Toby và Con đang ở trong bếp. Toby đang nhồi những miếng pho mát Hy Lạp to tướng vào trong các miếng lườn gà tươi và Con bọc chúng trong những lát thịt hun khói Parma mỏng dính. Trong lò nướng là một khay khoai tây bi và tỏi, tưới đẫm dầu ô liu và đã được rắc hạt thông cùng lá hương thảo. Những nhánh súp lơ xanh đã chễm chệ trong khay hấp trên chiếc chảo lòng sâu, còn trong tủ lạnh đã sẵn sàng một lọ pa tê cá ngừ tự làm. Họ sẽ ăn pa tê với những chiếc bánh mì nhân hạt bí và hạt hướng dương mà Toby đã nướng dành riêng cho họ buổi chiều nay.
Con không thể tin được là Toby lại hiểu biết nhiều như thế về món ăn. Làm sao mà anh có thể biết được, ví dụ như, người ta có thể nướng nguyên củ tỏi như thế trong lò? Và rằng người ta có thể bổ đôi miếng lườn gà tươi, nhồi vào chúng bất cứ thứ gì bạn muốn, rồi bọc kín chúng lại với những lát thịt hun khói mỏng như một lớp màng? Anh làm như thể mọi thứ thật sự giản đơn, nhưng đối với Con, những gì cậu và Toby làm tối nay cảm giác như là phép lạ.
“Cám ơn anh,” cậu nói với Toby. “Cám ơn anh vì tất cả.” Và rồi, hoàn toàn không định trước, cậu thấy mình ôm lấy Toby. Không phải là một cái ôm gì chặt, mà giống như một cái vỗ vai. Cậu ngạc nhiên thấy bên dưới lớp quần áo, Toby có thân hình rắn chắc, đặc biệt là đối với một người trông như thể sắp bị gió thổi bay.
“Rất vui được giúp cậu. Thật hay vì có một lý do chính đáng, cậu biết đấy, để nấu một bữa ăn ra trò. Nếu chỉ nấu cho mình tôi thì chẳng bõ công. Dù sao - tôi hy vọng là hai người sẽ có một buổi tối tuyệt vời. Và các bạn sẽ không bị làm phiền đâu. Tôi tình cờ được biết rằng tối nay Joanne đi chơi và tôi không nghĩ là Ruby sẽ ở nhà, vào một ngày thứ Sáu.”
Toby đi lên gác và Con rửa tay thật sạch sẽ với nước sát trùng. Cậu vô cùng cẩn thận với vấn đề vệ sinh. Cái ý nghĩ cậu có thể tình cờ đầu độc Daisy và khiến cô phải nhập viện vì cậu khiến cho cậu cảm thấy phát ốm.
Cậu xem giờ. Đã bảy giờ hai lăm phút. Cậu nghe thấy tiếng cửa ra vào và nhảy dựng lên. Rồi cậu cố gắng điều hòa hơi thở, hy vọng rằng dù đó là ai thì người ấy cũng sẽ lo việc của họ và không tự hỏi vì sao có tiếng nhạc trong phòng ăn và có mùi lá hương thảo nướng từ trong bếp bay ra.
Tiếng chân người đi qua hành lang về phía nhà bếp và rồi dừng lại. Cửa chầm chậm mở ra và Ruby hiện ra. Con thở hắt ra.
“Cái khỉ gì...?” Ruby nhìn quanh gian phòng được chiếu sáng mờ với vẻ ngạc nhiên. “Cái khỉ gì diễn ra ở đây thế?”
Con thở dài. “Chỉ là một bữa tối,” cậu trả lời.
“Cho ai?”
“Cho tôi,” cậu nói, “và một người bạn.”
“Ê, một người bạn?” Cô nhếch mép và kéo một chiếc ghế ra.
Con thở dài. “Phải. Một người bạn ở chỗ làm.”
Cô ngồi xuống và lôi một bao thuốc lá từ trong túi xách ra.
“Không!” cậu nói. “Đừng.”
“Đừng gì?”
“Đừng hút thuốc ở trong này. Sự thực là, đừng hút thuốc ở bất kỳ chỗ nào trong nhà đêm nay.”
“Ơ... xin lỗi, cái gì nhỉ?”
“Bạn tôi. Cô ấy không được khỏe. Cô ấy có vấn đề với phổi, một căn bệnh. Vậy xin cô đừng hút thuốc.”
“Ồ, Chúa tôi, phải chăng tôi đã bước vào một thế giới song song kỳ quặc nào đó? Nhạc cũ đáng sợ, ánh nến, và những bạn gái bị ốm.”
“Chỉ đừng hút thuốc, thế thôi. Làm ơn.”
Ruby gật đầu một lần, lạnh nhạt, và bỏ bao thuốc vào trong túi xách. “Vì cậu thôi đấy. Và chỉ một lần thôi. Vậy - ai là người con gái may mắn đấy?”
“Cô ấy chẳng là ai. Chỉ là một cô gái.” Cậu nhìn chiếc đồng hồ ở ti vi nháy chuyển từ 7:29 sang 7:30. “Này nhé, Ruby,” cậu bảo, “không phải tôi có ý gì hay đại loại thế, nhưng một phút nữa cô ấy sẽ đến đây và tôi đã làm ra vẻ là tối nay ngôi nhà được dành riêng cho chúng tôi. Vì vậy...”
“Cậu muốn tôi biến phải không?”
“Vâng, ờ. Vâng.”
Cô thở dài và đứng lên. “Cũng phải thôi,” cô nói, “cũng phải thôi. Nhưng đừng có mong là tôi sẽ nhốt mình trong buồng cả đêm, nhé?”
Cô cầm túi lên và đi ra khỏi phòng. “Cô ta có bệnh gì cơ, cô gái ấy? Hen hay là gì?”
“Vâng,” Con gật đầu. “Cô ấy bị hen.” Và chuông cửa reo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...