Gâu!"Nó thật đáng yêu." Yonice nhìn con lông vàng dưới thân nói.Sau khi ông Hoffen qua đời, lông vàng này tự nhiên có được hộ khẩu thường trú ở gia đình Inmerais."Đúng vậy, nó rất đáng yêu." Karen đặt một khối xúc xích cắt gọn đặt trên đĩa và đưa nó cho Yonice, "Ngươi có thể cho nó ăn, sau đó đưa ra một ít mệnh lệnh cho nó."“Thật sự có thể sao?” Yonice nhận lấy đĩa, "Để ta thử xem.”"Ngồi xuống."Lông vàng ngồi xuống."Bắt tay."Lông vàng giơ tay lên;"Đổi tay khác."Lông vàng nâng tay kia lên.Yonice cho nó hai miếng xúc xích, lông vàng cao hứng ăn xuống, thè lưỡi ra, lộ ra nụ cười ấm áp."Nó thực sự rất thông minh." Yonice nói với Karen."Con mèo đen nhà chúng ta thông minh hơn, ngươi cho nó ăn, nó còn có thể làm đề số học trước mặt ngươi.""Thật sao?" Yonice không dám tin."Đơn giản là cộng trừ nhân chia, nó có thể dùng số lần kêu để cho ngươi biết đáp án."“Lợi hại như vậy sao?”"Cho nên ta mới chuyên môn nấu cho nó ăn, a, nó hiện tại ở đâu ta, đợi lát nữa nó xuất hiện, ngươi có thể lấy cá khô để nó biểu diễn cho ngươi.""Được, ta rất chờ mong."Yonice ngẩng đầu lên, nói: "Mẹ ta rất khẩn trương, giống như còn khẩn trương hơn của ta, từ tối hôm qua sau khi nhìn thấy cái kẹp sách kia, mẹ ta giống như có chút.
.
.
khác thường.Bất quá ta nói với bà ấy, ông nội của ngươi là một người rất dễ ở chung, dù sao, một người ông nguyện ý mang theo cháu mình tới ao bắt cá trích, làm sao có thể đáng sợ đây?”"Đúng vậy, ngươi nói không sai, ta tin tưởng lúc này bọn họ đang ngồi đối mặt uống trà, tán gẫu rất vui vẻ.""Ừm.""Đúng rồi, Yonice, ở nhà ngươi có nuối thú cưng không?""kKhông có, ta từng muốn nuôi một con mèo, nhưng cha ta nói không được, ta đi cầu ông nội, ông nội cũng nói không cho phép.""A, tại sao?""Bởi vì mèo ở nhà ta có địa vị không giống như bình thường, trong nhà có không ít tượng đồng mèo còn có tranh mèo đã có niên đại, hình như là có quan hệ với một vị tổ tiên của ta, nuôi mèo ở nhà ta có nghĩa là không tôn kính với tổ tiên.""A, là như vậy a, có đôi khi nuôi vài động vật nhỏ cũng rất tốt, có thể giải tỏa căng thẳng, còn có thể cùng chúng nó nói chuyện."Tỉ như ta cực kỳ thích trêu chọc con mèo đen nhà ta, mỗi khi ta nhìn thấy nó tức giận đến bĩu môi, ta liền cảm thấy rất thú vị.Còn có cảnh khi nó vừa ăn cá quế sóc vừa uống cà phê, nó cảm thấy mình rất thanh lịch, kỳ thật ngu xuẩn đến mức không thể miêu tả."Đúng vậy, thế nhưng ở trang trại ngựa ta đã nuôi tám con ngựa, bọn chúng rất ngoan, lúc hoàng hôn, ta rất thích dắt chúng nó đi dạo bên bờ sông.""Hình ảnh kia khẳng định rất đẹp."Được rồi, đây chính là thú cưng mà tiểu tỷ tỷ nhà phú quý nuôi sao?"Đúng vậy, bởi vì đất nơi đó không được phép khai thác, được bảo tồn rất tốt, cảnh sắc rất đẹp và tự nhiên.""Không, ta đang nói người." Karen nhìn Yonice, "Ta có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó, bộ dạng của ngươi trong trang phục cưỡi ngựa.”"kKaren, có một chuyện ta vẫn rất muốn hỏi ngươi, ngươi có thể lựa chọn lừa gạt ta.""A?" karen mỉm cười, "Ngươi hỏi đi."Yonice vươn một ngón tay, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Karen:"Trước kia, ngươi thật sự chưa từng yêu đương sao?""Không có."Đây không phải là nói dối, hai đời rồi, thật sự chưa từng có, kiếp trước hắn vì sự nghiệp mà dốc sức, căn bản không để ý đến chuyện này, tuy rằng từng có mấy đoạn mập mờ, nhưng cuối cùng đều bởi vì nguyên nhân công việc mà chết yểu.Đời này tựa hồ vì bồi thường bản thân, cho nên an bài cho mình một thứ mang tính chất phong kiến tội ác lạc hậu vô đạo đức.
.
.An bài hôn nhân.Yonice chớp chớp mắt, hỏi:"Nhưng vì sao ta luôn cảm thấy, ngươi rất hiểu về chuyện tình yêu a."Karen mở miệng ra,Đem ngón tay Yonice đặt ở trước mặt mình ngậm lấy."Ừm.
.
."Yonice phát ra một tiếng ngâm nhẹ, theo bản năng muốn rút ra, lại bị Karen bắt lấy cổ tay.Một lúc lâu sau,Karen mới mở miệng ra, bảo cô thu ngón tay lại."Khi gặp phải người khác phái mà mình thích, nếu như còn không biết làm thế nào để theo đuổi, vậy nhân loại cũng không có khả năng sinh sôi nảy nở đến hôm nay, mà là đã sớm diệt sạch, không phải sao?Đó là một loại bản năng.”Yonice bĩu môi.Karen cảm thấy, người phụ nữ "Ellen", khi làm động tác này, sẽ rất đáng yêu, có thể, thực sự là do di truyền.Đưa tay ra, ôm vai cô, cho cô một chút lực lùi về phía sau, mà thân thể của Yonice cũng theo đó, dưới "cự lực" "áp bức",Mất thăng bằng,Dựa lưng vào vai Karen.Dù sao trong nhà cũng chỉ có năm người.Hai người "đàm phán thân thiện" trên tầng ba,Một người ở tầng trệt nhìn cổng,Tầng hai chỉ có hai người bọn họ, không sợ bị quấy rầy."Ngươi sẽ trở về Wien với ta chứ?" Yonice hỏi."Sẽ."Dis đã an bài đến bước này, hắn đã không còn lựa chọn nào khác, thậm chí ngay cả hai dị ma dưới tay mình cũng đã chuẩn bị đóng gói hành lý xử lý sản nghiệp.Kỳ thật Dis từng tự hỏi mình, muốn bình thản ở phòng tang lễ nhà Inmerais sống cả đời sao?Trải qua đêm đó, Karen không ngần ngại chọn từ chối.Nếu ta chưa từng nhìn thấy nó, ta có thể sẽ chọn sống một cuộc sống yên tĩnh, nhưng ta đã nhìn thấy nó."Vậy chúng ta có thể cùng nhau cưỡi ngựa bên bờ sông lúc hoàng hôn." Ngón tay Yonice nhẹ nhàng quấn quanh ngọn tóc của mình, "Ta cảm thấy hình ảnh này rất tốt.”"Đúng vậy, ta cũng cho rằng như vậy."Yonice hơi ngẩng đầu, nhìn Karen, hỏi:"Karen, ngươi sẽ không cảm thấy ủy khuất sao?".
.
.
.
.
..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...