên mặt không chút biểu cảm, nhàn nhạt lên tiếng tiếp tục cuộc nói chuyện.
“ Đó là nghĩa vụ và trách nhiệm của những người chiến sĩ như chúng tôi, được cống hiến cho tổ quốc và phục vụ cho nhân dân đó là vinh hạnh của chúng tôi. Tôi nghĩ những lời khen tặng đó là dành cho cả một tập thể, một tổ chức chứ không phải dành riêng cho bất cứ cá nhân hay một đơn vị nào cả. “ – Tần Ngọc nở nụ cười xã giao, lịch sự đáp lời.
“ … Cũng không còn sớm nữa, tôi phải trở về trụ sở chuẩn bị bài phỏng vấn. Các cô ở lại đây hoàn thành bản báo cáo chi tiết toàn bộ quá trình phá vụ trọng án này từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc. Làm xong không cần gửi báo cáo qua mail cho sếp Cam của các cô mà cứ gửi trực tiếp qua mail cho tôi thì mới được xét duyệt là đã chính thức hoàn thành nhiệm vụ! “ – Bành Quốc Hưng nở nụ cười nhạt rồi trở người đứng dậy vừa thu dọn những xấp hồ sơ trên mặt bàn để vào chiếc cặp da của ông ta, vừa cất tiếng nói.
“ Yes,Sir! “ – Tần Ngọc, Diệp Doanh, Sở Vân và Tống Đình đứng nghiêm đồng thanh lên tiếng.
Vị Cảnh ti trưởng xoay người bước ra đến cánh cửa chính của ngôi nhà mới quay đầu lại, đưa mắt nhìn bốn người Tần Ngọc, Diệp Doanh, Sở Vân và Tống Đình trầm giọng lên tiếng nói:
“ … Tạm biệt! Chúc các cô có một kỳ nghỉ phép vui vẻ. “
“ Thank you, Sir! “ – Tần Ngọc, Diệp Doanh, Sở Vân và Tống Đình đứng nghiêm trang, đưa tay chào Bành Quốc Hưng theo nghi thức trong quân đội, cả bốn cô đưa mắt nhìn theo bóng lưng của vị cảnh ti trưởng cho đến khi ông ta bước ra khỏi cửa. Cánh cửa vừa được đóng lại vang lên một tiếng “ Cạch! “, bốn cô gái mới buông tay xuống sau đó thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm.
“ Rõ ràng ông ta cố tình gây khó dễ cho bọn mình mà, không phải sao?! Ông ta cũng thừa biết vụ trọng án này từ lúc mới bắt đầu nhận được thông tin tình báo cho đến khi tác chiến thành công phải mất hết ba năm rưỡi cơ mà! Suốt khoảng thời gian đó, bốn đứa mình đã gởi về cho tổng bộ không biết bao nhiêu bản báo cáo tường trình rồi?! Bắt bốn đứa mình ngồi ở đây viết báo cáo chi tiết từ lúc khởi đầu cho đến khi kết thúc không phải là việc làm vừa vô ích vừa lãng phí thời gian hay sao? “ – Tống Đình vừa kéo chiếc ghế dựa ngồi vào chiếc bàn làm việc, vừa chau mày tỏ vẻ khó chịu, bất mãn lên tiếng nói.
“ Điều quan trọng nhất là bản báo cáo chi tiết vụ trọng án kéo dài trong ba năm rưỡi chỉ được phép viết xong trong thời gian một ngày! Bây giờ là 0 giờ, chúng ta còn đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ để hoàn thành bản báo cáo này đó! “ – Diệp Doanh nở nụ cười khổ, nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên tay rồi lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.
“ Cấp trên đã ra chỉ thị, phận làm cấp dưới như chúng ta chỉ có thể thi hành mà thôi! Các cậu nhanh chóng lên dây cót tinh thần, bật laptop lên, chúng ta bắt đầu viết báo cáo! “ – Tần Ngọc mỉm cười, nửa thật nửa đùa nói to.
“ Cậu vẫn chưa liên lạc được với sếp Cam sao? “ – Tống Đình lướt mắt nhìn chiếc điện thoại trên tay Sở Vân rồi đưa mắt nhìn khuôn mặt mang biểu cảm ngưng trọng của cô, nhẹ giọng hỏi.
“ Uhm! Suốt cả ngày hôm nay mình gọi vào số điện thoại cá nhân của sếp nhưng tổng đài cứ báo thuê bao đang tạm khóa. Khuya hôm qua sếp Cam vẫn còn dùng số điện thoại này để liên lạc và ra chỉ thị hành động cho chúng ta kia mà? “ – Sở Vân nhíu chặt hai hàng mi, cả khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ bất an lo lắng.
“ Gruuuuu … Gruuuu … “
Chiếc điện thoại của Diệp Doanh đang đặt trên bàn bất ngờ rung lên nhè nhẹ, thu hút toàn bộ ánh mắt của bốn cô gái trẻ. Diệp Doanh đưa mắt nhìn đồng bọn của mình ra hiệu cho các cô giữ yên lặng, cô nhấn vào nút mở loa ngoài rồi mới chậm rãi nhận cuộc gọi đến từ một số điện thoại hoàn toàn xa lạ.
“ Alo! “
“ Doanh Doanh! “ – một giọng nam trầm ấm thân thiết vang lên, trong màn đêm yên tĩnh, cả bốn cô gái trẻ có thể cảm nhận được hơi thở đứt quãng vì kiệt sức của người cấp trên đáng kính.
“ Cả bốn người các cô tắt hết thiết bị di động rồi lập tức rời khỏi địa điểm mình đang tập trung! Nhanh lên! Không có nhiều thời gian đâu! … Túttttt.... Túttttt.... “
“ Sếp Cam! Sếp Cam!... Alo... alo! “
“ Rầm! “
Diệp Doanh chưa kịp tắt tín hiệu từ chiếc điện thoại đang cầm trên tay còn Tống Đình, Sở Vân và Tần Ngọc chỉ kịp đưa mắt nhìn nhau chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời khỏi căn nhà cấp bốn bị bỏ hoang cũng chính là địa điểm tập trung do vị cảnh ti trưởng họ Bành sắp đặt thì đã nghe âm thanh phá cửa để ập vào trong nhà chát chúa vang lên.
“ Đoàng... Đoàng... Đoànggggg... “
“ Đoàng... Đoàng... Đoàngggg... “
Trước mắt cả bốn cô gái trẻ chỉ là những đốm lửa lóe lên trên nòng của những khẩu súng quân dụng hiện đại; là những bộ đồng phục của đại đội Hắc Long lừng lẫy mà các cô vừa mới được cộng tác vào rạng sáng ngày hôm qua; là những khuôn mặt được bịt kín cùng ánh mắt âm u tàn nhẫn... bên tai là những tiếng súng đinh tai nhức óc... xung quanh là một mảng đỏ rực của máu tươi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...