Số 31 Đường Giấc Mơ

Con lôi cuốn sách giới thiệu bóng bẩy ra khỏi phong bì, và lật giở các trang để xem một cách nôn nóng, ghi nhận trong chớp mắt các hình ảnh. Bầu trời xanh thẳm, những cây cọ, bãi biển màu kem mịn màng. Nhưng đây không phải là một cuốn sách giới thiệu về du lịch. Đây là cuốn sách giới thiệu về Trường Đào Tạo Bay Right Path ở Durban, Nam Phi. Con ngắm nhìn những chàng trai tóc húi cao, áo sơ mi với cầu vai trắng lóa, ngồi trong những khoang lái nhỏ bé gắn hàng ngàn nút bấm, đèn tín hiệu, núm điều khiển và cần gạt, cảm giác hào hứng của cậu dâng trào. Rồi, trước khi người ta kịp hỏi cậu đang xem cái gì đó, cậu cất quyển sách giới thiệu vào phong bì và đi lên tầng tám.

Ban thời trang Vogue trông cũng như mọi văn phòng thông thường khác, ở đó có những dãy bàn làm việc với máy tính, máy in và thùng đựng rác. Ở đó có trần giả gắn đèn neon, tiếng máy fax và điện thoại reo không ngớt. Trông nó giống một phòng làm việc thông thường nhưng nó lại chẳng thông thường chút nào.

Con phần nào rất hứng thú với thời điểm trong ngày khi cậu được gọi đi đẩy xe ở ban thời trang Vogue, nhưng cũng phần nào sợ hãi giờ phút ấy. Cậu thích được ngắm nhìn các cô gái, mảnh dẻ như ngó sen, mỏng manh như làn khói với những bộ quần áo nghiêm trang và làn da hoàn hảo. Cậu thích cái lối họ ngồi sau bàn làm việc, đôi chân mảnh mai vắt chéo lên nhau, gõ gõ những ngón tay nuột nà lên bàn phím. Cậu thích những đôi giày đế bằng mũi nhọn của họ, những thứ phụ kiện thời trang lạ mắt, khăn quàng, nhẫn và áo khoác len, trông khác hẳn những cô gái mà cậu quen ở nhà. Và cậu thích lối nói chuyện của họ, cái giọng khàn khàn ám khói thuốc Marlboro Light và những ngữ nghĩa đặc biệt mà họ đem đến cho những ngôn từ tầm thường. Đối với cậu, họ như hiện ra từ những giấc mơ - nửa rõ nét, nửa mờ ảo, không hẳn người trần mắt thịt. Họ làm cậu phấn khích. Và họ khiến cậu mờ nhạt hơn. Cậu bực mình vì họ tồn tại độc lập hoàn toàn với cậu. Cậu tổn thương vì cậu có thể di chuyển qua chỗ họ với chiếc xe đẩy, mà như không hiện hữu, ngay cả với những cô xấu nhất. Họ đưa cho cậu các bưu kiện và thư từ. Họ hỏi cậu những câu hỏi ngốc nghếch về thời gian và cước phí. Họ chỉ giao dịch với cậu qua một mẩu giấy mà thôi.

Trong thế giới của cậu, bên ngoài những cánh cổng hào nhoáng của tòa nhà Condé Nast, Con cũng là một tay chơi. Cậu tụ tập với đám bạn trong quán rượu vào tối thứ Sáu, và con gái, những đứa con gái xinh xẻo, vây lấy cậu, liếc nhìn cậu, ước ao được cậu để ý đến. Còn ở đây, cậu chỉ là một thằng phát thư.


Một trong những cô gái mảnh dẻ ấy đang tiến lại phía cậu, tay cầm một cái túi Jiffy màu trắng cỡ lớn. Cô có mớ tóc vàng mỏng manh, như giấy Xuyến Chỉ, và làn da mịn màng, nhợt nhạt. Cô mặc một áo khoác bằng da lộn, chiết eo, màu bánh quy, viền lông to bản, bên ngoài một chiếc áo ren. Cô có đôi mắt xanh thẳm. Con chưa bao giờ gặp cô.

“Ừm,” cô mở lời, đưa cho cậu cái phong bì, “phải chuyển cái này qua đường thư bảo đảm. Liệu thứ Sáu người ta có nhận được không?”

Con cầm lấy bưu phẩm từ tay cô và kiểm tra. Gửi cho ai đó ở Nam London, “Được, không vấn đề.”

“Tuyệt quá.” Cô đáp. Và sau đó, như có phép màu, cô mỉm cười. Không phải một nụ cười mà thường thường mấy cô gái được giáo dục chu đáo này dành cho cậu, không phải là một cử động cơ mặt đã được tập luyện để cái miệng nhếch lên, mà là một nụ cười rạng rỡ như mặt trời thực sự. “Cám ơn anh,” cô nói, vẫn mỉm cười, “Xin lỗi... anh tên gì nhỉ?”

Con cảm thấy sự kinh ngạc dấy lên bên trong cậu chuyển thành sự ửng hồng trên má. Cậu lưỡng lự một giây, không chắc chắn về câu trả lời cho câu hỏi ấy, “Connor,” rồi cậu cũng nói ra. “Con.”

“Con,” cô gái nhắc lại, hơi nghiêng đầu qua một bên. “Em tên là Daisy.”

Daisy, cậu nghĩ. Hoàn hảo quá. Trông cô quả giống như vậy. Một bông hoa không màu mè, giản dị, bé nhỏ và đẹp đẽ. “Tên thật đẹp,” cậu nói, cảm thấy sự nóng bừng ngượng nghịu đã dịu đi.


“Cám ơn anh,” cô gái lại mỉm cười. Hàm răng của cô không đều lắm, nhưng trắng bóng. “Các chị của em tên là Camelia và Mimosa. Chắc hẳn em đã là một đứa trẻ sơ sinh rất tầm thường.”

Con cười vang. Cậu để ý thấy cô gái ngồi bên chiếc bàn làm việc gần cậu nhất ngước nhìn lên vì âm thanh tiếng cười của cậu. Khuôn mặt cô ghi lại một sự kiện mà cô không hiểu rõ lắm. Rồi cô ta quay đi.

Daisy nói, “Hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của em. Em phụ trách công văn giấy tờ nên chắc anh sẽ còn bị em làm phiền nhiều về mấy thứ đó.”

Con lắc đầu. “Có gì đâu.”


“Thế thì tốt,” cô đáp. Và rồi cô quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Con thả cái túi giấy Jiffy màu trắng vào trong xe đẩy, đẩy xe về phía cửa ở đằng xa. Khi cậu đi qua bàn làm việc của Daisy, cô ngẩng lên nhìn cậu và cười. Cô thì thầm nói “Tạm biệt” và vẫy tay với cậu. Cậu cũng vẫy tay đáp lại, trái tim nhảy nhót trong lồng ngực y như một chú cá hồi.

Khi cánh cửa khép lại phía sau lưng và cậu còn lại một mình trong hành lang bên ngoài, Con thở hắt ra và đứng dựa vào tường. Cậu cố gắng giải mã những gì đang diễn ra trong mớ hỗn độn những thông điệp giữa trái tim và bộ óc, nhưng chẳng có kết quả gì. Cậu có một cảm giác kỳ quặc là một điều gì đó rất có ý nghĩa vừa diễn ra, rằng cuộc đời của cậu vừa tới một bước ngoặt, rằng bỗng dưng cậu đứng trước những chọn lựa. Và tất cả chỉ bởi một cô gái xinh đẹp tên là Daisy đã mỉm cười với cậu.

Con đứng thẳng người lên khi nghe thấy tín hiệu thang máy, và nhanh chóng đẩy xe về phía ban điểm tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui