Sau khi Dis đi ra khỏi thư phòng, trực tiếp đi xuống cầu thang tới lầu một, trong góc, một con lông vàng lớn đang ngủ.
Nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, lông vàng mở mắt ra, nhìn thoáng qua, lại khép lại.
Dis đi tới trước mặt lông vàng, cầm lấy dây kéo của nó, Lông vàng đứng dậy, hất người hai cái, tựa hồ có chút nghi hoặc cùng khó hiểu, nhưng nó theo bản năng không dám phản kháng Dis, bị Dis kéo ra khỏi phòng khách, cũng đi ra khỏi sân nhà.
Mưa vẫn còn rời;Nhưng ở cửa có một người đàn ông tinh xảo mặc âu phục màu rượu đỏ, khi Dis đi ra, hắn đem ô che qua.
Chiếc ô được chọn này không phải rất lớn, chỉ có thể nói rất vừa vặn, bởi vì nó có thể hoàn toàn che khuất Dis, lại tất nhiên sẽ ướt nửa bả vai của mình.
Ở cửa, có một chiếc Santland phiên bản giới hạn.
Hộ tống Dis đến bên ngoài sân, Alfred mở cửa, và khi Dis đi vào, hắn ta thu hồi ô và ngồi vào buồng lái.
"Nghĩa trang gỗ sồi ở khu Đông.
""Vâng, lão gia.
"Alfred khởi động xe.
Không lâu đâu.
Đã tới khu nghĩa trang gỗ sồi.
Ngôi mộ này được thỏa thuận hợp tác với gia đình Inmerais, trên cơ bản khách hàng của gia đình Inmerais nếu lựa chọn thổ táng, đều sẽ được an trí đến nơi này.
Trước cổng nghĩa trang, Alfred xuống xe trước, cầm ô lên, rồi mở cửa cho Dis.
Sau khi Dis xuống xe, Alfred đưa chiếc ô cho Dis.
"Cùng nhau vào đi.
" Dis nói.
“Thích hợp sao, lão gia?”"Vài ngày nữa, ta cần ngươi có thể đem những gì bản thân nhìn thấy và nghe được tối nay cho hắn biết.
""Được, lão gia.
""Để cho ngươi đêm nay lừa hắn lái xe tới đây, đã là rất làm khó ngươi rồi, mà ta, làm ông nội của hắn, nhìn ngươi giấu diếm hắn làm việc, kỳ thật ta cũng sẽ không vui vẻ, cho dù việc này là do ta.
Bất quá, chỉ cần nói đây là ý của ta, hắn có thể lý giải, mà sau này ngươi cũng không lặp lại hành động như thế này nữa, thì sẽ không ảnh hưởng đến việc ngày sau có hình ảnh ngươi trên bích họa.
”".
.
.
" Alfred.
Ham muốn được lên bích họa của ta rõ ràng đến thế sao?Dis đi về phía nghĩa trang, và Alfred che ô đi theo sau.
Cuối cùng,Dis dừng lại trước bia mộ của ông Hoffen.
Alfred có chút nghi hoặc nhìn lướt qua bia mộ, vào đêm khuya mưa gió, lão gia nhớ tới người bạn cũ đã qua đời sao?Dis vẫy tay về phía sau,Alfred thấm ý, cầm ô lùi lại vài bước.
Mà Dis mất đi sự che chở của chiếc ô, mưa cũng không rơi trên người hắn, mà là vòng qua hắn.
Ngay lúc này,Từng đường vân màu đen từ dưới chân Dis khuếch trương ra ngoài, sau đó, lại tập thể tiến vào dưới bia mộ của Hoffen tiên sinh.
“Lấy mệnh Trật Tự —— hứa ngươi thức tỉnh!”Alfred đứng phía sau nhìn thấy một màn này, ngược lại không cảm thấy có chút ngạc nhiên nào, chỉ cảm thấy có chút thú vị.
Nhà người khác khi nhớ người bạn đã qua đời, chỉ có thể nhìn vật nhớ người, nhưng lão gia nhà mình, lại có thể gọi bạn mình lên.
Trong bùn đất dưới bia mộ truyền đến một trận thanh âm nghiền nát, lập tức tầng đất bắt đầu nứt ra, sau đó lồi lên, lồi đến một mức độ nhất định, bắt đầu vỡ vụn, sau đó lại được nước mưa rửa sạch trượt xuống.
Đầu của Hoffen tiên sinh đã lộ ra trên mặt đất, hắn nhìn bốn phía trước, rồi lại rất để ý tới trên mặt mình khắp nơi đều là bùn đất, không khỏi oán giận nói:"Dis, ngươi không thể đánh thức ta vào buổi tối đẹp trời sao?"Alfred ném ô, chủ động tiến lên và đưa ông Hoffen ra khỏi đất.
Ông hHoffen bắt đầu động đậy cơ thể của mình:"Sau khi chết, thân thể này thật sự là không có biện pháp hoạt động tự nhiên, thật cứng ngắc, cũng rất khó khăn.
"Nói xong,Hoffen tiên sinh lại sờ sờ mặt mình:"Trời ạ, Mary rốt cuộc bôi lên mặt ta bao nhiêu tầng sáp, nước mưa cùng bùn đất đều không rửa sạch được!"Ông Hoffen nhìn quần áo của mình một lần nữa:"Tiểu tử Mason kia không tệ, quần áo này hẳn là rất đắt tiền, lúc ta còn sống cũng không nỡ mua để mặc a.
"Ông Hoffen lảo đảo hai bước, đi tới trước người Alfred, đưa lưng về phía Alfred, nói:"Này, ngươi giúp ta lấy đinh cố định trên đầu xuống, ta cứ thắc mắc tại sao lại có cảm giác lúc nói chuyện khóe miệng không khép được, thì ra Mary gắn đinh cố định cơ mặt cho ta.
""Được.
" Alfred đã giúp đinh cố định xuống.
Sau đó, khuôn mặt cũ của ông Hoffen, trực tiếp sụp đổ:"tTa có chút hối hận vì đã tháo đinh ra, thì ra làn da căng mọng đối với một người già mà nói, nhất là đối với một người đã chết mà nói, lại quan trọng như vậy.
"Ông Hoffen vặn vẹo cổ,"Nhưng dường như cũng không quan trọng, bởi vì ta cũng đã chết.
Bây giờ mặc dù ta cảm thấy vẫn còn là ta, nhưng kỳ thực cũng không phải là ta nữa, chỉ là một giữ lại hầu hết những kỷ niệm của ta khiến ta nhầm lẫn mình vẫn là mình.
”Cuối cùng,Kết thúc việc thức tỉnh khởi động, Hoffen tiên sinh nhìn về phía Dis vẫn đứng ở phía trước mưa nhưng một chút cũng không ướt:"A, Dis, ngươi thật sự không biết xấu hổ!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...