Editer: KellySon9
-Lương Trạch: Này, cô nói xem, nếu như cô gọi điện thoại cho một người, người đó lại mãi không chịu tiếp điện thoại, thì là vì sao?
-Tạ Kim Yến: Không muốn tiếp chứ sao.
-Lương Trạch: Tôi không cho là như vậy!
-Tạ Kim Yến: Vậy cậu cảm thấy là vì sao?
-Lương Trạch: Tôi cảm thấy có thể là điện thoại của cậu ấy bị hư rồi.
-Tạ Kim Yến: Ờ.
-Lương Trạch: Cũng có thể là do mỗi lần tôi gọi điện thoại thì đều trùng hợp lúc cậu ấy có việc.
-Tạ Kim Yến: Ờ.
-Lương Trạch: Cũng có khả năng cậu ấy làm mất điện thoại rồi, đúng không.
-Tạ Kim Yến: Đúng.
-Lương Trạch: Được rồi. Bây giờ chúng ta có một cái kết quả đã biết, đó là không tiếp điện thoại.
-Tạ Kim Yến: Móa...Có phải cậu say rồi không?
-Lương Trạch: Tôi sao có thể say được...! Cô có thể nghe tôi nói hết không!
-Tạ Kim Yến: Có thể.
-Lương Trạch: Đã biết kết quả là không tiếp. Đúng không?
-Tạ Kim Yến: Đúng.
-Lương Trạch: Lý do có khả năng, tôi vừa tổng kết ra ba cái, đúng không?
-Tạ Kim Yến: Phải.
-Lương Trạch: Nhưng mà, còn có một điều kiện tiên quyết mà tôi còn chưa nói!
-Tạ Kim Yến: Vậy cậu nói đi.
-Lương Trạch: Trước khi đã biết kết quả này, có phát sinh một việc, cậu ấy có nói một câu với tôi, muốn chúng tôi xem như chưa từng quen biết nhau...
-Tạ Kim Yến: Thế thì không muốn tiếp điện thoại là phải rồi!
-Lương Trạch: Thế nhưng tôi nghĩ không ra!
-Tạ Kim Yến: Cậu có chỗ nào nghĩ không ra?
-Lương Trạch: Cậu ấy không tiếp cũng không tắt máy!
-Tạ Kim Yến:...Vì sao cậu không nói cái vấn đề này cho tôi biết sớm chứ?
-Lương Trạch: Hở?
-Tạ Kim Yến: Nói từ sớm thì tôi đã không phải ngồi nghe cậu nói nhiều như vậy rồi, người ta căn bản là đã đem số của cậu bỏ vào danh sách từ chối nhận cuộc gọi rồi.
-Lương Trạch: Là sao?
-Tạ Kim Yến: Điện thoại của cậu không có chức năng này?
-Lương Trạch: Chức năng gì?
-Tạ Kim Yến:... Tôi phục cậu rồi.
(Lấy điện thoại di động ra, kéo dãy số của Lương Trạch, bỏ vào danh sách từ chối nghe)
-Tạ Kim Yến: Gọi cho tôi.-Lương Trạch: Tự dưng gọi điện thoại di động cho cô để làm gì?
-Tạ Kim Yến: Gọi!
(Lương Trạch gọi mấy lần)
-Lương Trạch: Sao điện thoại di động của cô không kêu? Để chế độ im lặng rồi à?
-Tạ Kim Yến: Đó là do tôi đã từ chối cuộc gọi của cậu, cậu có gọi như thế nào đi nữa thì điện thoại của tôi cũng không kêu!
-Lương Trạch: Thì ra...Thật sự là như thế...
-Tạ Kim Yến: Sao?
-Lương Trạch: Trước khi gọi điện thoại tôi có đến nhà tìm cậu ấy rất nhiều lần, nhưng nhân viên đều nói cậu ấy không có nhà.
-Tạ Kim Yến:...Nhất định là cậu đã uống say rồi.
--------------
Từ trên xe của Tạ Kim Yến đi xuống, Lương Trạch liền nôn, ngay trên cầu thang ra vào của quán bar Triêu Dương, hoa hoa lệ lệ nôn tới mức rối tinh rối mù.
Bồi bàn dùng ánh mắt chán ghét nhìn cậu, chỉ hận không thể ném cậu vào trong đống đồ nôn kia để khiến cậu chết chìm.
Tạ Kim Yến không ngừng đưa khăn giấy cho Lương Trạch, cô còn lấy chai nước khoáng ở trong túi xách ra đưa cho cậu. Những người khác bắt đầu lục tục ngo ngoe tiến vào, lão Tần trước khi vào còn trêu chọc Tạ Kim Yến một câu: "Cái tên ngốc này không xài được rồi."
Tạ Kim Yến ngay lập tức đáp lễ: "Chằng lẽ lão hói như ông lại xài được?"
Lương Trạch nôn một lúc lâu mới dừng lại, Tạ Kim Yến đỡ cậu đi vào, sợ cậu bị ngã từ trên bậc thang xuống. Một đường kéo tên say rượu này vào đại sảnh, ném lên ghế sa lon, lúc này Tạ Kim Yến mới có thể rảnh rỗi chỉnh lại đầu óc rối loạn. Sớm biết cậu ta đã uống thành cái dạng này rồi thì đã không hưởng ứng với mọi người đi tăng 2.
Bởi vì không phải là cuối tuần, lại đã là hơn 3 giờ đêm, trong hành lang cũng lác đác không có mấy người.
Lương Trạch nằm vắt ngang trên ghế sa lon, mở mắt trừng lớn nhưng lại hoàn toàn không có hồn.
Tạ Kim Yến ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt kia, cô cũng không biết phải xử lý cậu ta ra sao.
Sách của Lương Trạch chính thức lên kệ vào ngày 1-5, bởi vì giai đoạn trước sắp xếp thiết kế tuyên truyền cái gì cũng làm rất tốt nên đến bây giờ mới đầu tháng 7, in ra 3 vạn quyển đều đã bán hết. Tuy Lương Trạch không hề phối hợp, nhưng tình hình vẫn như Tạ Kim Yến đã đoán trước, quyển sách này xuất hiện trên không ít các bảng xếp hạng. Nhận được rất nhiều lời khen ngợi hoa mỹ, 'Sách rất dễ đọc, đã rất nhiều năm không có một quyển sách đứng đắn như thế này rồi.'
Hôm nay có một buổi tiệc ăn mừng nhỏ, nhà xuất bản còn dự định cuối năm sẽ tái bản lần thứ nhất. Chủ yếu là do đợi kết quả giải thưởng 'Bách Hoa' và sự bão hòa của thị trường sách hạng hai. Quyển sách này làm mọi người đều rất vui vẻ, ngày đó Tôn chủ nhiệm còn ám chỉ Lương Trạch có muốn rèn sắt khi còn nóng mà tái bản luôn không, Lương Trạch lại nói, không muốn.Đúng vậy, tâm trạng Lương Trạch rất không tốt. Từ đó đến giờ vẫn một mực không tốt. Tạ Kim Yến cũng không biết là vì sao, mà ngay cả bình thường hai người nói chuyện gì Lương Trạch cũng đều lảng tránh. Nếu như không phải hôm nay cậu ta uống thành cái dạng đức hạnh này thì chỉ sợ cũng không thèm lên xe của cô.
Tạ Kim Yến không thể hiểu rốt cuộc Lương Trạch có cái lý do gì để buồn khổ, tuổi còn trẻ như vậy đã trở thành tác giả có số lượng sách bán chạy, chậc chậc, đáng lẽ đây phải là thời điểm cậu ta vui mừng sung sướng nhất trong đời mới phải chứ? Vậy mà cậu ta lại buồn khổ? Là vấn đề tình cảm sao? Cũng không phải, nghe nói Lương Trạch không có bạn gái. Nhưng chuyện cô vừa mới được nghe là sao? Chẳng lẽ là đang theo đuổi người nào đó? Sẽ là loại con gái nào mà lại không thèm để ý tới cậu ta? Ánh mắt cũng không khỏi quá cao đi!
"Tôi còn muốn nôn." Lương Trạch bật người dậy.
"Đi." Tạ Kim Yến hút một điếu thuốc.
Lương Trạch mới đi được hai bước đã muốn nôn, tiểu thư phục vụ thấy vậy liền chạy lên ngăn lại, một đường giúp cậu đi vào nhà vệ sinh. Vừa tiến vào bồn rửa tay phía trước đã... Ọe... Tiếp tục nôn.
Lương Trạch nôn tới mức thiên hôn địa ám, ngũ tạng lục phủ đều như muốn trào ra.
Nôn xong một trận như vậy, Lương Trạch cảm thấy mình đã thành khối bông rồi. Thò tay vặn vòi nước, Lương Trạch vốc nước súc miệng, súc xong lại uống vài ngụm. Ngẩng đầu lên, nhìn người ở trong gương kia, sắc mặt khó coi tới mức không tưởng tượng nổi. Do thức đêm nên cái cằm râu ria lún phún, miêu tả tình trạng cả người cậu bây giờ chỉ có 4 chữ--Mệt mỏi vô cùng.
Cậu một chút cũng không hề muốn tham gia bữa tiệc ăn mừng này, thế nhưng lại ngại vì mình là nhân vật chính nên không thể không tham gia.
Gần đây Lương Trạch cảm giác mình sắp thành thanh niên hư hỏng rồi, tính tình cậu càng ngày càng không xong cứ rối tinh rối mù lên. Với ai cậu cũng có thể gây xung đột. Từ bác gái bên cạnh nhà đến người qua đường đụng phải cậu một cái, đều không ngoại lệ.
Từ lúc bắt đầu mùa hè là cứ rối tinh rối mù lên.
Lương Trạch thề cả đời cậu chưa có bao giờ như vậy.
Chính mình phảng phất đã không còn là chính mình nữa rồi, không biết là bị cái thứ gì chiếm lấy thể xác khống chế tinh thần nữa.
Ngày đó, lần gặp mặt cuối cùng với Hàng Hàng, cậu căn bản là không thể tưởng tượng được sẽ có một cái kết cục như vậy. Hoàn toàn là vượt ra ngoài ý định. Hàng Hàng cũng nói được là làm được, cậu ấy đã thực sự đã biến mất khỏi cuộc sống của cậu.
Toàn bộ ngày 1-5 Lương Trạch đều tự hỏi về Hàng Hàng, về vấn đề quan hệ giữa cậu và Hàng Hàng. Thế nhưng vấn đề này cũng giống như trục xe, đổi tới đổi lui vẫn chuyển không ra khỏi cái bán kính phạm vi kia. Nói một cách khác, bạn yêu thích một con sư tử, sư tử thích ăn thịt, đáng tiếc bạn không có thịt nên đành lấy cỏ cho nó ăn, sư tử cũng biết bạn khổ sở nên đành yên lặng ăn cỏ. Thế nhưng sư tử chính là sư tử, cuối cùng vẫn muốn ăn thịt. Kết quả là bạn đem bản thân mình thành thịt, cắt ra từng miếng đút cho sư tử ăn. Mỗi lần cắt một dao, đau ở trên người là của bạn, sư tử lại ăn rất vui vẻ, nhưng mà bạn sắp duy trì không được nữa rồi, lại đút cho nó thì chẳng khác gì bạn đem cả thân mình cho nó ăn... Sư tử không có thịt, bạn nói sư tử ăn cỏ đi, sư tử liền vỗ bờ mông bỏ đi. Sư tử là tên khốn kiếp sao? Sư tử không phải là tên khốn kiếp, chỉ là sư tử là sư tử, sư tử muốn ăn thịt, bạn không có thịt, nó sẽ bỏ đi. Đã nếm qua thịt thì làm sao có thể khiến nó quay đầu lại đi ăn cỏ? Huống hồ, cái chủ ý cho sư tử đi ăn cỏ vốn là một cái chủ ý cùi bắp.