Sở Ái


Chu Tân Hạc lịch sự trả lời: “Quên giới thiệu, cô ấy là….”
“Chị Bội Bội!” Trương Mị Khanh đột nhiên đi tới, cắt ngang lời Chu Tân Hạc, “Anh Hoắc tìm anh khắp nơi đấy.”
Bạch liên hoa này chắc chắn là cố ý!
Quan Ánh nhịn cơn tức, hận không thể túm tóc Trương Mị Khanh.

Nhẫn nhịn.
Hoắc Tinh Dã đi tới, kỳ quái liếc mắt nhìn Trương Mị Khanh một cái.

Sao người phụ nữ này biết anh đang tìm người vậy? Hoắc Tinh Dã chướng mắt nhìn Trương Mị Khanh, không đáp lời cô ta, nhìn Quan Ánh cười: “Ánh ngoan, cho anh mượn chú của em vài phút nhé.”
“Ánh ngoan” là biệt danh mà bạn bè của Chu Tân Hạc đặt cho Quan Ánh, tất cả mọi người đều biết bản tính của Quan Ánh, nhưng cô rất biết giả bộ ngoan ngoãn ở trước mặt Chu Tân Hạc, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Chẳng qua tất cả mọi người chỉ nghĩ đứa trẻ này sẽ dỗ cho các bác các chú vui vẻ, không ngờ…
Về phần một “trưởng bối” như Chu Tân Hạc lại kết hôn với Quan Ánh, Hoắc Tinh Dã đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.

Advertisement
Quan Ánh muốn nói không cho mượn, cô còn chưa dùng đâu đấy.

Hoắc Tinh Dã cười: “Thế nào? Không nỡ à?” Năm ấy Quan Ánh mười ba tuổi được Chu Tân Hạc đưa về nhà, dù cô đã là một cô gái lớn duyên dáng yêu kiều thì ở trong mắt Hoắc Tinh Dã, cô cũng chỉ như một đứa trẻ bình thường vậy: “Không nói gì coi như em đồng ý nhé.

A Tân, ra đây nói chuyện đi.”
“Đợi đã.” Chu Tân Hạc gọi phục vụ mang ghế dựa đến, nói với Quan Ánh: “Ngồi đây đợi chú.”
Quan Ánh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”
Nhìn thấy vẻ mặt của cô như vậy, Hoắc Tinh Dã chậc chậc hai tiếng, nghiêng đầu nói nhỏ với Chu Tân Hạc: “Ở trước mặt mẹ tôi cũng như thế, cực kỳ ngoan ngoãn, mẹ tôi gặp ai cũng khen, bé con nhà anh đúng là đồ hai mặt.”
Quan Ánh tai thính, vừa nghe xong, liền muốn giật tóc Hoắc Tinh Dã.

Đúng lúc Chu Tân Hạc quay đầu lại nhìn cô, Quan Ánh thu lại vẻ kiêu căng, đàng hoàng ngồi xuống.

Một lát sau: “Ánh Ánh, cháu đến khi nào thế?” Chu Niệm Niệm mặc bộ lễ phục mát mẻ gợi cảm, kéo cơ thể mệt mỏi bổ nhào lại đây: “Mệt quá đi, để cô ngồi một chút.” Cô ấy thoải mái nheo mắt lại: “Ôi, sao cháu lại có ghế ngồi vậy?”
Quan Ánh không vui, mím môi đáp: “Chú nhỏ đưa ạ.”
Chu Niệm Niệm ghen tị nói: “Anh cả tốt với cháu thật đấy, cô mang giày cao gót đứng hết hai tiếng đồng hồ mà cũng không thấy anh ấy đếm xỉa gì tới cô.”
Quan Ánh không tập trung, ánh mắt như đối diện với kẻ thù.

Phát hiện ra sự khác thường của cô, Chu Niệm Niệm sáp lại: “Sao vậy?”

Vẻ mặt Quan Ánh đề phòng: “Ban nãy bạch liên hoa ngắt lời chú nhỏ công khai quan hệ.”
Chu Niệm Niệm căn bản là hỏi sai: “Hai người có quan hệ gì?”
Quan Ánh tự tin nói: ”Đương nhiên là quan hệ vợ chồng rồi!”
Chu Niệm Niệm cảm thấy khả năng Tân Hạc công khai quan hệ là rất thấp, trong mắt anh cả, Quan Ánh cũng giống cô ấy, mãi là một cô gái nhỏ chưa lớn.
Nhưng cô ấy vẫn phối hợp mắng một câu: “Quá đáng thật!”
Quan Ánh lập tức gật đầu, như là tìm được bạn tri kỷ vậy, còn kể lai cho cô ấy: “Chú nhỏ vừa mới nói “Cô ấy là”, còn chưa nói “vợ tôi” thì bạch liên hoa Trương Mị Khanh đã đi tới rồi!”
“Quá đê tiện!” Chu Niệm Niệm không dám giội gáo nước lạnh cho Quan Ánh.

Nếu như không bị cắt ngang, thì chưa chắc anh cả sẽ giới thiệu thế nào đâu.

Không cần nói đến nguyên nhân kết hôn, chỉ riêng chuyện vợ chồng bọn họ kết hôn được một năm mà vẫn ở riêng thì đã nói lên hết rồi.

Quan Ánh phân tích theo lý lẽ: “Chắc chắn là cô ta sợ chú nhỏ thừa nhận quan hệ, như thế cô ta sẽ không thể cướp người với cháu nữa.

Qúa xấu xa.

Hơn nữa cô ta lắm mồm như vậy, thế mà lại chưa từng nói ra chuyện cháu và chú kết hôn bí mật.”
Bản thân Quan Ánh cũng lặng lẽ mở tài khoản đăng mấy lần “scandal” của mình với Chu Tân Hạc trong nhóm, đều bị Trương Mị Khanh nhảy ra “bác bỏ tin đồn”.

“Chắc là cô ta nghĩ cháu không dám dạy cho cô ta một bài học.” Quan Ánh nhớ đến lại cảm thấy tức.

“Đồ ti tiện đúng là xảo quyệt.”
“Đúng vậy!”
“Rồi sẽ có ngày vả vào mặt cô ta! Vả mạnh!”
“Vả mạnh!”
Cả hai cô gái có cùng chung một kẻ thù.

Mắng một hồi, Chu Niệm Niệm làm ra vẻ thoải mái: “Quên đi quên đi, trên đời này không có bức tường nào không thấm nước cả, sớm hay muộn gì cũng sẽ biết, đến lúc đó để anh cả tự mình đi nói đi, tiên nữ nhỏ của chúng ta phải dè dặt một chút.”
Thực ra trong lòng Quan Ánh biết rất rõ, Chu Tân Hạc không thể nào công khai chuyện kết hôn, cũng không có tình yêu nam nữ với cô, chỉ là cô không cam lòng thua bởi Trương Mị Khanh nên mạnh miệng phát tiết một chút.

Chu Niệm Niệm sợ cô buồn nên mới nói những lời này an ủi cô.
Lúc nóng nảy không phải là thời điểm thích hợp để nói đạo lý, có một người đứng bên mình phụ họa như vậy, Quan Ánh mắng xong thì tâm trạng cũng tốt hơn nhiều rồi.

Cô kéo cánh tay Chu Niệm Niệm: “Cô nhỏ, cô tốt với cháu thật đó, đợi đến khi cô già rồi cháu sẽ chăm sóc cô.”

“Cảm ơn cháu.” Chu Niệm Niệm vui mừng: “Cô cũng chỉ lớn hơn cháu có ba tuổi thôi, không cần khách khí như vậy.”
“Hì hì.”
Chuyện không vui ban nãy thoáng chốc đã bị vứt ra sau đầu.
Chu Niệm Niệm: “Đúng rồi, gần đây con cún Chu Thần Thao có quấn cháu nữa không?”
“Quấn chứ.” Quan Ánh nói xong vội đổi giọng: “Không phải quấn, anh hai phát hiện ra một vùng đất mới, gọi điện thoại mấy lần nói muốn đưa cháu đi xem.”
“Nhưng cháu đừng bao giờ đi một mình ra ngoài với anh ấy!”
“Tại sao ạ?”
Chu Niệm Niệm nói nghiêm túc: “Vốn dĩ quan hệ của hai người đã mập mờ, cháu muốn đi cùng anh ấy, thì anh cả sẽ càng không công khai.” Nếu như bên cạnh Quan Ánh không có người đàn ông nào khác, nói không chừng vài năm nữa có thể bắt cóc anh cả, làm giả thành thật, hái dưa[1].

Nếu Quan Ánh bị hiểu lầm là đã có người mình thích, có khi anh cả sẽ ly hôn với con bé, cho con bé của hồi môn rồi gả nó ra ngoài.

[1] Hái dưa: xuất phát từ từ lóng dưa trong tiếng Trung, tức là tin đồn chưa được xác thực, hái dưa tức là dưa đã chín, tin đồn đó là thật, cái này ai đu Cbiz sẽ biết nè:33 Ở đây ý Chu Niệm Niệm là QA và CTH sẽ thành một đôi vợ chồng thật sự.
Bị chính tay người trong lòng bóp chết tình yêu kín đáo nhiều năm như vậy, ngẫm lại thật tàn nhẫn.

Quan Ánh nghe lời khuyên, ngoan ngoãn gật đầu: “Không đi, cháu không đi nữa.” Xem ra phải giữ khoảng cách với anh hai rồi.

“Nhưng mà Ánh Ánh, dưa hái xanh không ngọt, cháu suy nghĩ cho thật kỹ, thừa dịp bây giờ không nhiều người biết rõ, ly hôn cũng không có ảnh hưởng lớn tới cháu.”
Quan Ánh đi đến khu tự phục vụ, cầm một đĩa dưa hấu đã, cười thoải mái: “Cháu chỉ thích dưa không ngọt.”
Cô chọc một miếng bỏ vào miệng.

Ngọt quá, không ăn nữa.

———
Buổi tối tắm rửa xong, Quan Ánh nới lỏng dây áo ngủ, để lộ bờ vai cùng xương quai xanh vô cùng tự nhiên.

Cô dùng sữa bò để tắm, cho nên trên người có mùi hương của sữa, không giống sữa bò bình thường hay uống, có chút hương trái cây cùng hương thơm ngòn ngọt, nghe nói mùi hương này có thể khơi dậy cảm xúc của đàn ông.

Bởi vì sẽ không có người thợ săn nào từ chối một con mồi đầy đủ sắc hương.

Nghe thấy phanh xe ngoài cổng, Quan Ánh thoắng cái ngã xuống ghế sô pha.

Cô đã luyện tập tư thế nằm nghiêng này rất nhiều, chắc chắn là vừa đẹp vừa tự nhiên.


Quan Ánh vén váy lên một chút, vừa vặn che được đùi, nói lộ không lộ, nói không lộ nhưng lại khiến người ra suy nghĩ xa xôi.

Quan Ánh nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, nhịp tim chợt tăng nhanh.

Cạnh sô pha lún xuống, lòng cô nảy lên, Quan Ánh thấp tha thấp thỏm, sợ lông mi rung động bán đứng cô.

“Ánh Ánh?” Giọng Chu Tân Hạc rất nhẹ: “Về phòng ngủ đi.”
Quan Ánh không đáp lại, yên lặng chờ Chu Tân Hạc bế cô trở về phòng.

Hương thơm mát lạnh ập vào mũi như mong đợi, tim Quan Ánh đập càng nhanh, khi Chu Tân Hạc cúi người xuống, Quan Ánh thiếu chút nữa đã không khống chế được khóe miệng đang cười nhếch lên.

Cái ôm trong mong đợi không hề đến, Chu Tân Hạc đắp chăn lên người cô.

Quan Ánh: …
Thừa dịp Chu Tân Hạc còn chưa đi xa, cô đã mở mắt ra, hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu nũng nịu như mèo con duỗi cái eo lười biếng dễ thương.

Cô làm ra động tĩnh lớn như vậy, Chu Tân Hạc không thể nào không nghe thấy, hiển nhiên là quay đầu lại.

Quan Ánh khép hai đầu gối lại, bày ra dáng ngồi loli, chớp chớp mắt, ngây thơ nói: “Ơ? Chú về từ khi nào vậy?”
Dáng ngồi này đúng lúc lộ ra bắp đùi non mịn của cô.
Nhưng ánh mắt Chu Tân Hạc chỉ dừng trên khuôn mặt cô: “Ngủ rồi à?”
Quan Ánh tỉnh bơ: “Vâng.”
Chu Tân Hạc cười như không cười: “Trên đường chú thấy xe của Niệm Niệm.”
Quan Ánh đang định nói tiếp, bỗng nhận ra trong lời của Chu Tân Hạc có ý gì đó.

Nếu Chu Niệm Niệm ở đây thì Quan Ánh chắc chắn sẽ không tắm rửa đi ngủ, thời gian tính ra không hợp, cô tắm rửa cộng thêm việc ngủ không quá ba mươi phút.

Ngày thường Quan Ánh mất đến nửa tiếng đồng hồ chỉ để tắm, mà lúc này lại đang ngủ, vậy tốc độ ngủ của cô có thể nói là đếm bằng giây.

Bị vạch trần, Quan Ánh chơi xấu: “Cháu giả bộ ngủ không phải là muốn thu hút sự chú ý của chú hay sao.”
Cô thừa nhận quá thản nhiên, Chu Tân Hạc nhướng mày không thể nhận ra rồi hạ xuống.
Quan Ánh: “Lần này về chú cũng không để ý đến cháu.” Cô ấm ức: “Ai không biết còn tưởng chú đã có bạn gái ở nước ngoài rồi đấy.”
Chu Tân Hạc quay lại, ngồi xuống cạnh Quan Ánh.

Ghế sô pha lõm xuống dính vào chân Quan Ánh, miếng vải nhỏ giống như mang theo nhiệt độ cơ thể của người đàn ông bên cạnh, dẫn nhiệt sang người cô, không ngừng đốt cháy da thịt cô.

Quan Ánh thấp thỏm nuốt nước miếng.
Bả vai chợt mát lạnh, là tay của người đàn ông bên cạnh.


Quan Ánh cúi đầu xuống, mắt liếc trộm anh, những ngón tay mảnh khảnh của Chu Tân Hạc vén dây váy lên vai, nhẹ nhàng kéo lại.

Quan Ánh: “…”
Cái anh vén không phải là dây vái, mà là tim gan phèo phổi của cô!
Thế này ai mà chống lại được!
Chu Tân Hạc ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh: “Mặc ít thế này à?”
“Nóng.” Quan Ánh thật sự rất nóng, cả người đều khô nóng hết lên.

Thiết bị sưởi trong nhà được Quan Ánh chỉnh lên rất cao, Chu Tân Hạc cởi áo khoác âu phục ra, tùy tiện ném lên tay vịn ghế sô pha, quay đầu lại trả lời câu hỏi của Quan Ánh: “Không có bạn gái.

Chú có nghĩa vụ phải hết lòng với cuộc hôn nhân này, không thể ngoại tình… Ánh Ánh, cháu cũng vậy.”
Quan Ánh bị giọng nói lạnh lùng của anh làm cho hơi hưng phấn.

Nghiêm túc như vậy, chắc chắn anh cũng để ý đến chuyện bị cô hiểu lầm.

Tâm tình Quan Ánh phút chốc vui vẻ, có tự tin, sống lưng cũng thẳng lên: “Cháu biết rồi, cháu cũng sẽ không ngoại tình đâu.“ Giọng cô nhẹ nhàng.

Ánh mắt Chu Tân Hạc rơi vào làn váy của Quan Ánh.

Không phải anh đang nhìn chân cô, mà là vì lớp vải ren trên váy gợi lên ký ức của anh.

Khi Quan Ánh học lớp 11, Chu Tân Hạc đã đi mua đồ ngủ với cô, cô gái nhỏ yêu cái đẹp nên đã chọn một chiếc váy ngủ mỏng tang không phù hợp với lứa tuổi của mình trong dịp Tết, vừa về đã mặc vào, kết quả hôm đó Chu Tân Hạc có việc gấp phải ra sân bay, người mà Quan Ánh nhìn thấy ở phòng khách chính là Trương Thành Miểu.

Từ đó về sau, Quan Ánh đã trở thành đối tượng quấy rối của Trương Thành Miểu.

Chu Tân Hạc: “Đi thay đi.”
Giọng anh rất trầm, Quan Ánh biết rõ còn cố hỏi: “Chú không thích sao?”
Chu Tân Hạc thu hồi ánh mắt, mím môi im lặng rồi trả lời: “Ngắn quá.”
Ngắn là được rồi, ngắn mới có thể khiến anh phát hiện ra đôi chân dài của cô! Quan Ánh ngồi bất động: “Đúng rồi chú nhỏ, cháu muốn tham gia cuộc thi thời trang.”
“Không được”
Chu Tân Hạc nghiêng đầu nhìn sang, chạm vào mắt cô, tim Quan Ánh đập loạn xạ: “Sao… sao vậy ạ?”
“Thi đấu cạnh tranh rất quyết liệt, cường độ công việc cao, sức khỏe của cháu không thích hợp.”
“Nhưng mà…”
“Nghe lời.” Chu Tân Hạc vỗ vỗ đầu Quan Ánh, đôi mắt màu đen ấm áp làm say lòng người, lại nhìn thoáng qua chiếc váy mỏng manh của cô: “Về phòng ngủ đi.”
Quan Ánh dường như bị ánh mắt lúc nãy của anh cướp mất hồn vậy, làm sao có thể ngủ được: “Cháu không buồn ngủ.”
Chu Tân Hạc thấp giọng nói: “Vậy về phòng chờ chú.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận